Edited by Bà Còm in s1apihd.com
Đang bận rộn làm việc, đột nhiên nam nhân cảm giác được có người nhìn mình bèn ngẩng đầu, liếc mắt một cái về phía cánh cửa khép hờ, nhìn thấy một góc áo choàng lông lộ ra qua khe cửa.
“Ai ở bên ngoài?” Hắn trầm giọng hỏi, vẫn chưa phát hỏa. Ngoài thư phòng luôn có thị vệ canh gác không cho phép người ngoài tiếp cận, nói vậy nhất định là người trong phủ mới có thể được phép tới gần.
“Là thϊếp.” Giọng nói mềm mại êm ái truyền đến, làm gương mặt lạnh lùng kia lập tức trở nên nhu hòa.
Thời gian dường như lắng đọng, ngay trong khoảng khắc ngày trái tim hắn hình như ngừng đập, Lạc Hình Thiên cho rằng mình đang nằm mơ.
Lúc này đang vào một buổi trưa cuối mùa đông, bầu trời trong vắt ánh nắng ấm áp, nàng đứng sờ sờ ngay trước mặt hắn, một thân áo choàng tuyết trắng, váy dài màu xanh nước biển, mơ hồ có thể thấy được một đôi hài phượng tinh xảo dưới chân, dáng vẻ nàng vừa kiều diễm lại thanh nhã, mái tóc mềm mại như mây búi lên cắm một cây trâm ngọc bích cực kỳ đơn giản, ngoài phòng bóng cây bóng lá như nhảy múa trên chiếc bụng phồng cao của nàng, khiến nàng càng thêm xinh đẹp mảnh mai.
“Nàng đã đến rồi.” Nụ cười nở trên gương mặt tuấn tú, Lạc Hình Thiên không hề chớp mắt, nhìn chăm chú vào nữ nhân đang ngượng ngùng đứng trước cửa, giống như đã đợi nàng cả một đời.
“Thϊếp đến rồi.” Nàng nhẹ giọng nói.
Nước mắt mau chóng tràn đầy hốc mắt, Nhan Ca không thể hiểu được, vì sao đứng trước mặt hắn mình lại thích khóc đến thế.
Nhìn nước mắt nàng tuôn rào rạt mà bừng tỉnh, Lạc Hình Thiên đứng dậy nhanh chóng đi đến bên nàng, gắt gao ôm nàng vào l*иg ngực cường tráng của mình, nhẹ hôn lên mi tâm của nàng.
Nàng rúc vào trong vòng tay của hắn, hai tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay của hắn lại hơi phát run, cuối cùng không nhịn được nỗi khổ tương tư, hai tay níu chặt vạt áo của hắn mà khóc nức nở thành tiếng.
“Thật là nàng sao? Ta còn nghĩ rằng . . . cho rằng . . .” Đặt cằm lêи đỉиɦ đầu của nàng, suy nghĩ của hắn đắm chìm trong muôn vàn kinh hỉ vô biên, quả thực không nói ra lời.
Hắn cho rằng nàng vẫn chưa muốn xuất hiện trước mặt hắn, cho rằng mình phải đợi nàng thêm nhiều đoạn thời gian nữa.
Lưu lại nàng đang hoài thai ở trang viên, hắn đâu thể nào yên tâm? Vì thế mỗi đêm vội vàng xử lí cho xong công vụ, hắn bèn giục ngựa chạy như điên về đất phong, nhìn xem nàng, ôm ấp nàng, trước khi bình minh lại giục ngựa trở về kinh đô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng trong giấc ngủ luôn bất an, dường như thường xuyên bị ác mộng quấy nhiễu, không ngừng ú ớ thốt ra những lời vô nghĩa, làm cho lòng hắn thật sự không dễ chịu chút nào. Cho tới một đêm trong giấc mộng kia, nàng kêu một tiếng “Tiểu Thiên” làm hắn như bị lạc vào cánh đồng hoang, nản lòng thoái chí trở lại kinh đô liền ngã bệnh.
Thế nhưng hiện tại nàng đã đến đây! Mang theo hài nhi trong bụng đến đây, không cần nàng nói bất cứ điều gì, tâm ý của nàng hắn đã hiểu rõ.
Ngoài cửa sổ chim chóc côn trùng kêu vang, gió thổi nhè nhẹ vỗ về qua những ngọn cây, một đôi tình nhân âu yếm ôm nhau. Chúng tôi tớ đứng ở ngoài phòng nhìn nhau cười, ai cũng không đành lòng quấy rầy.
