*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ai mà ngờ được anh trông thế mà lại thích màu hồng phấn đâu cơ chứ!
Lộ Thức Thanh chả hiểu mô tê gì hết nhưng vẫn đáp đúng như sự thật.
“Chỗ quần áo đó còn chưa khui, Tạ Hành Lan lười cầm đi nên để chất đống trong phòng chứa quần áo của tôi.”
Dung Tự lơ đễnh: “À.”
Lộ Thức Thanh cứ thấy có chỗ nào quai quái ấy nhưng lại nói không rõ được.
Dung Tự ho một tiếng, chấm dứt đề tài này: “Sáng muốn ăn món gì? Sandwich nhé?”“Anh còn choáng đó, để tôi làm bữa sáng cho.” Lộ Thức Thanh đề nghị.
Dung Tự nhướng mày: “Thiếu gia, em biết nấu ăn sao?”
Lộ Thức Thanh không chắc lắm: “Bữa sáng chắc không khó lắm đâu… nhỉ.”
Dung Tự không nhịn cười được nữa: “Em vẫn nên quay về ngủ tiếp đi, làm xong tôi gọi em.”
Lộ Thức Thanh có gia thế tốt, bình thường chẳng hay vào bếp, trước kia mấy lần Dung Tự thấy cậu lúng túng mới gọi vào bếp giúp mình. Giờ hai người đã quen thân hơn, lại chỉ có hai người ở riêng với nhau, Lộ Thức Thanh chỉ cần chờ ăn là được.
Lộ Thức Thanh cũng không cưỡng ép mình để lộ trù nghệ thảm không nhìn nổi ra, cậu gật đầu nghe lời, kéo lê dép đi vào phòng vệ sinh trước.
Phòng tắm còn lưu lại hơi nóng mà Dung Tự tắm khi nãy, Lộ Thức Thanh bật đèn lên, đưa mắt nhìn quanh thì thoáng ngẩn người.
Ồ…
Dung Tự còn mắc chứng cuồng sạch sẽ hơn cả cậu, tắm có một lần còn cố ý quét dọn khắp phòng tắm một lượt à?
Vách tường bóng loáng, sàn nhà không có lấy nửa sợi tóc, sạch sẽ đến mức có thể soi như gương.
Hồi nãy Dung Tự làm gì trong phòng tắm đấy?
Lộ Thức Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, cậu vừa ra khỏi nhà tắm thì Dung Tự đứng cạnh tủ lạnh đã cất giọng hỏi xa hỏi gần: “Bé ngoan, tủ lạnh nhà mình đắt lắm nhỉ, em để có lọ sữa chua thế này? Còn là loại quá hạn sử dụng nửa tháng nữa chứ.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh “a” một tiếng, cậu sợ Dung Tự nghĩ mình lôi thôi mới cuống cuồng nói: “Không, không không, tôi không biết, chắc anh Châu mua lúc trước đó.”
Chỉ có ngày hè cần ướp lạnh trái cây nước ngọt thì Lộ Thức Thanh mới dùng đến tủ lạnh. Giờ đã vào đông, cậu cũng chỉ mở ngăn đông lấy bánh kem đông lạnh Châu Phó mua cho mình, ngăn mát còn chẳng chạm tới.
Dung Tự vứt lọ sữa chua vào sọt rác, hắn ngẫm nghĩ rồi làm như không có gì mà hỏi: “Cả ngày anh Châu đều bận như vậy, anh ấy có bạn gái không?”
Lộ Thức Thanh suy nghĩ.
Châu Phó dẫn dắt cậu đã hai năm, hình như chưa bao giờ cậu nghe anh ta nhắc tới chuyện tình cảm hết.
“Không biết nữa, khi nào rảnh tôi hỏi thử.”
Dung Tự vừa kéo nam châm bánh xe đu quay đính ở trên tủ lạnh vừa lơ đễnh hỏi: “À, thế còn Tạ Hành Lan?”
