Từ vườn hoa trở về, lều cắm trại bên bờ đã mất đi một nửa, khách tham quan lần lượt ra về.
Ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ, nước hồ gợn sóng lấp lánh.
Tào An nhìn đồng hồ hỏi Giang Đào: “Ở chơi thêm nửa tiếng nữa nhé? Bốn giờ rồi dọn dẹp.”
Giang Đào đúng thật là chưa chơi đã.
Tào An dời tấm đệm hơi ra ngoài lều để Giang Đào ngồi trên đó nghỉ ngơi, còn anh ra hồ cố định cần câu cá.
Cô ngưng nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, chống đôi tay ra sau lưng, nhìn ra xa trong làn gió nhè nhẹ. Bầu trời trong xanh vô tận, dường như ngắm nhìn cả ngày cũng không chán.
Mép bờ hồ đột nhiên chuyển động, Giang Đào nghiêng đầu qua, thấy Tào An đang rút cần câu, kéo lên một con cá nhỏ cỡ lòng bàn tay.
Giang Đào tiến lại gần anh.
Tào An: “Muốn thử không?”
Giang Đào lắc đầu, nhìn anh ném móc câu xuống một lần nữa.
Cần câu nhất thời không có động tĩnh gì, Tào An đi tới lều trại, mở ba lô lấy một hộp bài, ngồi ở trên đệm, gọi Giang Đào: “Trong lúc đợi thì chơi một chút?”
Giang Đào: “Hai người thì chơi cái gì?”
Tào An: “Chơi trò mò rùa đen, ai thua thì trả lời một câu hỏi.”
Giang Đào có chút phân vân, nhớ lại cảnh anh và bà trêu chọc lần trước.
Tào An: “Yên tâm, anh sẽ không hỏi quá đáng đâu.”
Giang Đào trừng mắt nhìn anh, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống. Hai người lấy lá poker và 8 cơ trước, bài dư lại còn một nửa để rút ngắn thời gian cho mỗi lượt rút bài.
Vào thời khắc quyết định của hiệp đầu tiên, khi nhìn thấy Tào An chuẩn bị lấy đi con 9 chuồn của mình và để lại cho cô con 8 cơ, Giang Đào không thể không dùng ngón tay mà giữ chặt lấy con 9 chuồn.
Tào An liếc nhìn cô một cái, đổi nước đi, đổi thành rút con 8 cơ bên cạnh.
Đến lượt Giang Đào, phải rút một lá từ ba lá bài, xác suất rút ra được lá poker, lá 8 cơ và lá 9 đều là 1/3.
Giang Đào thử thăm dò sờ vào một lá bài, rồi nhìn vào mặt Tào An.
Khuôn mặt sói dữ tợn đó kiên định như một chiếc mặt nạ, không hề lộ ra một chút sơ hở nào.
Giang Đào ngẫu nhiên rút một lá bài, không ngờ lại được lá 9!
Cô cười rất tươi, vành mắt cô cong lên, cô đặt hai lá 9 xuống với vẻ mặt vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
Tào An vẫn rất vững vàng: “Em hỏi đi.”
Giang Đào suy nghĩ một chút, hỏi: “Chúng ta quen biết lâu như vậy, anh cảm thấy em có khuyết điểm gì? Ít nhất phải nói được một điểm.”
Cô rất tò mò không biết trong mắt Tào An mình là người như thế nào.
Tào An: “Cái này anh không trả lời được, bởi vì anh thực sự chưa tìm ra khuyết điểm nào ở em.”
Giang Đào không tin.
Tào An cố gắng: “Hay ngại ngùng? Nhưng đây không phải là khuyết điểm, anh rất vui…”
“Anh im miệng.” Giang Đào ngắt lời anh, cúi đầu tráo bài.
Tào An nhìn khuôn mặt ửng hồng của bạn gái: “Anh có nên tự nói khuyết điểm của anh không?”
Giang Đào vẫn còn hoảng loạn: “Không cần đâu.”
Tào An: “Anh trông không giống người tốt.”
Giang Đào không biết nên cười nhạo hay là thông cảm cho anh: “Tướng mạo không phải tự anh quyết định được, cái này không tính, nói về tính cách.”
Tào An im lặng vài giây rồi nói: “Không thành thật như em nghĩ?”
