Edited by Bà Còm in s1apihd.com
Bình lưu ly cao hơn nửa người cắm đủ loại hoa rực rỡ, trên chiếc kệ bằng gỗ lê vàng đặt một lư hương đồ cổ trứ danh, mùi hương nhàn nhạt bao phủ cả phòng vô cùng dễ chịu. Ngoài ra, hiện giờ trời đã vào thu nên ban đêm thời tiết trở lạnh, vì thế trong phòng còn đặt mấy chậu than rất là ấm áp.
Lạc Hình Thiên ôm Nhan Ca đặt xuống chiếc giường trạm trổ tinh tế hoa lệ: “Nàng nghỉ ngơi trước, ta . . . có một số việc cần phải xử lý.”
Nhan Ca cúi gương mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy . . . ta đi đây.”
Nhan Ca lại gật đầu, vẫn không ngước mặt lên.
Lạc Hình Thiên dường như còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài rồi xoay người rời đi.
Bức mành ghép bằng những hạt trân châu to bằng đầu ngón tay lay động toát ra tiếng vang thanh thúy, Nhan Ca nhìn chằm chằm ánh nến lung linh đến xuất thần. Một lát sau, chợt nghe bức mành lại chạm vào nhau lách cách, Bạch Tú Cô dẫn theo vài nha đầu đi vào.
“Phu nhân.” Bạch Tú Cô và các nha đầu hướng Nhan Ca hành lễ, Nhan Ca thấp thỏm bất an đứng lên.
“Phu nhân mau ngồi xuống, đừng mệt thân.” Bạch Tú Cô vội vàng đi tới đỡ nàng ngồi lại trên giường, phân phó các nha đầu bày biện những đồ trên tay lên bàn.
Các nha đầu bưng đến mâm son đựng đầy những đĩa điểm tâm tinh xảo, khay trà hình nguyệt, giữa bàn đặt một chung canh bằng sứ, còn hai nha hoàn một người bưng khay súc miệng và một người nâng khăn thêu dùng để lau tay.
“Phu nhân, mới vừa rồi gia phân phó lão nô đem phương thuốc đại phu khai đi sắc, hiện tại dược vẫn đang sắc chưa xong.” Bạch Tú Cô mở ra chung sứ, hương thơm ngào ngạt nóng hôi hổi bay vào mũi: “Trong khi chờ đợi, phu nhân hãy uống chút canh gà trước đã, đi đường suốt đến nửa đêm thật vất vả.”
“Được . . . cám ơn.” Nhan Ca giơ tay tiếp nhận, có chút câu nệ cúi đầu húp từng ngụm nhỏ.
Bạch Tú Cô nhìn gương mặt thuần khiết không trang điểm của tiểu phu nhân có chút tiều tụy, tuy nhiên dung nhan vẫn rất tinh xảo mềm mại động lòng người, thật sự là vừa thấy đã thương. Lại nghĩ tới mới vừa rồi Đồ Mục mặt mày hớn hở chạy tới báo tin trong bụng tiểu phu nhân đã có con nối dòng của gia, nghĩ đến không lâu sau trong phủ sẽ thêm một tiểu oa nhi trắng trẻo mập mạp, trong lòng bà càng cao hứng.
Ủa, nhưng mà sao thế nhỉ? Đôi mắt đẹp trong suốt của phu nhân lại che giấu không được nỗi u buồn và bất an tràn ngập.
Bạch Tú Cô nghiền ngẫm, sau đó bèn ra hiệu cho các nha đầu lui xuống trước, mỉm cười nói với Nhan Ca: “Gia muốn lão nô chăm sóc phu nhân thật cẩn thận, có thể tìm lại được phu nhân, trong lòng gia coi bộ đang cực kỳ vui mừng.”
“Ngài ấy . . .” Nhan Ca muốn nói lại thôi.
“Phu nhân có gì nghi vấn thì cứ hỏi lão nô. Lão nô đã ở Lạc gia từ khi gia còn rất nhỏ, cũng được ba mươi năm rồi."
Nhan Ca chớp mắt mấy cái, nước mắt tràn mi: “Ngài ấy cần gì phải tìm ta . . ."