Lộ Thức Thanh ngẩn ra một chút rồi đáp: “Ồ, không có.”
Cả ngày sớm tối ở bên Châu Phó thế mà trả lời lại không chắc chắn, đến Tạ Hành Lan thì chẳng buồn nghĩ ngợi đã nói “không có” ngay.
Dung Tự cảm thấy cơ thể mình không thoải mái lắm: Cảm giác giống lúc trước, khi còn chưa thông suốt đã nghe Đậu Trạc nói “quan hệ giữa Tạ tổng với Thức Thanh rất tốt” ấy.
Khi đó hắn không hiểu, giờ đã rõ rồi.
Lộ Thức Thanh tò mò nhìn hắn hồi lâu, không hiểu sao câu chuyện cứ xoay tới chỗ Tạ Hành Lan mãi. Cậu ngập ngừng hồi lâu mới ướm thử: “Nếu anh thấy khó chịu thì về ngủ bù đi, bữa sáng thì chúng ta gọi thức ăn ngoài là được.”
Dung Tự hắng giọng, không khoe cái nết ra nữa.
“Chỗ em chẳng có gì cả, tôi vẫn nên về nhà mình làm đồ ăn sáng. Đợi 7 giờ rưỡi em nhớ sang ăn đó.”
Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Dung Tự mặc chiếc sơ mi củ cải khô muối với quần ở nhà chẳng ra hệ thống gì, xòe đuôi bước đi khỏi cứ như trên sàn catwalk vậy.
***
Cuối tháng phải quay trương trình, trailer “Trường An Ý” cũng biên tập xong, đạo diễn Lý lại tìm đại sư tính cho ngày lành tháng tốt, cuối cùng đúng giờ công bố trên các nền tảng lớn.
[Weibo chính thức Trường An Ý: #Trường An Ý# Gối giáo chờ sáng, lạc bước chốn phồn hoa rực rỡ. [Video]]
Đạo diễn Lý rất có tiếng trong việc sử dụng hình ảnh đậm chất điện ảnh. Mở đầu trailer là hình ảnh bầu trời, là mái hiên cổ kính đan xen ngày tuyết rơi dày, là vó ngựa giẫm qua cát vàng, qua máu tươi chốn biên cảnh, là giáp sắt cùng với binh khí cũ nát vùi chôn dưới lớp đất.
Tướng quân thúc ngựa vào kinh, vó ngựa chẳng còn những thứ dơ bẩn chầm chậm bước vào chốn kinh kỳ xa hoa.
Cổng son rượu thịt hôi thối, trên đường có xác người chết vì lạnh.
Đạo diễn Lý luôn muốn tác phẩm tốt đã tốt lại càng tốt hơn, chưa bao giờ để diễn viên sử dụng l*иg tiếng thay. Đến cả Đậu Trạc có khả năng đài từ không tốt còn bị vứt đi học một khóa mấy tháng trước khi quay, miễn cưỡng qua ải.
Cốt truyện trong trailer nhắc tới mấy vụ án trong kinh thành, lời thoại cực kỳ cuốn hút cộng thêm BGM gay cấn hoành tráng, có cảm giác cao cấp vô cùng.
“Đầu của thứ ngu xuẩn chỉ nặng hai ba cân, chém chỉ tổ làm bẩn cây thương của ta.”
“Đương triều thánh thượng bệnh đã vô phương cứu chữa, thái tử chính là hoàng đế tiếp theo. Bây giờ huynh vì chút chuyện cỏn con không đáng mà đắc tội hắn, lẽ nào không cần mạng nữa sao?”
“Ti điện tiền tróc nã tội phạm trọng yếu! Kẻ không phận sự lui ra!”
“Triệu tướng quân, ngươi có biết sao mình lại rơi vào kết cục này không? Ha ha ha, về hỏi đệ đệ mình thử đi.”
Cốt truyện chớp nhoáng dồn dập như nhịp trống vọt lên, cuối cùng dừng lại trên người thiếu niên mặc áo tang ngồi ở từ đường.