Giang Đào:……
Hơi nóng vừa tắt trên mặt cô lập tức bùng cháy trở lại như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ khô cằn.
Câu nói “không thành thật như em nghĩ” có thể có nghĩa là anh thích đào hố, cũng có thể ám chỉ “thân thể không thành thật” của anh. Lời nói của Tào An thật sự rất mơ hồ, nếu anh có khuôn mặt bình thường một chút, thì câu này có thể là trêu chọc, nhưng Tào An lại có khuôn mặt hung dữ, nói anh là ông trùm xã hội đen thì không hề phóng đại, nên câu nói đó làm người ta nghĩ anh đang tự phân tích chính mình.
Nhưng Giang Đào biết rằng anh đang “trêu chọc” cô, anh xấu xa quá, dù trêu chọc thì anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh và uy nghiêm, khiến cô tự hỏi liệu mình có hiểu lầm anh không.
Cảm giác khí thế của anh tỏa ra xung quanh, cho dù không cần ngẩng đầu, Giang Đào cũng biết Tào An nhất định đang nhìn mình, giống như ông trùm đang suy nghĩ cách xử trí một nữ nhân bình thường, hay giống như một con sói hung ác đang quan sát con mồi yếu ớt.
Khuôn mặt hung dữ bẩm sinh và vóc dáng cường tráng mang lại cảm giác vô cùng nguy hiểm, đôi khi Giang Đào cảm thấy mình nên lý trí tránh xa anh, nhưng cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng Tào An luôn tự kiềm chế bản thân, quấn vài sợi xích quanh mình, minh chứng anh không có ý định làm tổn thương cô, anh rất chân thành cùng cô đi xem mắt, nghiêm túc yêu đương hẹn hò với cô.
Sự chân thành này khiến cô không còn sợ hãi nữa, anh cũng sâu sắc nhận ra điều đó nên bắt đầu lần lượt cởi bỏ xiềng xích, từng bước thử thách sự chấp nhận của cô đối với bộ mặt thật của anh.
Nhút nhát cũng được, hay ngại ngùng cũng được, lúc này Giang Đào bị anh kí/ch thích, bỏ bài lại, chạy đến bên hồ, quay lưng về phía anh để “thưởng thức phong cảnh”.
Tào An không động đậy, mặc dù anh có ‘thiên thời địa lợi’ và thậm chí là ‘nhân hòa’ để đưa cô vào trong lều, chiếm hữu cô bất cứ lúc nào.
Những lá bài nằm rải rác được đôi bàn tay thon dài xếp lại thành xấp, cho vào hộp.
Khi xếp vào hộp, trong 54 lá bài xuất hiện một vài lá không vâng lời mà dựng thẳng lên, tựa như không muốn bị trói buộc trong không gian chật hẹp tăm tối.
Tào An cụp mắt, lần lượt ấn các lá bài xuống, cho đến khi bề mặt bằng phẳng thì anh đóng nắp lại.
Cần câu chìm xuống đã phá vỡ sự ám muội của đôi tình nhân trên hồ.
Tào An cầm cần câu lên, lần này vận may đã đến, là một con cá chép chừng một ký.
“Nói cho bà ngoại một tiếng, tối nay có thêm món cá kho?”
Tào An bỏ cá lớn vào thùng câu cá, vớt cá nhỏ ném trở lại hồ nước, ngẩng đầu nói với Giang Đào.
Trông thần sắc anh như thường lệ, Giang Đào ăn ý hợp tác, gọi điện báo cho bà.
–
Xe chạy đến tiểu khu Hòa Bình đã gần 5 giờ rưỡi. Bà ngoại đã chuẩn bị món ăn xong, kêu Tào An ở lại ăn tối.
Tào An không khách sáo, mang cá vào bếp rửa sạch, Giang Đào cầm máy ảnh của anh chuyển ảnh vào máy tính để chỉnh sửa ảnh đã chụp.
Ăn xong, Tào An ra về.
Bà ngoại đi đến quảng trường, Giang Đào ngồi trên ghế sofa chia sẻ tình hình yêu đương tiến triển như thế nào với cô bạn thân, đồng thời gửi một bức ảnh của cô và Tào An.
Phương Nhụy gọi video, hưng phấn nói: “Ông trùm Tào cuối cùng cũng được có thân phận, làm bạn trai rồi?”