Bạch Tú Cô “Ủa” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Phu nhân là chủ mẫu Lạc gia, đương nhiên phải tìm về rồi! Mỗi ngày gia đều lo lắng cho phu nhân, ngày ấy ở Ba Khâu sao phu nhân có thể nhẫn tâm không từ mà biệt?”
“Ta . . . ta không phải . . .” Tiểu nữ nhân tự thu mình vào vỏ ốc, lời đồn đãi vẫn còn văng vẳng ngay bên tai, đâm vào trái tim của nàng.
Thật kỳ quái, khi nàng biết hắn không phải tướng công của mình, nàng rất khổ sở nhưng vẫn có thể đè ép xuống; nhưng khi nghe các bà tử tán chuyện, khi nghĩ đến hắn đã có nữ tử hắn yêu, nàng lại đau lòng không chịu nổi, con tim như bị moi ra, đau đến mức sắp chết.
Nàng không dám hỏi hắn, cũng không dám tưởng tượng, nếu là hắn đã đính thân, hoặc đã có thϊếp thất khác, nàng phải làm gì bây giờ?
Bạch Tú Cô thấy bộ dáng của nàng liền hỏi: “Phu nhân chắc là đã nghe vài lời đồn đãi?”
Nhan Ca cắn môi, không nói lời nào.
Bạch Tú Cô cười giải thích: “Phu nhân không biết đấy thôi, gia điều tra ra các bà tử kia ở sau lưng nói bậy nên nổi trận lôi đình nhưng không xử lý, theo như lão nô thấy, coi bộ là muốn chờ phu nhân về dùng quyền hành của chủ mẫu để xử lí!”
“Gia là một nam tử tốt khó tìm, lão nô nhìn gia trưởng thành, tính tình nhân phẩm không có gì không tốt. Lão nô tuy chỉ là hạ nhân, nhưng suốt bao thập niên qua chưa từng bị gia nói nặng một câu. Gia đối xử với hạ nhân rất rộng lượng, có đảm đương, có trách nhiệm. Gánh vác gia nghiệp khổng lồ của Lạc thị thật rất vất vả, nhưng trước nay chưa từng nghe gia oán giận một câu.”
“Nữ tử chưa xuất giá ở Ô Nà đều muốn gả cho gia, thế nhưng gia chưa bao giờ động tâm, bởi vì gia nói những nữ tử này chỉ muốn vào cửa Lạc gia mà thôi, gia không muốn tạm thời chấp nhận. Nhưng chỉ có phu nhân là không giống bất kỳ một ai, lão nô chưa bao giờ thấy gia đối xử với cô nương nào để bụng như vậy. Cái gọi quà tặng trân bảo đưa cho Đát Đát công chúa, gia không hề hao phí nửa điểm tâm tư.”
Cuối cùng, Bạch Tú Cô nghiêm mặt nói: “Không nói cái khác, chỉ duy nhất một mình phu nhân có tín vật của gia trên người, đủ để chứng minh thân phận của phu nhân. Gia tư của Lạc gia có ngàn vạn người, binh mã các bộ tổng cộng mười vạn, chỉ nhận thức duy nhất con dấu phu nhân đang đeo mà thôi.”
Trời ơi, con dấu kia là . . . Nhan Ca kinh ngạc trợn to mắt, bàn tay mềm mại không tự chủ được vuốt ve ngọc ấn xanh biếc đeo trên cổ, ánh mắt khó tin nhìn về phía Bạch Tú Cô.
Bạch Tú Cô gật đầu, “Phu nhân, nửa năm trước gia bị mai phục trúng phải kịch độc, may mắn gia mệnh lớn được phu nhân cứu giúp, đây chính là cái gọi là 'Nhân duyên trời định' đấy.”
Cho nên hắn rõ ràng không phải trượng phu của nàng nhưng vẫn muốn nàng, lại còn mang nàng đến nơi này, là vì báo đáp ân cứu mạng hay sao?
Như là nhìn ra Nhan Ca oán thầm, Bạch Tú Cô cười nói: “Phu nhân, gia cũng không phải loại người không thể làm chủ hôn nhân đại sự của mình, cho dù là hoàng thân quốc thích gia cũng không để vào mắt. Lạc gia mặc dù gia nghiệp khổng lồ, nhưng trước nay không hề dùng Vương phủ làm hậu thuẫn hay ghét bỏ nhà bần hàn. Nếu gia không muốn thì cho dù là công chúa cũng không thể tiến vào Lạc gia, ngoại trừ nương tử do gia chính mình nhận định.” Bà cười tủm tỉm hỏi: “Phu nhân, ngài còn không rõ tâm ý của gia hay sao?"