Xe lăn quay sang, Triệu Trầm Tầm đẹp xinh ngoan ngoãn gật đầu mỉm cười, trên gương mặt là vẻ lạnh lùng âm hiểm không cách gì che giấu được.
“Ca ca.”
Giọt mực rơi xuống, poster thông báo “Trường An Ý” lên sóng ngày 11 tháng 11 hiện ra.
Chỉ một phút rưỡi ngắn ngủi, trailer đã có thể hiện hình ảnh, câu thoại, góc quay thật hàm súc. Khán giả có không ít người là fan nguyên tác, kích động không thôi.
[Má mẹ! Coi trailer đã thấy tê da đầu!]
[Kịch truyền thanh “Trường An Ý” tao cày nát rồi, a a a cuối cùng cũng chờ được phim rồi!]
[Sản phẩm của đạo diễn Lý chắc chắn là hàng tuyển!]
“Trường An Ý” có rất nhiều diễn viên tham diễn, không bao lâu sau fan hâm mộ của bọn họ đã tập kết lại kêu la oai oái với nhau. Nhiệt độ của hashtag #Trường An Ý# nhanh chóng được cày lên hot search.
[Cuối cùng Dung Tự cũng quay phim cổ trang rồiiiii hu hu hu! Còn là Triệu Trác mị yêu nhứt nữa! Mị chạy đi thông báo đây!]
[Lần này để tao quánh giá bình phửm coi Đậu đỉnh lưu có còn dùng diễn viên l*иg tiếng ngự dụng của mình không… Ái chà chà chà, thế mà là xài giọng gốc á? Đậu Trạc, anh thay đổi rồi.]
[Lộ Thức Thanh a a a a a a—]
[Cục vàng của mị! Đã một năm rồi cuối cùng cũng được thấy lại gương mặt làm mị thần hồn điên đảo! Ca ca! Kêu mị là ca ca đi!]
[Huynh đệ luyến huynh đệ luyến! Tui hít tui hít tui hít lấy hít để!]
[Coi trailer thấy diễn xuất của Lộ Thức Thanh được phết nha, ánh mắt, đài từ nét diễn khác hắn trong “Cửu Trùng truyện”. Với cả còn cười nữa kia, ngoan ghê ngoan quá hu hu hu]
[Đúng vậy, Triệu Trầm Tầm vốn là một nhân vật rất ngoan ngoãn (kiênđịnh)]
[Tui không có đọc nguyên tác “Trường An Ý” nha, thấy nhân vật Triệu Trầm Tầm có vẻ ngoan ghê nhưng mà sao cái ánh mắt cuối… làm tui rờn rợn.]
[Đừng sợ, Triệu Trầm Tầm của tụi này là linh vật may mắn mà thôi.]
[Đúng zị, Triệu Trầm Tầm chỉ muốn ca ca ở bên mình mà thôi, có thể có gì sai được!]
[Tốt quá, vậy tui yên tâm rồi.]
Hot search trên mạng ì xèo, Lộ Thức Thanh cũng vào tài khoản chính share lại trailer rồi lại đổi qua tài khoản phụ “Đầu tường làm fan”. Sau khi xác nhận tên và ảnh đại diện ba lần, chắc chắn mình không log nhầm tài khoản thì mới share bài từ weibo của Dung Tự.
Lúc này, wechat nick phụ có tin.
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: À nè, Chối lão sư…]
Lộ Thức Thanh vốn không định đăng nhập tài khoản này, cậu do dự mãi mới hỏi: [Có việc gì sao?]
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: À à à không có, chỉ là… chỉ là thấy cậu lâu rồi không online, chắc là tương đối bận nhỉ.]
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: “Trường An Ý” mà Chối lão sư mong chờ hôm nay ra trailer nè!]
Tài khoản “Chối chối lắm cute phô mai que của Tờ Ự nè” từ sau khi bị lộ là Lộ Thức Thanh chưa từng đăng nhập lại, nghĩ tới là lại thấy quê.