Giang Đào: “Như vậy là nhanh rồi đấy, sao lại dùng từ ‘cuối cùng cũng có’ thế hả?”
Phương Nhụy: “Chủ yếu là bởi khí thế của anh ấy, cảm giác anh ấy tán đổ cậu chỉ trong vài giây, nhưng thật ra đã theo đuổi cậu hơn một tháng.”
Sau khi hóng hớt được quá trình chuyển sang ‘bạn trai chính thức’ của Tào An, Phương Nhụy nháy mắt với Giang Đào, ghé sát vào camera, hỏi nhỏ: “Đi cắm trại thế rồi có hôn chưa?”
Giang Đào bị giọng điệu của bạn thân làm nóng mặt, may mà dựa vào thực tế, cô trả lời dễ dàng: “Không có, tụi mình chỉ nắm tay một lúc thôi.”
Phương Nhụy khuôn mặt “hóng chuyện” nói: “Không thể nào, lều trại cũng đã dựng rồi, là một nơi hoàn hảo cho nụ hôn đầu tiên, ông trùm Tào không hành động gì sao? Có người đàn ông mới xem mắt hai bữa ăn đã dám hôn rồi, cậu trông mềm mại thế này, còn ông trùm Tào lại mạnh mẽ như thế…”
Giang Đào: “Anh ấy chỉ trông vậy thôi, chứ anh ấy là rất ga lăng.”
Tuy rằng sẽ có vài điểm không thành thật, nhưng anh nói những điều đó giống như trêu chọc cô hơn là sẽ thực sự hành động.
Phương Nhụy: “Tớ không tin, hai tụi mình đánh cược đi, tháng sau ít nhất ông trùm Tào sẽ cướp đi nụ hôn đầu của cậu, có khi còn… hí hí hí.”
Giữa tiếng cười không đứng đắn của bạn thân mình, Giang Đào tắt gọi video.
–
Kỳ nghỉ ngắn ngủi đã qua, ngày đầu tiên lại tiếp tục làm việc.
Sau bốn giờ chiều, Giang Đào rảnh rỗi lướt điện thoại, Tào An bất ngờ gửi một bức ảnh, đây là phòng chờ của khoa ngoại tổng hợp.
Giang Đào: [Anh đang ở trong bệnh viện sao?]
Tào An: [Đúng rồi, đi đăng kí cắt chỉ, cắt xong vừa lúc chờ đón em.]
Cắt chỉ?
Giang Đào nhất thời không biết nên nói gì thì có bệnh nhân từ trong phòng gọi đến, cô cất điện thoại vội vàng chạy tới.
5 giờ 10, Giang Đào gặp Tào An ở sảnh chính.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Nói anh đang phục hồi tốt. Miễn là anh không lao động chân tay nặng nhọc, nói chung là lái xe đi làm thì không gặp vấn đề gì.”
Hai người hàn huyên vài câu về việc cắt chỉ rồi lên xe.
Tào An muốn đến công ty nên từ chối lời mời nhiệt tình ăn cơm của bà ngoại.
Nếu ngày hôm qua hai người hẹn hò có một chút lãng mạn thì hôm nay chỉ có nửa tiếng ngồi trên xe nói chuyện với nhau.
Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, ai cũng có công việc và gia đình riêng, không thể dính lấy nhau như những cặp đôi gà bông thời còn đi học được.
Phương Nhụy – người hiếm hoi được nghỉ ngày thứ 7, biết Giang Đào không đi hẹn hò tối nay nên đến chơi với Giang Đào.
“Không phải ông trùm Tào nhờ cậu cắt chỉ cho anh ấy sao?”
Phương Nhụy muốn hóng chuyện tình yêu nghe tin này thì rất thất vọng, cô không thể tin được: “Lúc nằm viện cậu đã giúp anh ấy chăm sóc vết thương, hiện tại quan hệ đã tốt hơn, sao anh ấy lại như thế, không nên chút nào!”
Giang Đào: “Có lẽ anh ấy không muốn khó xử, dù sao cũng chỉ mới ở bên nhau mà nhờ bạn gái giúp anh ấy xử lý vết thương ở vùng bụng dưới, là tớ, tớ cũng không thể mở miệng.”
