*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không làm gì cả cứ vậy đã gặp phụ huynh rồi?
Tâm tình Dung Tự tốt vô cùng, hắn ngâm nga khúc hát, làm đồ ăn sáng, còn làm luôn cả phần cho Châu Phó.
Châu Phó miễn cưỡng thử một tí.
… Sau đó hiểu ra vì sao Lộ Thức Thanh không thích ăn món mình làm.
Mùi vị đúng là không tệ.
Dung Tự nấu xong thì không muốn ăn lắm, hắn về nhà tắm táp, thay quần áo, lúc trở qua thì như thay đổi cả con người, cũng ra dáng lắm cơ.
Lộ Thức Thanh hãy còn đang ngủ.
Hôm qua cậu sốt đến gần như mất nước, ngủ đến giữa trưa rồi, vẫn nên gọi cậu dậy ăn chút gì đó.
Dung Tự chẳng hề khách sáo mà đẩy cửa phòng ngủ đi thẳng vào.
Châu Phó: “...”
Không phải người trong giới nói nhìn thì Dung Tự có nhân duyên tốt chứ thật ra chẳng có bao nhiêu người là bạn tâm giao sao? Rốt cuộc hắn có ý đồ gì với Lộ Thức Thanh đấy hảaaaaa!
Dung Tự vào phòng, thấy Lộ Thức Thanh còn đang ngủ thì khom người xuống, sờ trán cậu rồi dịu dàng gọi.
“Thức Thanh? Thức Thanh.”
Lộ Thức Thanh nhập nhẹm ừ một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích.
“Dậy ăn xíu gì rồi hẵng ngủ tiếp.” Dung Tự ngồi xổm bên giường, chọt vào trán cậu, “Nếu không dạ dày đói sẽ khó chịu đó.”
Đến sáng cơn sốt mới lui, Lộ Thức Thanh mệt mỏi vô cùng, mãi mới ngủ say được lại bị gọi dậy thì cau mày, ý bảo mình không muốn.
Cậu không gắt ngủ giống Dung Tự, dù có khó chịu cũng tự mình nhịn lại, sẽ không nổi giận.
Dung Tự chọt cậu: “Thức Thanh, Thức Thanh.”
Lộ Thức Thanh kéo mạnh chăn trùm lên đầu, không thèm để ý đến hắn.
Dung Tự buồn cười lắm, hắn híp mắt nhìn Lộ Thức Thanh vùi đầu như chú đà điểu rồi đột ngột tung chiêu sát thủ. Hắn nhích tới gần, khẽ gọi vào tai cậu.
“Chối lão sư?”
Lộ Thức Thanh bỗng chốc cứng đờ, lơ ngơ mở mắt ra.
Cái gì cơ?
Chối lão sư?
Thấy cậu mở mắt, Dung Tự làm như không có gì mà lùi lại: “Cuối cùng Lộ lão sư cũng dậy rồi.”
Lộ Thức Thanh ngơ ngác: “Anh mới gọi gì đó?”
“Lộ lão sư đó.” Dung Tự không hiểu, “Còn gọi gì nữa? Không lẽ muốn tôi kêu Cởi lão sư à?”
Lộ Thức Thanh thấy ánh mắt ngây thơ vô tội của Dung Tự thì mới an lòng.
Chắc nghe nhầm thôi.
Dung Tự đỡ cậu ngồi dựa vào gối đầu: “Dậy ăn chút gì đi.”
Cả người Lộ Thức Thanh mềm oặt, đầu tóc rối bù, nghiễm nhiên là dáng vẻ mỹ nhân bệnh tật, yếu ớt vô ngần.
Cậu cảm thấy mình giờ nhếch nhác lắm, không tiện bày ra bộ dáng xấu xí này trước mặt Dung Tự mới cố gắng gật đầu, định bước xuống giường.
“Đừng cử động thế.”. Dung Tự đè cậu lại, “Xuống giường làm gì, tôi giúp cho.”
Lộ Thức Thanh lúng búng: “Tôi tôi đi đánh răng tắm rửa.”
“Đợi ăn xong có sức rồi hãy đi tắm.”
Lộ Thức Thanh lắc đầu.
Thấy chẳng khuyên được, Dung Tự chỉ đành dìu cậu vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ, còn chu đáo nặn kem đánh răng ra đưa sang.
“Mình cậu được thật không đấy?”
Lộ Thức Thanh gật đầu: “Ừ, không sao đâu.”