[Chối lão sư: À ừ, biết rồi, cám ơn.]
Tiểu tỷ tỷ quản lý lại chờ, lại phát hiện ra weibo của Chối lão sư vẫn không like và share bài. Cô nàng vò đầu bứt tai mãi, nghiêm nghị đi vào nhóm fan gửi tin nhắn.
[Quản lý: Bỏ mẹ rồi, tớ có cảm giác Chối lão sư sắp thoát fan.]
Mấy người khác đang gào rú tạo hình cổ trang của Dung Tự, trông thấy tin nhắn thì dại cả ra.
[Cái gì cơ?!]
[Sao lại thế?!]
[Đừng mà! Chúng ta không có Chối lão sư thì như nắm cát rời! Gió vừa thôi là trôi dạt hết hu hu hu hu]
[@Quản lý Sao lại nói vậy?]
[Quản lý: Mấy tháng nay Chối lão sư không online, ban đầu tớ tưởng cậu ấy bận, nhưng mà giờ phim mới của Dung Tự định lịch chiếu, thế mà cậu í trả lời tin nhắn của tớ xong cũng không online share bài QAQ]
[Đừng vậy mà!]
Nhóm nhỏ khóc la ầm trời, có mấy người chạy sang nhóm lớn tag Lộ Thức Thanh.
[@Chối lão sư Không có người chúng em biết sống làm sao đây!]
[@Chối lão sư Cậu tính trèo tường hả? Hu hu hu hu]
Lộ Thức Thanh còn đang sung sướиɠ thỏa mãn like bài của Dung Tự bằng tài khoản phụ, thấy nhóm wechat đột nhiên bắn ra cả đống tag @ làm cậu nhảy dựng, vội bấm vào nhóm, sau đó thì thấy dở khóc dở cười ngay.
[Chối lão sư: Không trèo tường, tài khoản đó xảy ra vấn đề, tớ đổi rồi.]
Quan chúng lập tức thở phào.
[Tốt quá rồi tốt quá rồi!]
[Chối lão sư là nick nào thế, có tiện tiết lộ không?]
[Chối lão sư: Trước, trước mắt không được.]
Mọi người tỏ ý có thể hiểu.
[Rồi rồi rồi! Chối lão sư vui là được!]
***
Lúc không quay phim, Lộ Thức Thanh rất rỗi. Ngày nào cậu cùng lôi tài khoản phụ “Đầu tường làm fan” ra điểm danh siêu thoại, không ngày nào quên, level siêu thoại cũng tăng vù vù.
Cứ nhàn hạ như vậy đến cuối tháng thì đoàn phim phải đến tòa nhà tổng bộ đài Dâu Tây ở Yến Thành để diễn tập.
Lộ Thức Thanh chưa ghi hình chương trình giải trí bao giờ. Sau khi tới nơi ghi hình, trên mặt cậu là vẻ thản nhiên chứ ánh mắt dưới chiếc kính râm đã bay đi khắp chốn, thấy cái gì cũng mới lạ hết.
Đài Dâu Tây phát kịch bản cho mọi người, đến lúc đó MC sẽ cue vào, chỉ cần đi theo tiết tấu là được, có vẻ cũng khá đơn giản.
Lộ Thức Thanh cầm kịch bản, cúi đầu xem qua xem lại.
Dung Tự ngồi ở bên cạnh, cũng không biết hắn mọc con mắt kiểu gì mà hình như lúc nào cũng nhìn đến Lộ Thức Thanh. Hắn duy trì tư thế xem kịch bản, hơi nghiêng người tới trước mặt Lộ Thức Thanh, cố ý làm ra vẻ đẹp trai, tùy ý hỏi.
“Có chỗ nào không hiểu à?”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh lấy giọng, cậu lúng túng chỉ và một hoạt động: “Hỏi đáp ăn ý là sao vậy, tôi không hiểu?”