*By Bà Còm in s1apihd.com*
Hoài thai mười tháng, Nhan Ca thuận lợi sinh hạ một đôi song sinh nhi tử, Lạc Hình Thiên đặt tên hài tử là Lạc Chấn Phong và Lạc Chấn Hà.
Sau khi nàng sinh sản một tháng, trong phủ đón tiếp hai người khách quý bôn ba đường xa từ Li Kinh mà đến. Nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như hoa, nhìn thấy Nhan Ca không nhịn được nước mắt rơi như mưa, nhào vào lòng nàng cùng nàng ôm nhau khóc rống.
“Nhụy nhi . . . Nhụy nhi?”
“Là muội đây, tỷ tỷ . . .”
Sơ Nhụy, muội muội duy nhất của nàng, hiển nhiên đã sống rất khá. Vị muội phu anh tuấn đưa muội muội đến đây, mỗi khi âu yếm nhìn thê tử thì toàn bộ ánh mắt đều là tình yêu.
Sau bữa gia yến sum vầy, tỷ muội ngồi trên bàn đu dây dưới giàn hoa, tâm sự cho nhau nghe những chuyện đã trải qua . . .
Khi biết được huyết hải thâm cừu của gia tộc đã được báo, nàng cảm giác nút thắt trong tâm tư mình đã được cởi ra, nàng thật sự không còn gì để tiếc nuối.
*By Bà Còm in s1apihd.com*
Ở Ô Nà, rất ít người có vinh hạnh nhìn thấy vị chủ mẫu Lạc gia, nhưng mỗi người gặp qua dung nhan của nàng đều chân thành cảm thán, quả là một mỹ nhân.
Dáng người nàng thập phần thướt tha, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo không hề dùng phấn mà làn da vẫn trắng nõn mịn màng sáng bóng, đôi môi đầy đặn của nàng không cần tô son mà vẫn đỏ mọng, mỗi khi nàng cười thì dường như toàn bộ hoa cỏ khắp nơi đều đồng loạt nở rộ. Mái tóc đen nhánh búi cao kiểu phụ nhân đã kết hôn chỉ cài một cây trâm khảm đá quý, vài sợi tóc mai thật dài rũ xuống đầu vai tăng thêm vài phần nhu mỹ, xiêm y xanh lam thêu những đóa hoa li ti, ngoài ra, toàn thân trên dưới của nàng không còn bất kỳ một món trang sức dư thừa nào.
Cho dù thành thân đã bảy năm, Lạc Hình Thiên phát hiện bản thân càng ngày càng yêu thê tử của hắn. Chỉ cần nhìn đến nàng, cho dù một nháy mắt trước hắn có nổi trận lôi đình đến cỡ nào thì đều có thể được dập tắt ngay.
Tựa như bây giờ.
“Tướng công, chàng đừng tức giận.” Nhan Ca lôi kéo tay trượng phu, nhỏ giọng thay hai nhi tử cầu tình.
Mới vừa rồi, Lạc Hình Thiên ra cửa mấy ngày trở về, vừa bước vào phủ liền nghe nói về "chuyện tốt" của hai nhi tử nhà mình.
Thừa dịp lão tiên sinh dạy học ngủ gà ngủ gật, hai đứa dùng mực nước vẽ mặt lão tiên sinh lem nhem thành mặt mèo, đây còn chưa hết, tiếp theo bèn biến bộ râu dài hoa râm của lão tiên sinh thành vô số bím nhỏ, khiến lão tiên sinh thở phì phò gỡ ra cả nửa ngày vẫn chưa gỡ xong.
Hai tiểu công tử của Lạc gia không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi một lão tử của bọn họ. Vừa nghe nói Lạc Đại đương gia vào lúc hoàng hôn sẽ về, cả hai vội vàng chạy đến quỳ gối trước mặt mẫu thân, vô cùng thành khẩn thừa nhận lỗi lầm. Một khắc trước khi Lạc Hình Thiên về phủ, cả hai được mẫu thân dẫn đến tạ lỗi với lão tiên sinh.