Tim lập tức đập mạnh liên hồi, Nhan Ca ngơ ngẩn nắm chặt ngọc ấn kia, một đôi mắt trong suốt đong đầy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống . . .
*By Bà Còm in s1apihd.com*
Trong một ngôi viện tinh xảo góc Tây Nam của trang viên, diện tích không lớn nhưng quang cảnh lại thanh u nhất, có ao nhỏ hòn non bộ, bốn phía tràn đầy cây cỏ hoa lá được điểm xuyết bởi đình đài và nhưng cây cầu nhỏ, hết sức lịch sự tao nhã.
Thay một thân y phục đầy bụi đất, Lạc Hình Thiên mặc bộ trường sam gấm đen khoanh tay chậm rãi dạo bước trên khoảng sân lát phiến đá xanh, ngẩng đầu nhìn lên trời cao mây trắng cuồn cuộn, đôi mắt thâm thúy u ám, gương mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra sự lạnh lùng, đôi mày đang nhíu lại.
“Gia!”
Lúc này, Đồ Mục từ hoa viên nhanh chóng tiến vào, đứng yên phía sau bẩm báo: “Chi tiết về người nọ chúng thuộc hạ đã tra hỏi rõ ràng.”
Lạc Hình Thiên quay đầu: “À, như thế nào?”
“Chủ nhân của hắn là Công Bộ Thượng thư Thích Sùng.”
“Hóa ra là hắn.” Lạc Hình Thiên nhướng mày, gật gật đầu.
Nếu là Thích Sùng thì Lạc Hình Thiên liền hiểu rõ, vì sao hắn muốn cướp đi Nhan Ca.
Thích Sùng vốn là Công bộ Hữu Thị lang, năm đó cùng với Công bộ Tả Thị lang Cảnh Ly Uyên tham gia công trình tu sửa Hoàng lăng của triều đình Trung Nguyên. Về sau hoàng đế Trung Nguyên giáng tội Cảnh gia tru di cửu tộc, năm sau Thích Sùng liền thăng chức trở thành Công bộ Thượng thư.
Thích Sùng tìm kiếm Nhan Ca, rất có thể liên quan đến vụ Hoàng lăng, vị Thích Thượng thư kia thật đúng là quan cao vẫn không cam tâm, lộc trọng cũng còn ham hố.
Lạc Hình Thiên bật cười lạnh lùng, âm thầm thề, từ nay về sau bất luận là ai đều sẽ không bao giờ có cơ hội cướp đi Nhan Ca từ bên người hắn. Tiểu nương tử của hắn đã chịu khổ quá nhiều, làm sao có thể để nàng lặp lại vận mệnh nhiều chông gai đến thế.
Lần đầu tiên hắn gặp Nhan Ca, là trong Trác phủ ở Li Kinh.
Trác phủ là phủ đệ ngoài cung của Đại nội Tổng quản Trác Đông Lai, trong phủ phú quý hoa lệ, đình đài lầu các thập phần tinh xảo, cây cỏ hoa lá sum suê.
Khi đó, vương triều Ô Nà mang theo cống phẩm đặc biệt đến chúc thọ Hoàng Thái hậu Trung Nguyên, hắn âm thầm đi theo sứ đoàn, thứ nhất là muốn thử nhìn phong thổ Trung Nguyên, thứ hai là muốn đánh giá hoàng đế vương công đại thần của Trung Nguyên.
Lúc ấy, Trác Đông Lai quyền khuynh nhất thế cũng đãi yến hội, mời một số sứ giả của các bộ lạc, Ô Nà cũng có trong danh sách được mời.
Hắn giả trang thành tùy tùng theo sứ giả Ô Nà đến dự tiệc, đến nơi thì thấy thái giám Trác Đông Lai một thân quan phục cung đình, tóc bạc đầy đầu, bạch mi môi đỏ, bất nam bất nữ, trông rất quỷ mị. Nhìn vậy khiến hắn hết muốn ăn!
Vì thế hắn thừa dịp Trác Đông Lai rời tiệc cũng lén lút rời khỏi phòng khách bài trí lịch sự tao nhã, một mình đi lung tung trong Trác phủ, đến một gian phòng bày trí vô cùng hoa lệ.
