Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 11: TÌM ĐƯỢC

Edited by Bà Còm in s1apihd.com

Bọn họ nói, y đối đãi với vị Đát Đát công chúa kia 'trăm nuông ngàn chiều', vô cùng yêu quý, 'bỏ ra ngàn vàng chỉ để lấy được nụ cười của giai nhân'.

Bọn họ còn nói, nữ tử nào ôm lòng ái mộ y đều nên sớm chết tâm, đừng mong trèo cao, y không phải là một phu quân mà người tầm thường có thể mơ ước đến tay.

Những lời này từng câu từng chữ đâm vào tim Nhan Ca đau nhói, không thể chịu đựng nổi cơn dày vò này, nàng lặng lẽ rời đi.

Rời đi, buông xuống mối nhân duyên khiến người không biết nên khóc hay nên cười này, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Không giống với trấn Ba Khâu nho nhỏ, thành Ngọc Lăng thật vô cùng náo nhiệt. Tòa thành cổ này tựa vào núi có suối nước chảy quanh, trong thành hàng cây cổ thụ xanh mát tạo bóng râm, tửu quán mọc lên như nấm. Thành Ngọc Lăng không chỉ là trung tâm thương nghiệp của phương Bắc mà còn là nơi thập phần phồn hoa, thương khách tứ phương tụ họp.

Lúc này là buổi trưa, trời trong nắng ấm, thời tiết cực kỳ sáng sủa, Nhan Ca đứng trong một khách điếm có tên Duyệt Lai trong thành nhìn người đến người đi trên đường, khuôn mặt gầy yếu không hề có chút ý cười.

Bên tai truyền đến tiếng rao hàng không dứt, nhóm tiểu thương bày bán hồ lô ngào đường, bánh quế hoa, còn hàng báng kẹo đối diện truyền đến hương thơm ngọt ngào của bánh hạnh nhân và kẹo đậu phộng, ngửi mùi thôi đã khiến vị giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thế nhưng Nhan Ca lại không cảm thấy thèm ăn bất cứ thứ gì.

Ở Ba Khâu không có thời tiết đẹp như vậy, cũng không có mấy món ăn hấp dẫn kia, Ba Khâu chỉ có cát vàng trải rộng tận chân trời, gió cát liên tục nổi lên, nguồn nước ít ỏi trong hồ, cuộc sống thiếu lương thực thiếu nước dùng thực rất gian khổ.

Nàng có khi sẽ xách theo rổ đi dọc bờ cát đào hành, ngẫu nhiên sẽ hái được một ít trái cây dại khi vừa chín tới ăn thực ngọt, nhưng khi quả già thì sẽ vỡ ra giải thoát những sợi lông tơ mịn màng tung bay giống cánh hoa bồ công anh rất là xinh đẹp.

Tuy rằng gian khổ nhưng khi đó nàng không phải chỉ có một mình, nàng có hy vọng, vì có hy vọng nên cuộc sống thực hạnh phúc, không giống hiện tại đầu óc mịt mù, không biết bản thân nên đi về hướng nào.

Đêm khuya mười ngày trước, nàng trằn trọc khó ngủ, thừa dịp không người để ý bèn chuồn êm ra ngoài, một đường lang thang không có mục tiêu chạy đến trấn trên, nhìn thấy xe ngựa chở hàng hóa của Lâu mặt rỗ, không suy nghĩ nhiều liền chui vào.

Nàng không đi về hướng Đồng Châu mà theo xe hàng về phía Tây, dọc đường lúc đi lúc ngừng cũng không vất vả. Hơn nữa, trong xe Lâu mặt rỗ không hề thiếu hàng hóa, nàng lấy trộm cầm đến chỗ dân chúng địa phương đổi đồ ăn và lộ phí, cũng không đến nỗi đói khát, sau đó liền đến Ngọc Lăng.

Mấy ngày qua, cho dù vẫn cứ đần độn mà sống qua ngày, nàng cũng sẽ không thừa nhận mình thật sự bàng hoàng; sẽ không thừa nhận mình rất tưởng niệm người kia; càng sẽ không thừa nhận, nếu không có đám người đó rầm rộ tìm đến, nàng nguyện ý tiếp tục giả bộ hồ đồ làm phu thê với hắn, ở Ba Khâu sống nương tựa vào nhau.

Nàng sẽ không thừa nhận.

Chớp mắt mấy cái, nàng cố gắng nuốt xuống dòng lệ chỉ chực trào ra. Trong ngực Nhan Ca lại dâng lên cảm giác buồn nôn, nàng che lại môi, hít sâu vài hơi mới ngừng cảm giác ghê tởm, xoay người đang chuẩn bị đi, không ngờ có người từ phía sau gọi lại.

“Vị phu nhân này, thỉnh cầu dừng bước.”