“Tướng công, bọn hắn không dám nữa đâu, cho bọn hắn một cơ hội để sửa đổi đi?” Mẫu thân ôn nhu còn thay bọn họ cầu tình. Lạc Chấn Phong và Lạc Chấn Hà ngoan ngoãn quỳ một cách đoan đoan chính chính, hai gương mặt nhỏ giống nhau như đúc không biết chạy chơi ở đâu mà mặt mày lem luốc, nhìn giống như hai tiểu hoa miêu.
Dùng xong bữa tối, uống chén trà thê tử bưng đến, Lạc Hình Thiên hết giận bắt đầu phát lệnh: “Quà cáp cha mang về hai đứa không có phần, mỗi đứa đi chép một trăm lần Tam Tự Kinh.”
“Thưa vâng, phụ thân.” Hai tiểu gia hỏa lĩnh mệnh, quy quy củ củ hành lễ cáo lui với phụ mẫu, sau đó bật dậy nhanh như chớp chạy bay ra ngoài.
“Chậm một chút, coi chừng ngã.” Nhan Ca lo lắng đang muốn đuổi theo, lại bị một cánh tay cứng như thép vòng qua eo nhỏ giữ lại.
“Đi chỗ nào?” Thanh âm trầm thấp cực nóng của nam nhân truyền đến bên tai.
“Thϊếp đi nhìn bọn hắn.” Bị tướng công gắt gao ôm trong l*иg ngực cứng rắn, Nhan Ca kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó liền bị xoay người, gương mặt nhỏ nhắn được nâng lên, đôi môi nóng rực áp xuống chặt chẽ mυ'ŧ lấy cánh môi anh đào ngọt ngào, nuốt trọn chiếc miệng nhỏ nhắn mềm mại như búp hoa của nàng.
“Ưm . . .” Nhan Ca như bị mê hoặc không thể nhúc nhích, dựa sát vào trong lòng hắn nhu thuận đáp lại nụ hôn.
Lưỡi dài ngang nhiên cạy mở môi răng thơm ngọt tiến sâu vào trong, không ngừng quấn quýt chiếc lưỡi mềm mại ngọt ngào, dịu dàng mυ'ŧ hôn thật lâu khiến người không thể hoàn hồn, mãi đến khi toàn thân Nhan Ca đều bủn rủn, đầu gối mềm nhũn đến nỗi đứng không vững thì hắn mới buông ra, bế xốc nàng lên ôm đến trên giường.
Hắn trìu mến điểm nhẹ lên cánh môi bị hôn đỏ bừng của nàng, bá đạo tuyên bố: “Hiện tại, người nàng nên nhìn chính là ta.”
Nhan Ca đỏ mặt, hàm răng khẽ cắn môi dưới, mắt đẹp mờ sương tràn ngập nhu tình nhìn hắn.
Chỉ vài ngày không gặp, hắn không có lúc nào là không nhớ tới nàng, muốn nàng.
Nến đỏ lay động, y phục đều đã trút bỏ, hai thân thể trần trụi dây dưa, gắt gao quấn vào nhau không một kẽ hở.
Hắn cúi đầu, môi lưỡi giao động trên thân thể xinh đẹp của nàng mà đốt lửa, trằn trọc lưu luyến.
“Ưm . . . Tướng công . . .” Nàng yêu kiều rêи ɾỉ, bàn tay nhỏ bé trắng nõn cũng kìm không được xoa loạn trên ngực của hắn, sờ soạng thắt lưng, chọc cho nam nhân gầm nhẹ một tiếng.
“Nhớ ta không?” Hắn thấp giọng hỏi, đầu lưỡi lướt qua bầu ngực vun đầy, ngậm lấy nhũ tiêm xinh xắn vào miệng mυ'ŧ liếʍ khiến nhũ tiêm càng thêm đỏ tươi đứng thẳng, nhả ra rồi chuyển sang trái anh đào bên kia.
“Nhớ . . .” Nàng ngoan ngoãn trả lời làm nam nhân hài lòng đến cực điểm.
Bàn tay to tách ra đôi đùi thon dài, tuấn nhan liền vùi vào cánh hoa non mềm nhẹ liếʍ, khoang miệng liền cảm nhận mật ngọt ướt đẫm, nữ nhân của hắn hiển nhiên đã động tình.
“A . . . A . . .” Nàng thở hổn hển như không còn chút khí lực nào, cả người mềm nhũn, đôi chân bị mở rộng đặt tại bên hông của hắn lộ ra cánh hoa đẫm nước bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thành sưng phồng đỏ rực.