“Mới sốt như vậy, không còn sức đâu. Đừng tắm ngay, rửa mặt tạm thôi.”
Lộ Thức Thanh đã đồng ý rồi, nhưng Dung Tự vừa đi là cậu vừa đánh răng vừa soi gương.
Suýt nữa đã bị dáng vẻ lôi thôi của mình hù chết.
Chả có nhẽ mình vẫn luôn nhếch nhác thế sao?
Lộ Thức Thanh đánh răng với tốc độ ánh sáng rồi chui vào phòng tắm bằng đôi chân không mấy nhanh nhẹn của mình.
Tắm tắm tắm.
Lúc Dung Tự bê cháo và bánh trứng vào thì nghe có tiếng nước nước trong phòng tắm, suýt đã giận quá hóa cười.
Mới hạ số đã bắt đầu không yên.
Dung Tự để cháo xuống rồi đi tới phòng tắm, nhẹ nhàng gõ vào cửa.
Cốc cốc.
Tiếng nước trong đấy ngừng lại, Lộ Thức Thanh hỏi khẽ: “Sao, sao vậy?”
“Chỉ được ở trong đấy thêm hai phút nữa thôi.” Dung Tự nhìn đồng hồ, “Lố một giây là tôi sẽ xông vào vào bắt cậu ra.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Đầu Lộ Thức Thanh toàn bọt xà phòng, cậu vội vàng xối nước tiếp.
Dung Tự nói được làm được, đây là chuyện hắn thật sự có thể làm ra.
Dung Tự bấm giờ đợi.
Rất nhanh, sau một phút rưỡi, tiếng nước đã dừng lại.
Dung Tự đang đợi người đi ra nhưng cửa mãi chẳng có tiếng động nào.
Chắc Lộ Thức Thanh sợ Dung Tự xông vào thật, cậu đứng trong đấy gõ hờ lên lên cửa, lúng búng hỏi: “Dung lão sư, kêu anh Châu giúp tôi được không?”
Dung Tự nhướng mày: “Kêu anh ta vào làm gì? Có cái gì mà phải anh ta làm mới được hả?”
Lộ Thức Thanh ngập ngừng, nghẹn trân mãi không nói.
Dung Tự nhìn đồng hồ: “Còn 15 giây, 14, 13…”
Lộ Thức Thanh nhảy dựng, cậu vội nói: “Quần áo… tôi không có đem quần áo vào, tầng thứ 2 trong tủ áo đó.”
Dung Tự còn tưởng chuyện gì cơ, hắn nói câu “đợi chút” rồi sải bước quay vào phòng ngủ chính, lựa mấy món hoa lá hẹ trong tủ dựa theo thẩm mỹ của mình, còn tiện tay rút chiếc qυầи ɭóŧ để trong ngăn kéo được kê ngay ngắn.
Quay vào gõ cửa phòng tắm.
Lộ Thức Thanh lau khô mình, cậu quấn khăn lông từ hông trở xuống rồi cẩn thận hé khe cửa, vươn tay ra tỏ ý cứ vắt quần áo lên đấy.
Dung Tự “chậc” một tiếng rồi đưa quần áo sang.
Lộ Thức Thanh sờ được quần áo thì vội rút vào, khe cửa mở to hơn tí rồi nhanh chóng khép lại, hệt như chú chuột sóc cướp hạt dẻ từ trong tay con người rồi thụt lại vậy.
Dung Tự vốn đã tránh né dời tầm mắt đi lại vô ý trông thấy một góc khe cửa trong gương vào ngay lúc Lộ Thức Thanh thu tay vào. Hình như sau vai phải cậu có thứ gì đấy màu xanh.
Có vẻ là hình xăm.
Dung Tự khẽ nhướng mày.
Tiểu mỹ nhân nhìn ngoan ngoãn ấy, không ngờ lại xăm mình.
Lộ lão sư nhanh chóng mặc quần áo vào rồi mở cửa ra, cố gắng làm như không có gì nhưng mang tai thì đỏ muốn chết.
Dung Tự cũng không nhiều lời, hắn gọi cậu sang ăn cháo.
Phòng ngủ chính trong biệt thự rộng rãi, cạnh giường còn đặt sô pha, bàn trà…
Lộ Thức Thanh lau tóc qua loa, ăn mới mấy ngụm mà nước trên tóc đã nhỏ tí tách.