Giải thích mấy trò chơi trong chương trình giải trí thường khá rườm rà, lít nhít cả đống nhìn chẳng xong. Song Dung Tự lại có rất nhiều kinh nghiệm, hắn giải thích cho cậu: “Tới đó sẽ chia 2 đội, mỗi đội sẽ có một người lên giành câu hỏi, trả lời đúng sẽ có điểm.”
Lộ Thức Thanh khô khốc nói: “Cái này thì tôi hiểu.”
Dung Tự nhướng mày: “Trước lúc ghi hình MC sẽ đưa câu hỏi cho chúng ta, ví dụ câu hỏi có thể là “thích màu gì nhất”, em cứ viết đáp án theo đúng sự thật. Đợi lúc ghi hình, MC sẽ hỏi câu này, sau khi em giành được quyền trả lời thì phải trả lời màu sắc tôi thích nhất.”
Lộ Thức Thanh cái hiểu cái không: “À, nếu như trước đó anh viết mình thích màu đen, tôi đáp đúng thì sẽ được điểm.”
“Đúng.”
Lộ Thức Thanh thở phào.
Cái này hình như không giống mấy chương trình khác trên TV lắm, xem như kiểm tra trình độ hiểu biết lẫn nhau.
Xem ra tổ tiết mục cố ý muốn xào CP, cưỡng ép khán giả cắn đường.
Lộ Thức Thanh đang nhìn thì Dung Tự đột nhiên áp tới, tăng nhanh tốc độ nói.
“Hỏi nhanh đáp nhanh, tôi thích màu gì?”
“Ặc, ờm… ơ.” Lộ Thức Thanh sợ muốn xỉu, cậu luống cuống ờm ơ hồi lâu mới tung bừa cái tên: “Hồng, hồng phấn?”
Nói xong đã thấy hối hận.
Sao Dung Tự thích màu hồng phấn được chứ.
Lộ Thức Thanh vắt óc nghĩ mãi, cậu có chút hoảng sợ mà phát hiện ra, hình như mình chẳng biết chút gì về thứ Dung Tự yêu thích cả.
Nhưng không ngờ chân mày Dung Tự khẽ nhích: “Đáp đúng rồi, xe yêu của tôi chính là màu hồng mạnh mẽ.”
Lộ Thức Thanh: “...’’
Ai mà ngờ được kia chứ!
Tuy Lộ Thức Thanh chọn đáp án ngẫu nhiên lại đúng song cậu cũng thấy chột dạ vô cùng, vội vàng cúi gằm xuống, không dám nhìn Dung Tự.
Dung Tự vẫn chưa nhận ra cậu mất tự nhiên, hắn hài lòng vô cùng, chỉ hận không thể vắt chéo chân lên bàn. Hắn cười tít mắt ngồi về chỗ cũ.
Xem ra Lộ Thức Thanh rất quan tâm mình, ngay cả màu mình thích em ấy cũng biết. Đợi lúc ghi hình mình lén ăn gian tí là được, cứ làm bộ chậm chạp tí để cho em ấy giành quyền trả lời.
Đậu Trạc ngồi cạnh trợn ngang trợn dọc trợn trắng tới sau gáy.
Dung Tự đang dương dương đắc ý, sau đó hắn nghiêng đầu thì gặp phải ánh mắt cá chết của Đậu Trạc mới hạ mi, ngũ quan đều đang nói “thấy chưa, em ấy yêu tôi lắm”.
Đậu Trạc: “...”
Thèm đánh người ghê.
—
Màu hồng mạnh mẽ xuất phát từ một nhóm các chàng trai sơn xe và mặc áo màu hồng, phá vỡ định kiến màu hồng chỉ dành cho phái nữ
Ngự dụng: Chuyên dùng bất chấp tình huống, ở đây là dù Đậu Trạc đóng phim nào thì diễn viên l*иg tiếng đều là người đó
Xào CP/ sao tác: Cố ý tạo tình huống để người khác liên tưởng giữa hai người có tình cảm/ điều mờ ám
Cắn đường: Tìm thấy chi tiết chứng tỏ (CP) real