Phương Nhụy: “Chứng tỏ cậu đánh giá quá thấp da mặt dày của đàn ông rồi. Trước đây tớ đã có một cuộc xem mắt, anh ta gửi cho tớ một bức ảnh của anh ta sau khi tập thể dục xong, tớ chặn anh ta ngay và luôn.”
Giang Đào: “…Tào An không phải loại người đó đâu.”
Không xét đến yếu tố ngoại hình, lời nói và hành động của Tào An thực sự là một người quân tử.
Phương Nhụy nghĩ đến việc Tào An tự chuẩn bị băng gạc lúc được chuẩn bị da, cô ấy bật cười: “Có lẽ ông trùm Tào của cậu ngây thơ, ngẫm lại thì kiểu tương phản này cũng khá dễ thương!”
Sau khi tám chuyện về tình yêu, công việc và những chuyện trên trời dưới đất, bà ngoại trở về sau khi đi khiêu vũ ở quảng trường, Phương Nhụy vừa cười vừa tạm biệt ra về.
Giang Đào đi tắm, tắm xong thì thấy Tào An đã gửi tin nhắn, đó là một bức ảnh chụp một viên đá màu đen lấp lánh dưới ánh mặt trời, bên cạnh là một bông hoa bồ công anh màu vàng nhạt nở rộ trên mặt đất.
Giang Đào: [Đấy là gì thế?]
Tào An: [Hôm nay công trường đào được một ít quặng sắt.]
Giang Đào biết rằng nơi đó từng là khu mỏ, quặng sắt đã được khai thác hết, để lại những hố, nhưng vẫn sẽ có một lượng nhỏ còn sót lại.
Giang Đào: [Nó khá đẹp.]
Tào An: [Viên này đẹp, vừa nhìn là nhớ tới em.]
Vừa rồi Giang Đào còn khó hiểu vì bạn trai lại chụp hình viên đá rồi gửi cho mình, thì đột nhiên chưa kịp chuẩn bị lại bị câu nói ngọt ngào này của anh làm cho đỏ mặt.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Đào chủ động hỏi về việc cắt chỉ: [Sao anh không đến phòng khám nhỏ để cắt chỉ? Đến bệnh viện đăng kí còn phải xếp hàng.]
Tào An: [Vốn dĩ là muốn đón em nên tiện đường ghé qua.]
Giang Đào cắn môi, vẫn còn xấu hổ khi hỏi câu hỏi quan trọng nhất.
Tin nhắn mới gửi đến, Tào An: [Em sẽ cắt chỉ chứ?]
Giang Đào chậm rãi sắp xếp lại câu từ: [Em sẽ làm, nhưng không được chuyên nghiệp bằng bác sĩ.]
Tào An: [Anh cũng đoán vậy, anh đã nghĩ nhờ em làm.]
Sau khi Giang Đào đọc xong dòng này, cô cũng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt lóng lánh nước.
Cô yên lặng nhìn tin nhắn chính mình vừa gửi: [Thế sao anh không hỏi em? Nếu không em đã có thể giúp anh tiết kiệm một số tiền.]
Tào An: [Có một số việc còn ý nghĩa hơn là tiết kiệm tiền.]
Giang Đào: [Là chuyện gì?]
Tào An: [Chứng minh anh không phải là ‘không thành thật’ như em nghĩ.]
Giang Đào đặt điện thoại xuống, chui vào trong chăn.
–
Bảy giờ sáng, Tào An đứng trước chiếc xe Jeep màu đen, xuyên qua cửa kính phòng bếp nhìn bạn gái đang ở chỗ huyền quan. Một lúc sau, bạn gái anh từ cửa nhà đi ra, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang màu trắng.
“Lại bị cảm sao?” Cô đi đến với ánh mắt trốn tránh, Tào An trầm giọng hỏi.
Bạn gái lườm anh một cái, bỏ mặc anh mà lên xe ô tô trước.
Tào An xoay người lên xe. Vừa định kéo dây an toàn, anh nhìn sang bạn gái đang nhắm mắt ngồi ở ghế phụ lái. Anh tiếp tục đưa tay về phía trước, nắm lấy tay trái cô đang để trên túi xách.
Lông mi Giang Đào run lên, nhanh chóng dùng tay phải đập anh một phát.
Cái gì mà thành thật với không thành thật!