Dung Tự ngồi cạnh cậu, hắn tùy ý rút khăn lau lau bọt nước cho, tìm chuyện nói: “Ăn cháo xong thì ngủ thêm đi, chiều tối tôi hầm canh cho cậu. Đừng nghịch điện thoại nữa, coi chừng đau đầu.”
Lộ Thức Thanh gật đầu đồng ý.
Bị sốt như vậy, miệng cũng đắng chát. Ăn cháo mà chẳng thấy ngon gì. Cậu chỉ ăn nửa bát cháo với non nửa cái bánh trứng thì ngừng. Dung Tự thấy cậu ăn uống vất vả vậy thì kêu cậu để xuống rồi bê ra.
Lúc Dung Tự đi vào, tay hắn còn cầm theo máy sấy.
Lộ Thức Thanh cũng không buồn ngủ, cậu giơ tay nhận lấy rồi nói tiếng cám ơn.
Dung Tự ấn cậu xuống sô pha, cắm giắc vào rồi sấy tóc cho Lộ Thức Thanh như đang sấy lông vù vù cho mèo vậy.
Lộ Thức Thanh chưa được ai sấy tóc cho bao giờ, cậu ngửa đầu lên, nhìn hắn mà ngơ ngác.
“Sao nào? Tay nghề không tệ chứ.” Dung Tự biếng nhác hỏi, “Ba mẹ tôi có nuôi con mèo, còn là giống lông dài nữa chứ. Cứ cách 2 tháng là tôi bị kêu về nhà tắm cho nó, quen tay luôn rồi.”
Mèo chủ tử không chịu vào l*иg sấy khô, vừa vào là kêu mèo méo meo thảm thiết. Ba mẹ Dung Tự đau lòng lắm, còn mắng con sen Dung Tự ngược đãi mèo. Hết cách, hắn chỉ còn cách lấy máy sấy cho nó.
Con mèo đó thì hay rồi, vừa ra là kêu thấy thương.
Lộ Thức Thanh nghiêm túc lắng nghe.
Người có nội tâm tinh thần ổn định vững vàng như Dung Tự, hẳn là gia đình sẽ không khiếm khuyết tình cảm mới cho hắn đủ đầy tự tin hưởng thụ yêu thương.
Tóc Lộ Thức Thanh dễ sấy hơn con mèo lông dài kia nhiều, mấy phút đã sấy khô.
Dung Tự vò nhẹ: “Xong rồi, ngủ đi nha.”
Lộ Thức Thanh vẫn không quen được chuyện quá gần gũi người khác nhưng lại không nỡ chối từ, cậu nhẹ nhàng gật đầu, nghe lời hắn bò lên giường.
Dung Tự kéo rèm cửa sổ, tắt đèn cho cậu, thấy cậu nhắm mắt mới lui ra.
Ở ngoài này, Châu Phó đã ăn uống no nê, hot search của Lộ Thức Thanh cũng đã hạ xuống. Thấy Dung Tự đi ra, anh ta hỏi hắn: “Cậu ấy không thấy phải không?”
“Không thấy, đi ngủ rồi.”
Chờ đến tối tỉnh lại, chuyện này đã sang trang mới hoàn toàn.
Châu Phó thở phào một hơi.
Lộ Thức Thanh cách một bức tường nhắm mắt ủ giấc.
Mãi vẫn không ngủ được.
Điện thoại để ở đầu giường lóe lên, soi sáng đầu giường tối hù.
Lộ Thức Thanh cầm lòng không đặng, cuối cùng vẫn lấy di động xem tin nhắn.
Wechat tài khoản chính trừ Tạ Hành Lan thì là Giang Nhất Mạn, Lộ Thức Thanh chỉ mở tin của Tạ Hành Lan lên xem, kéo xuống định trả lời thì thấy khung đối thoại màu xanh lá.
[Cyan: Tôi đến nhà rồi nhoa.]
Xem giọng điệu này thì chắc chắn không phải do cậu gửi.
Giống phong cách của Dung Tự hơn.
Lộ Thức Thanh không lăn tăn nhiều, cậu gõ cạch cạch mấy dòng chữ.
[Cyan: Không cần lo, tôi không sao, món ở nhà hàng này ngon lắm, có thời gian chúng ta đi ăn riêng với nhau]
Tạ Hành Lan trả lời ngay: [Em muốn đi sao?]
Dựa theo tính cách của Lộ Thức Thanh thì hẳn sẽ không muốn tới chỗ bị Giang Nhất Mạn làm tổn thương thêm lần nữa.