Ủa . . . kêu nàng sao? Giật mình quay đầu lại, Nhan Ca khó hiểu nhìn nam tử ôn hòa trước mặt.

Nam tử kia cẩn thận đánh giá nàng một phen, đột nhiên vô cùng mừng rỡ la lên: “Thật tốt quá, phu nhân, tiểu nhân rốt cục đã tìm được ngài.”

Như là ảo thuật, bốn phía khách điếm vốn trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một đám người.

“Uông tiên sinh, tìm thấy rồi sao?”

“Thật là phu nhân à?”

“Không sai, không sai, ta đã coi qua bức họa của phu nhân, giống nhau như đúc mà!”

“Cám ơn trời đất, cuối cùng tìm được rồi!”

“A di đà phật, gia mà biết khẳng định sẽ rất cao hứng.”

Nhan Ca nghe vậy không hiểu ra sao, nhìn nam nhân được xưng là Uông tiên sinh cúi người chào mình, nho nhã lễ độ nói: “Phu nhân, nơi này không tiện, xin dời bước tìm một chỗ nói chuyện.”

Thấy Uông tiên sinh cũng không giống như có ác ý, Nhan Ca thoáng do dự một chút rồi cùng những người đó vào trong khách điếm. Không ai phát hiện phía sau hàng bánh kẹo đối diện, hai gã đội mũ rộng vành, hành vi lén lút rình xem đoàn người đi vào khách điếm. Một gã nhỏ giọng phân phó: “Ta chờ ở trong này, ngươi mau đi báo cáo, nói là đã tìm được nữ tử thượng cấp muốn tìm.”

Gã kia gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Chưởng quầy khách điếm Duyệt Lai đích thân ra nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi vị Uông tiên sinh: “Đây không phải Uông lão bản sao? Đã lâu không gặp, hôm nay vì sao rảnh rỗi lại ghé đến tiểu điếm, là đến kiểm tra mối làm ăn tại Ngọc Lăng hay sao?”

Uông tiên sinh và chưởng quầy hàn huyên vài câu, vô cùng hào phóng ra tay bao trọn biệt viện phía sau của khách điếm, sau đó mới đến mời Nhan Ca dời bước.

Vào hậu viện, không đợi đứng yên, những người đó liền đồng loạt quỳ xuống thi lễ với Nhan Ca, miệng hô: “Phu nhân.”

Nhan Ca đâu bao giờ gặp qua thanh thế phô trương như vậy, dọa nàng hoảng hồn vội vàng xua tay phủ nhận, “Các vị có phải đã nhận sai người hay không, ta đâu phải là cái gì . . . cái gì mà 'phu nhân' của các vị.”

Trên mặt Uông tiên sinh nở nụ cười tươi như hoa: “Không nhận sai đâu ạ! Phu nhân, mấy ngày nay chúng tiểu nhân tìm ngài khắp Đồng Châu, Tây Nghi cùng với tất cả các bộ lạc lớn nhỏ, tìm phu nhân thật cực khổ.”

Nhan Ca hoang mang hỏi: “Phu nhân các vị họ gì?”

“Phu nhân nhà chúng ta họ Cảnh.” Uông tiên sinh làm việc thật là cẩn thận, cho dù đang ở trong ngôi viên đơn độc yên tĩnh cũng không quên nhìn xung quanh một vòng, rồi mới hạ giọng nói: “Gia nhà chúng ta là chủ nhân Lạc Thị ở Ô Nà.”

Phạm vi kinh doanh của Lạc gia trải rộng khắp vùng quan ngoại và quan nội, thuộc hạ trên dưới đại giang nam bắc đồng loạt nhận được tin tức, phải tìm cho bằng được chủ mẫu của Lạc gia.

Nhan Ca vừa nghe đến chữ “Lạc”, lập tức trắng mặt.

Là hắn đang tìm nàng? Vì sao còn muốn tìm nàng?

Gia thế hắn hiển hách như vậy, thân phận hắn cao ngất như vậy, chỉ cần hô một tiếng liền có trăm ngàn người khắp nơi hưởng ứng; còn nàng, không biết phụ mẫu là ai, không rõ được sinh ra ở nơi nào, cũng không biết nhà ở đâu để tìm về. Phóng mắt nhìn lại, dường như không có bất kỳ một thứ gì có thể thuộc về nàng.

Trong lòng Nhan Ca nổi lên từng cơn buồn bã, tất cả mọi suy nghĩ đều bị rối loạn.

*By Bà Còm in s1apihd.com*

Phía bắc Ngọc Lăng là một biển sa mạc cuồn cuộn vắt ngang, phải xuyên qua sa mạc mới có thể đến được kinh đô của Ô Nà.