Hắn từng chút từng chút liếʍ hút mật ngọt không ngừng tuôn trào, chơi đùa vách hoa không ngừng co thắt, thẳng đến khi nàng hét lên một tiếng đạt tới cực hạn kɧoáı ©ảʍ, hắn mới để phân thân cương cứng chậm rãi tiến vào u huyệt ấm áp đẫm nước của nàng.
Bàn tay to vuốt ve da thịt bóng loáng đầm đìa hơi nước, nhìn nàng bị chính mình đâm cho đến mức run rẩy ngâm nga dưới thân hắn, má phấn đỏ ửng, mắt đẹp mê ly, mồ hôi đầm đìa, toát ra một loại phong tình không thể tả hết.
“Nhan Ca, nương tử bảo bối của ta, biết ta yêu nàng nhiều bao nhiêu hay không?” Hắn dịu dàng thốt lên lời yêu thương, phân thân tiến vào càng lúc càng sâu, lực đạo càng lúc càng hung mãnh, hai cánh tay của nàng bị hắn một tay khóa lại đặt qua đầu, một tay kia nâng lên eo nhỏ yểu điệu khiến cho nam căn tráng kiện thâm nhập càng sâu vào hoa huyệt ngọt ngào.
Dập dềnh theo từng đợt từng đợt va chạm, thân thể mềm mại dưới thân đột nhiên chấn động, nàng phát ra một tiếng nức nở, không chịu nổi rên lên: “Tướng công . . . Tướng công . . . Thϊếp cũng yêu chàng . . .”
Nghe nàng thổ lộ làm tim của hắn nóng lên, thắt lưng và cặp mông rắn chắc càng tăng thêm lực, từng chút từng chút đi vào tận cùng hoa tâm, cùng với tiếng rêи ɾỉ mất hồn của nữ tử, nam nhân thỏa mãn gầm nhẹ thành tiếng.
Một đêm này, phòng ngủ chính viện xuân tình nhộn nhạo kiều diễm khôn cùng, ngẫu nhiên còn có những tiếng rêи ɾỉ hổn hển đứt quãng tràn ra ngoài song cửa sổ khiến cho người nghe mặt đỏ tim đập loạn . . .
Mãi đến khi ánh nến đã tàn, màn cửa sổ bằng lụa mỏng lộ ra tia sáng rạng đông, tiếng thở dốc và rêи ɾỉ trong phòng mới dần dần ngừng lại. Nhan Ca nhắm chặt mắt đẹp, nằm sấp trên người Lạc Hình Thiên thϊếp đi. Mặc dù đã mệt mỏi cực độ nhưng miệng nhỏ nhắn vẫn khép mở không quên nhắc nhở.
“Tướng công, chàng đừng nổi giận với Hà nhi và Phong nhi nha? Bọn hắn đã biết lỗi rồi.”
“Tướng công, thϊếp nhớ muội muội. Chàng dẫn thϊếp đi thăm bọn họ nhé?”
“Tướng công, thϊếp làm cho chàng đôi giày mới, chàng nhớ thử xem có vừa chân hay không?”
Mỗi khi nàng nói xong một câu thì Lạc Hình Thiên liền đáp ứng một tiếng, triền miên hôn lên gương mặt đỏ bừng của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại, khóe mắt khóe miệng tràn đầy ý cười nhu tình.
Đây là tiểu nương tử của hắn, cho dù hắn là tên nghèo túng vô danh tiểu tốt hơi thở thoi thóp chạy nạn tới Ba Khâu, hay là kẻ đứng đầu Lạc gia ở Ô Nà, nàng chỉ xem hắn là trượng phu của mình, hầu chồng dạy con, công việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho ba cha con, ẩm thực, quần áo, giày vớ tuyệt đối không mượn tay người khác làm giúp, muốn đem tình yêu tràn đầy biểu lộ qua từng cử chỉ hành động tỉ mỉ của mình.
Người người đều nói Lạc Hình Thiên hắn là “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, ái thê ái đến như trân như bảo.
Bọn họ sai rồi.
Lúc hắn lại gặp được nàng lần nữa thì căn bản đã không muốn lỡ mất nàng.
Như trân như bảo đâu tính là gì? Ở trong lòng hắn, tiểu thê tử của hắn thật sự là trân bảo chân chính.
Trong biển người mênh mông, hắn vô cùng may mắn có thể gặp nàng một lần nữa.