[Cyan: Muốn đi, muốn ăn bánh mousse ở đó]Tạ Hành Lan thở dài: “Ừ, tối anh tới thăm em sẵn mang cho em một phần.]
[Cyan: Buổi tối không tiện lắm, mai đi.]
[Tạ Hành Lan: Được.]
Tạ Hành Lan càng đọc càng thấy kỳ lạ, cứ thấy có gì đó không đúng. Lộ Thức Thanh lại hoạt bát hơn rất nhiều, không còn tị hiềm từ chối hắn mãi như lúc trước.
Nhưng đó cũng là dấu hiệu tốt.
Ít nhất Lộ Thức Thanh không đau lòng u uất vì Giang Nhất Mạn.
Quả đúng là Lộ Thức Thanh không đau lòng, có lúc cố chấp chỉ là một suy nghĩ mà thôi, chỉ xem mình có để ý hay chăng.
Thấy Giang Nhất Mạn gửi sang mấy mươi tin, Lộ Thức Thanh cài đặt chế độ miễn làm phiền.
Xử lý xong tin nhắn bên tài khoản chính, Lộ Thức Thanh vừa bấm vào tài khoản phụ thì phát hiện ra cả đống tin nhắn ùa tới.
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Nhanh nhanh nhanh online nhanh! Có dưa!]
[Chối lão sư: Có gì hot?]
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Áu áu áu! Cuối cùng Chối lão sư cũng lên rồi! Nhóm tụi mình high cả ngày trời luôn rồi đó! Tin giật gân! Cậu biết Lộ Thức Thanh không?!]
Lộ Thức Thanh: “?”
[Chối lão sư: Không rõ lắm.]
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Cũng phải, bình thường cậu cũng khá bận, để tớ giải ngố cho.]
Bla bla.
Gửi một đống tin giới thiệu về Lộ Thức Thanh và đống chiến tích anh dũng trên hot search.
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh co rút khóe môi: [Ừ, đã biết. Cậu ta có tin giật gân gì vậy?]
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Ha ha ha ha không ngờ cậu ta! Là đồng đạo! Với chúng ta! Đều là fan! Dung Tự!]
Ngón tay gõ chữ của Lộ Thức Thanh đang run: [Gì, gì chứ? Sao mọi người biết?]
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Bên Lộ Thức Thanh đã bắt đầu làm quan hệ công chúng rồi, cậu online muộn quá nên không biết. Đợi đó tớ gửi cậu link nội bộ nhé, có người sắp xếp lại nhiều manh mối lắm. Giờ mọi đang bóc clone của Lộ Thức Thanh nè.]
Lộ Thức Thanh: “!!!”
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: [Link]]
Lộ Thức Thanh đã chết máy, cậu cố gắng khống chế bàn tay đang run rẩy bấm vào đường link.
Link dẫn sang weibo.
[Tuyệt không thể nói: Sắp xếp weibo và hot search hơn một năm nay của Lộ Thức Thanh nha.
Đầu tiên là hot search weibo có dính đến Dung Tự: Đêm Dung Tự giành được chức thủy đế, #Lộ Thức Thanh Bệnh ngôi sao phớt lờ Dung Tự#, rõ ràng video là bằng chứng thép, thế mà Dung Tự cứ phải nhảy ra đính chính cho Lộ Thức Thanh.
Đó là nghi điểm thứ nhất.
Thứ hai là: #Lộ Thức Thanh Dung Tự Dụi tay# Mặc dù hai bên không phản hồi, nhưng ngoảnh đầu lại Dung Tự đã fl Lộ Thức Thanh, dù rằng thì là mà Lộ Thức Thanh không hề fl chả.
Đó là nghi điểm thứ hai.
Nhưng mà tui đoán Lộ Thức Thanh có clone đu idol điên cuồng nên nick chinh mới không bấm fl Dung Tự.
Thứ ba là: “Suỵt đừng nói chuyện”, Dung Tự có hỏa nhãn kim tinh nhìn ra Lộ Thức Thanh chứng tỏ quan hệ cá nhân hai người rất tốt, hơn nữa lúc đó nhịp tim Lộ Thức Thanh còn vọt lên 120. Tui có lý do hoài nghi là fan gặp idol nên quá căng thẳng.
