Vừa nhìn qua, tôi đã phát hiện ra một số manh mối.
Trên gian trưng bày quả thực không có kính, nhưng có một vật nhỏ giống như con chip được gắn ở tủ trên cùng. Thứ này phát ra ánh sáng lung linh chiếu vào chỗ trưng bày, nhìn từ xa trông như được phủ một lớp kính.
Khi một người đến gần hơn, đầu anh ta vừa vặn che chắn con chip lại, anh ta sẽ cảm thấy lớp kính đó đột nhiên biến mất.
"Tôi cảm giác như có ai đó cố tình trang bị cái này vậy.”
"À, tôi hiểu rồi. Nhân viên vệ sinh tên là Toth cũng nhìn thấy tình huống tương tự như chúng ta. Tấm kính chỗ gian trưng bày cá sấu vốn dĩ đã được mở.”
Chúng tôi đang bối rối.
“Vậy là có người đã mở tủ trước, lắp đặt thứ này là cố ý dọa người. Mục đích là gì?”
Tôi đứng dậy đi đến các gian trưng bày khác để kiểm tra, lúc này tôi mới nhận ra trên các tủ khác vẫn còn một lớp kính dày, trên gian tủ nơi Lục Linh Châu và những người khác đang nằm, kính đã mở.
Lục Linh Châu lấy tay sờ cằm.
Việc này nhất định có gì mờ ám, cậu nghĩ thế nào?"
Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở cửa.
Chúng tôi giật mình, Tống Phỉ Phỉ nhảy dựng lên.
"Tiêu rồi. Nếu Mike phát hiện chúng ta giả làm xác ướp, anh ta sẽ mắng ch/ết chúng ta!"
Lục Linh Châu và Tống Phỉ Phỉ nhanh chóng leo lên kệ trưng bày nằm xướng bắt đầu giả vờ làm xác ướp.
Hai người vừa nằm xuống thì ngoài cửa có người bước vào.
Tôi ngạc nhiên quay lại.
“Các người là ai?”
Bốn người tới, đều mặc áo khoác dài màu đen, che mặt, không rõ là nam hay nữ.
Giang Hạo Ngôn lần lượt hỏi bằng tiếng Anh và tiếng Pháp: "Các người là nhân viên ở đây à? Mike bảo các người tới phải không?"
Người tới không nói gì mà giơ tay lên, dưới áo khoác lộ ra họng súng màu đen.
"Ầm”, một mũi kim gây mê từ họng súng bắn ra, Giang Hạo Ngôn đứng cạnh kệ trưng bày, cúi người xuống, mũi kim đâm vào cánh tay của Lục Linh Châu.
Lục Linh Châu rên lên, nghiêng đầu và ngất đi.
Những người mặc đồ đen mở to mắt và bắt đầu nói chuyện bằng tiếng Pháp.
"Hình như vừa rồi nó đã chuyển động?"
Nhân cơ hội này, tôi và Giang Hạo Ngôn nhìn nhau rồi lập tức chạy về hai hướng.
Hai người mặc đồ đen cầm súng đuổi theo, hai người còn lại vẫn giữ nguyên vị trí, ôm một chiếc túi vải thật lớn, một người ôm đầu, một người ôm chân, nhét Lục Linh Châu vào trong túi vải.
Tiếng súng ở phía sau liên tục vang lên, tôi ôm đầu trốn chui như chuột, chật vật né tránh. Cho dù Kungfu tôi có tốt đến đâu thì cũng không thể so sánh được với vũ khí hiện đại.