Một chiếc xe ngựa đang chạy về hướng sa mạc, một đoàn thị vệ đi theo xe ngựa hộ tống. Bởi vì lúc này gió cát thường xuyên xuất hiện, lại gặp đúng mùa bão cát cho nên hành trình của đội nhân mã cấp tốc hơn.

Nhan Ca cứ thế mà bị an bài trong chiếc xe ngựa rất thoải mái, không nói một tiếng cúi đầu suy tư.

Sau khi nàng bị đội nhân mã Lạc gia tìm được ở Ngọc Lăng, không hề trì hoãn liền được đưa ra khỏi thành.

Đối với những hạ nhân của Lạc gia, nàng hết đường chối cãi. Nói bất cứ cái gì thì những người đó đều không cho nàng rời đi, muốn trốn cũng trốn không thoát, cuối cùng liền bị mang ra khỏi thành.

“Phu nhân.” Uông tiên sinh ở ngoài xe ngựa cung kính nói: “Mới vừa có ám vệ báo lại, gia đã chạy về hướng này tới đón phu nhân.”

Cắn môi, Nhan Ca không nói gì, hai tay đặt ở trên đùi càng gắt gao nắm chặt vào nhau.

Đang lúc hoàng hôn, đội nhân mã bỗng nhiên dừng lại, Nhan Ca nghe được bên ngoài xe ngựa nổi lên một trận xôn xao, tiếp theo rèm bị người từ bên ngoài nhấc lên, thanh âm Uông tiên sinh vui mừng reo lên: “Phu nhân, gia đến.”

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cao lớn trên lưng ngựa xuất hiện cách đó không xa, một thân phong trần mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn rất sắc bén, vẻ mặt chưa từng có nhiều biểu cảm nhưng vừa thấy nàng từ xa thì ánh mắt liền hiện lên tia nhu tình.

Mặt trời chiều đang ngã về phía Tây, nhuộm khắp đất trời bằng một tầng kim sắc vàng óng, ánh mặt trời chiếu rọi trên y bào của hắn một màu vàng chói mắt, khiến cho thân hình bình thường đã cao lớn uy vũ càng lộ ra vẻ anh tuấn rực rỡ như một thiên thần.

Thấy hắn giục ngựa hướng về phía nàng chạy tới, cả người Nhan Ca tâm loạn như ma, một nỗi khủng hoảng không biết từ đâu ập lên, nàng lo sợ bất an cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt của hắn, ngay sau đó liền chui ra khỏi xe ngựa xoay người đào tẩu.

“Phu nhân!”

“Phu nhân?”

Phía sau truyền đến từng trận kinh hô, Nhan Ca mắt điếc tai ngơ, nàng không dám dừng lại bước chân, bởi vì nàng không biết bản thân phải làm thế nào đối mặt với nam nhân tên Lạc Hình Thiên kia.

Trong sa mạc, gió lốc sẽ đem đá vụn, hạt cát và bụi đất thổi tới, sau khi đi sẽ lưu lại nham thạch, năm này sang năm khác sẽ tạo thành những bãi nấm cát. Nhan Ca một đường chạy tới một mảng nấm cát này, sau đó phát hiện mình không còn đường nào có thể chạy thoát.

Nàng tìm không thấy đường, nơi nơi đều là cát vàng trải rộng, nơi nơi nhiệt độ đều nóng như lửa, sa mạc cát vàng bao la giống như vô tình lộ ra sát khí. Nàng cũng không biết mình đang sắp lọt vào một bãi cát lún, sa mạc này ẩn giấu rất nhiều cồn cát lún, một khi không cẩn thận sẽ bị sa chân vào rồi từ từ bị cắn nuốt, vạn kiếp bất phục.

“Nhan Ca!” Lạc Hình Thiên ở phía sau giục ngựa đuổi theo, khi thấy nàng càng chạy càng gần đến bãi cát lún, ánh mắt sắc bén híp lại.

“Nhan Ca, không nên cử động, dưới chân nàng có cát lún.” Hắn không dám đuổi riết nàng sợ nàng tiếp tục chạy, đến cách nàng một khoảng liền dừng lại, thanh âm từ từ chậm chạp nhắc nhở nàng.

Nhan Ca sửng sốt, cúi đầu nhìn xung quanh nơi mình đang đứng, quả nhiên phát giác nơi này không giống như những bãi cát khác, tựa như bất cứ lúc nào đều có khả năng lún vào.

Nàng ngẩng đầu, hoảng sợ vô cùng nhìn nam nhân cách đó không xa.

“Không phải sợ, đừng nhúc nhích.” Hắn vừa nói xong liền từ trên lưng ngựa bay lên, phi thân về hướng nàng đang đứng, duỗi ra cánh tay ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng.

Tiếp theo mũi chân điểm một cái thì thân hình lại bay lên, nhẹ nhàng xoay người đưa giai nhân về chỗ an toàn, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi, tuyệt không do dự dây dưa.