Gian phòng u tĩnh đến quỷ dị, đỉnh đồng giữa phòng bay lên làn khói nhẹ, tỏa ra khắp phòng một cỗ mùi thơm lạ lùng ngào ngạt, xông thẳng vào mũi.
Vô luận là thi họa nổi danh treo trên tường, hoặc hơn hai mươi mấy bồn hoa quý hiếm quanh phòng hay nhung lụa gấm vóc trên giường đều không thể so sánh được với gương mặt phong tình trắng trẻo tuyệt đẹp của một thiếu niên được mọi người gọi là “Thiên Lang”.
Nằm sấp trên nhuyễn tháp bằng gỗ đàn hương khắc hoa, tay chân đều bị dây thừng trói chặt, trong miệng cắn một khúc gỗ đàn hương, gương mặt tinh xảo không thể chê được phủ đầy mồ hôi to như hạt đậu, mà trên tấm lưng trần trụi trắng như tuyết lại loang lổ vết máu.
Lúc hắn vừa mới vào Trác phủ đã nhìn thấy thiếu niên phong lưu đi theo bên người Trác Đông Lai, thầm than tiếc có lẽ không người nào biết một sủng nô bên ngoài phong quang vô hạn thế mà ngày ngày phải chịu cực hình gì.
Nín thở giấu mình sau bức bình phong, hắn lén nghe cuộc đối thoại của Trác Đông Lai và thiếu niên.
“Thiên Lang . . . Thiên Lang về sau đều nghe theo Tổng quản đại nhân, chỉ cầu đại nhân đừng động vào nàng.”
“Hả? Động ai? Tiểu Nhan Ca?”
“Nàng còn nhỏ, sẽ . . . sẽ không chịu nổi . . .”
“Cũng đúng, mấy ngày hôm trước hoa đào trong phủ nở rực rỡ, ta rất có hưng trí vốn định thêu một chùm hoa trên bả vai của nàng. Ai ngờ nha đầu kia quá sợ đau, mới đâm vài cánh hoa đào, còn chưa thêu xong đã đau đến hôn mê bất tỉnh, nghe nói buổi tối còn lên cơn sốt, thật là mất hứng.”
“Cầu . . . cầu Tổng quản đại nhân . . . Tiểu Thiên nguyện ý thay nàng.”
“Ồ, nhìn không ra Thiên Lang của chúng ta lại là một kẻ si tình! Nha đầu kia cùng lắm chỉ là tiểu chủ tử cũ của ngươi, vậy mà ngươi vẫn nguyện ý che chở nàng.”
“Đại nhân . . . Đại nhân cũng không hy vọng Thiên Lang là người vong ân phụ nghĩa mà.”
“Ha ha . . . Đáng tiếc đáng tiếc, tiểu Nhan Ca chính là 'Phụ phẩm' ta lựa chọn, hơn nữa không có ai thay thế được ngươi, bằng không ta thật muốn bày ra tiết mục ‘Tiểu thư nghèo túng gả gia nô’ để thưởng thức . . .”
Trác Đông Lai cười một cách âm dương quái khí, không bao lâu liền xoay người rời đi, ra phía trước tiếp đãi khách khứa.
Một lát sau, đang lúc Lạc Hình Thiên chuẩn bị bỏ đi thì cửa phòng lén lút mở ra, đầu tiên là một đôi hài thêu nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của hắn, kế tiếp là hắn thấy được nàng.
Thiếu nữ mười lăm tuổi, gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn tràn đầy sầu ý, dưới đôi mày lá liễu thanh tú là đôi mắt trong vắt như nước hồ, đôi môi xinh xắn căng mọng tựa như búp sen hé mở.
Nàng mặc áo cánh bằng gấm hồng nhạt, váy lụa màu xanh thêu hoa, dây lưng bằng dải lụa vòng quanh eo nhỏ thắt gọn thành cái nơ, bộ dáng thướt tha lả lướt so với đóa hoa càng xinh đẹp uyển chuyển hơn.
Từ nhỏ lớn lên ở quan ngoại, hắn chưa từng gặp qua nữ tử mỹ mạo như thế, nhất thời không khỏi nhìn đến ngây người.
