Sau ngày hôm ấy, Thời Bích Nghiên dường như không còn thấy Thời lão gia đến thăm nàng nữa. Lòng nàng lúc này không khỏi thắc mắc, bởi dựa theo thái độ của "phụ thân" nàng khi ấy thấy được ông rất yêu thương nguyên chủ, nhưng...
"Tiểu thư, người định đi đâu vậy?"
Bích Nghiên lúc nãy đương còn nằm trên giường suy tư thì bây giờ nàng đã bật dậy, định sửa soạn sau đó sẽ đến tìm Thời lão gia.
Tiểu Đào bước đến trước cửa phòng nàng, tay cầm chén thuốc. Thấy tiểu thư mình ngồi dậy, Tiểu Đào có chút hoảng hốt. Cô sợ rằng thân thể của tiểu thư vẫn chưa hồi phục.
Để khay thuốc lên bàn, cô chạy tới giường, dìu Bích Nghiên đứng dậy. Mà Bích Nghiên nhìn thấy sắc mặt Tiểu Đào hốt hoảng như vậy, nàng có chút bất lực, không nghĩ đến có một ngày bản thân mình yếu đuối như vậy lại có thể khiến người khác lo lắng.
Mà bất giác, nàng lại nhớ đến Thời Bích Nghiên của kiếp trước. Thời Bích Nghiên khi ấy có bệnh thì người ta cũng vui mừng, thầm mong nàng chết sớm đi.
"Được rồi, ta không sao"
Nàng nói ngụ ý trấn an Tiểu Đào.
"Dạ"
"Mà, phụ thân ta đâu?"
"Người hỏi lão gia ạ? Lão gia đang trong thư phòng"
Bích Nghiên khẽ ừ một tiếng, sau đó nàng tỏ ý muốn Tiểu Đào rời ra, nàng ở trong sửa soạn đồ.
Xong xuôi mọi thứ, Bích Nghiên đến thư phòng. Nàng gõ cửa, bên trong vang lên tiếng nói bảo nàng bước vào.
"Con đã khỏe chưa mà đi lại lung tung thế?"
Thời lão gia lo lắng hỏi.
Khi ông tiến lại, định đưa tay đỡ lấy con thì bất giác nàng lùi ra sau. Không phải nàng thiếu lễ nghĩa, chỉ có điều người trước mắt, phụ thân của nàng lại mang gương mặt của cha nàng kiếp sau.
Trớ trêu thay khi nhìn thấy gương mặt đó, đều Bích Nghiên nhớ đến chính là những lần xua đuổi, chửi bới, đánh đập. Mà nay người đứng trước mặt, với dáng vẻ này, điệu bộ quan tâm này, nàng thật có chút không quen cũng không khỏi theo phản xạ mà né tránh.
Thấy thái độ của con, Thời lão gia cũng không trách mắng, chỉ nhẹ nhàng ngồi lại ghế, trên mặt ông lúc này tràn trề thất vọng pha đó là ái nái.
"Ta hiểu rồi, nhìn con như thế hẳn là đã biết chuyện của tên Hoãn đó rồi. Con đến đây trách ta, trách ta vì sao không bảo vệ được con"
"Gì cơ? Hoãn?"
Nàng nghĩ thầm, không khỏi thắc mắc.
Nàng đây là chỉ muốn tìm ông nói chuyện thôi, nhưng ban nãy ông nói nàng trách ông, rốt cuộc là trách gì chứ?
Còn chưa kịp đáp lại lời phụ thân, thì bỗng chốc đầu nàng đau dữ dội, nàng ngồi sụp xuống hai tay ôm lấy đầu mình. Còn Thời lão gia bên cạnh thấy con gái như thế, ông lo sợ, hoảng hốt, vội chạy lại ôm lấy Bích Nghiên vào lòng.
"Con sao thế? Bích Nghiên, Bích Nghiên!"
"Gọi... người đâu, người đâu mau gọi đại phu"