Sau một trận trời đất quay cuồng, Nhan Ca đầu váng mắt hoa chưa kịp phản ứng lại đã nghe được thang âm trầm thấp ở  bên tai mình: “Không có việc gì, Nhan Ca.”

Mặt nàng nóng lên, đè nén tâm tư mê muội, ra sức muốn giãy thoát từ trong lòng hắn.

Hắn đỡ nàng đến khi thấy nàng đã đứng vững mới nới tay, nơi sâu nhất trong đáy mắt bốc lên hai ngọn lửa, nhìn thấy gương mặt nhỏ xinh tràn ngập kinh hoảng cùng luống cuống, bèn thu lại ánh mắt trở nên nhu hòa.

“Nhan Ca.” Hắn nhẹ nhàng gọi tên nàng, hai chữ này dường như đã được kêu ngàn vạn lần, vô cùng ôn nhu, vô cùng thâm tình.

Trong lòng rung động, Nhan Ca nhẹ nhấc hàng mi dài dày như cánh quạt, hàm răng trắng cắn lấy đôi môi căng mọng, ngẩng đầu không nói chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Đằng đẵng tìm suốt một tháng, tiểu nữ nhân xinh xắn hiện thời đứng ngay trước mắt, có thể nào khiến tâm tư hắn bình tĩnh cho được. Thế nhưng Lạc Hình Thiên cực kỳ khắc chế niềm xúc động muốn ôm siết nàng vào lòng, chỉ dùng ngữ điệu bình thản như trần thuật cho nàng một sự thật: “Ta đã tìm nàng một tháng.”

“Ngài . . .” Nhan Ca nhìn hắn, lòng nàng như nhũn ra, chân nàng cũng nhũn ra, cả người nàng đều nhũn ra, thanh âm run run hỏi lại: “Ngài tìm ta làm gì?”

Hắn mỉm cười, vẫn không vội vàng, không xúc động nói: “Nàng là nương tử của ta.”

Chỉ một câu liền khiến nước mắt Nhan Ca rơi như mưa, nàng nghẹn ngào lắc đầu, “Không phải.”

“Tại sao?” Hắn hỏi.

“Ta . . . Ta . . .” Nàng không biết nên nói rõ ràng với hắn như thế nào? Từ khi biết hắn không phải trượng phu của mình, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc đều nghi thần nghi quỷ, luôn hoảng sợ không chịu nổi: “Ngài không phải tướng công của ta, tướng công của ta đã chết.”

“Nhan Ca……” Biểu tình của hắn ngưng trọng, hướng phía trước bước một bước.

“Rốt cuộc ngài muốn làm gì? Vì sao còn muốn tìm ta?” Thấy hắn tới gần, Nhan Ca lập tức lùi về phía sau một bước, đau khổ khóc thành tiếng: “Ta rất sợ hãi, ngài có hiểu hay không? Ta không thể nhớ được bất cứ cái gì, ta không biết bản thân mình là ai, ta cũng không biết những lời ngài nói có phải sự thật hay không . . . Ta sợ quá, thực sự sợ quá . . .”

Thấy nàng khóc một cách gần như điên loạn, kiệt sức khản giọng, trong lòng Lạc Hình Thiên thật không dễ chịu. Nhìn thấy tiểu nữ nhân đột nhiên sắc mặt trắng bệch, run rẩy ngồi xuống, che môi muốn nôn khan, lúc này càng làm hắn nóng lòng.

“Nhan Ca!” Hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, tiến lên ôm gọn nàng vào lòng, thấp giọng kêu lên: “Ta hiểu cảm thụ trong lòng của nàng, nàng không nên gấp gáp, ta sẽ không ép nàng quyết định bất cứ điều gì, nàng hãy bình tĩnh lại.”

Nàng ở trong lòng hắn lệ rơi đầy mặt liên tục lắc đầu, khóc đến độ thở hổn hển, trong l*иg ngực chợt như sông cuộn biển gầm, khó chịu đến mức cực điểm nói không nên lời.

“Nàng không thoải mái chỗ nào? Mau nói cho ta biết.” Lạc Hình Thiên thấy thế, gấp đến độ sắc mặt đều thay đổi, một tay bế ngang nàng lên, đi nhanh ra xe ngựa: “Chúng ta đi tìm đại phu, ngoan, đừng khóc.”

Đã từng thấy chủ nhân gặp biến không đổi sắc mặt, đã từng gặp qua chủ nhân tính tình cứng rắn như sắt, cũng từng gặp qua chủ nhân bừa bãi lại tiêu sái, nhưng chưa có một ai đã từng bao giờ chứng kiến Lạc đại đương gia đang dỗ dành nữ nhân. Tình cảnh này khiến cho Đồ Mục và Uông tiên sinh cùng các tùy tùng trợn tròn mắt nhìn đến mức choáng váng.