Hắn nhìn nàng đứng bên giường, cổ trắng cúi xuống khẽ nấc, thanh âm dễ nghe như tiếng chim hoàng oanh, ôn nhu hỏi: “Huynh có đau hay không?”
“Ta không sao . . . Tiểu thư . . . nàng không có việc gì là tốt.” Thiếu niên vừa thấy nàng, đôi mắt trở nên rất sáng rất sáng, dường như đau đớn cũng giảm bớt.
Nàng lắc đầu phủ nhận: “Ta không phải là tiểu thư gì nữa.”
Thiếu niên cố chấp nói: “Ở trong lòng Tiểu Thiên, tiểu thư chính là tiểu thư.”
Nàng vẫn cứ cố chấp lắc đầu, nước mắt từng giọt như hạt châu lăn xuống thành chuỗi.
“Đừng khóc, tiểu thư hãy yên tâm, một ngày nào đó, Tiểu Thiên nhất định sẽ mang tiểu thư rời khỏi nơi này.”
Thiếu niên còn nói chưa xong thì nghe bên ngoài hành lang vang lên tiếng gọi: “Phu nhân . . . Phu nhân ở đâu?”
“Bọn chúng lại tìm nàng, mau đi đi, tiểu thư, mọi chuyện cẩn thận.” Thiên Lang khẩn trương dặn dò.
Nghe được lời này, Lạc Hình Thiên không tự chủ được nhướng mày lên.
Phu nhân? Trẻ như vậy mà đã làm thê tử của người ta, mà ở trong nhà hoạn quan này, nàng sẽ là thê tử của người nào?
Tầm mắt của hắn vẫn dán trên gương mặt tuyết trắng của nàng, chợt thấy nàng lộ ra thần sắc quật cường, giống như trong lòng đang rất chán ghét, gắt gao cắn chặt môi dưới, không động đậy cũng không nói một chữ.
“Ngàn vạn lần không nên chọc giận lão quái vật, cũng không nên có một chút ý tưởng tìm chết hoặc bỏ trốn được chứ?” Thiếu niên thở dài khuyên nhủ: “Tiểu thư, cho dù tiểu thư không sợ chết, nhưng Sơ Nhụy tiểu thư sống trong cung làm sao bây giờ? Tuy rằng hiện tại Sơ Nhụy tiểu thư ở trong cung Hoàng hậu, tạm thời được an toàn, nhưng nếu lão quái vật muốn hại nàng cũng rất dễ dàng. Vì nàng mà tiểu thư cũng phải ráng nhẫn nhịn.”
Nàng nghe xong, lại khóc càng thêm thương tâm.
“Tiểu thư, trong phủ này không có người nào tốt, cho nên chỉ có thể nhẫn nại, nhẫn nại thêm mà thôi.” Thiếu niên có vẻ vô cùng lo lắng, không ngừng khuyên nhủ.
Nàng cứ thế mà cắn môi đến mức bật máu, mới giật mình lau đi nước mắt, nghe lời gật đầu, giọng mũi vẫn còn nghèn nghẹn nói: “Ta đã biết . . . huynh hãy nghỉ ngơi tốt nhé, ta sẽ lén đến thăm huynh.”
“Được.” Thiếu niên nhìn nàng, trên gương mặt tái nhợt tiều tụy đều là vui sướиɠ.
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh đến lúc biến mất khỏi tầm mắt, Lạc Hình Thiên mới từ sau bức bình phong đi ra.
Thiếu niên vạn lần không dự đoán được sau bình phong có người, ngẩn ra, kinh hãi quát: “Ngươi là người nào?”
“Ta là người nào không quan trọng.” Hắn thản nhiên nói: “Ngươi có cần trợ giúp?”
“Trợ giúp . . .” Thiếu niên đề phòng nhìn hắn, “Có ý gì?”
“Ta có thể giúp ngươi và vị cô nương vừa rồi rời khỏi nơi này, không cần chịu khổ như vậy.”
“Không cần!” Thiếu niên quả quyết cự tuyệt: “Nếu ngươi không phải là người của lão quái vật Trác Đông Lai phái tới muốn thử ta, vậy chính là muốn . . . muốn đánh chủ ý lên tiểu thư nhà ta!”
Đánh chủ ý?
Hứ . . . Hắn không khỏi ngạc nhiên, sau đó bật cười.