…]
Phía dưới còn có chứng cứ nằm la liệt, hoàn toàn ấn chết danh Lộ Thức Thanh là fan tử trung của Dung Tự, hơn nữa tài khoản phụ còn là đại fan, số fans fl không nhiều.
Trước mắt Lộ Thức Thanh trắng trắng đen đen xen nhau, lúc này cậu mới nhớ mở giao diện weibo mình ra.
Quả cmn nhiên, một hàng chụt chụt chụt!
Nhóm chat fan Dung Tự Lộ Thức Thanh thêm vào đã nổ tung, 999+ tin.
[Mị đã tra khảo chị em mình suốt nửa tiếng qua, nàng ấy sống chết cũng không nhận mình là clone của Lộ Thức Thanh!]
[Khum ngờ nha, khum ngờ có một đại mỹ nhân trà trộn vào trong đám chúng ta. Nói mau! Mấy cậu ai là Lộ Thức Thanh! @Tất cả mọi người]
[A, ảo ma Canada, Lộ Thức Thanh là fan Dung Tự… ghét vãi, mạng chó của Dung Tự ngon thế!]
[Lộ Thức Thanh có khí chất, thấy gia thế cũng không tệ lại là ngôi sao chắc chắn có xèng, nhóm tụi mình ai phù hợp mấy cái này?]
[Ồ, hình như không có đâu?]
[Không phải Chối lão sư hợp lắm sao? Người trí thức tốt tính còn đập tiền nhiều.]
[Ủa không phải Chối lão sư là phú bà hả? Với cả Lộ Thức Thanh quay phim ngày nào cũng bận, lấy đâu ra thời gian tiếp ứng chứ?]
[Không phải Chối lão sư cũng bận lắm hà? Mấy ngày mới online.]
[@Chối lão sư]
[@Chối lão sư]
Suýt nữa Chối lão sư đã phọt ra đuôi của u hồn, đi đời nhà ma.
Lộ Thức Thanh còn đang vò đầu bứt tai xem phải làm sao thì Tiểu tỷ tỷ quản lý đã nhảy ra nói giúp.
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Ây da, tin mị nè, Chối lão sư sư chị gái!]
[Thiệt không đó bà?]
[Mị hay gửi đồ cho Chối lão sư, tin tỷ ấy không sai đâu.]
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Đúng đó, mị gửi chuyển phát nhanh nội thành cho Chối lão sư, tỷ ấy cũng gửi lại cho mị. Shipper có thuận miệng nhắc, là một chị gái xinh đẹp trí thức gửi ó.]
[À à à!]
[Biết rồi!]
[Hiểu lầm Chối lão sư rồi, sorry!]
Cuối cùng Lộ Thức Thanh đã có thể thở phào.
Vẫn là cậu lường trước chuyện này, biết kêu chị Lâm trợ lý đặc biệt nhận giùm, không thì giờ đã bị bóc toàn mạng rồi.
Bộ phận quan hệ công chúng của Tinh Trần đã vào việc, Lộ Thức Thanh vẫn luôn quắp ngón chân trong chăn.
Chụt chụt chụt…
Còn chụt nữa, chết quách cho xong.
May mà hơn một năm này cậu có kháng thể, đội quần xíu xiu thế này có hề hấn c…
Dung Tự đột nhiệt mở cửa, cất giọng âm u: “Bé ngoan, không phải đang ngủ hả? Sao trong chăn lại có ánh sáng khả nghi thế?”
Lộ Thức Thanh rùng mình, cậu vứt di động đi rồi thấy lúng túng, không dám đối mặt với Dung Tự nên chọn giả chết ngay và luôn.
Ban đầu Dung Tự định lén mang ly giữ nhiệt vào, giờ thì không cần rón rén nữa. Hắn vào đặt ly xuống, cầm điện thoại lên: “Trong ly giữ nhiệt có nước ấm, nếu đói thì nói với tôi. Tịch thu di động, tối sẽ trả cho cậu.”
Lộ Thức Thanh giận mà Lộ Thức Thanh có dám nói đâu, chỉ có thể nhắm mắt tiếp.
Dung Tự thong thả rời đi.
Lộ Thức Thanh xấu hổ muốn chết, cậu cứ có xúc động muốn ngủ luôn tới sáng mai. May mà Dung Tự rất biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, lúc ăn cơm chiều hắn không nhắc đến, chỉ trò chuyện vu vơ với cậu.
“Tối xem còn sốt không, mai tôi có việc, nếu sốt lại thì tôi đẩy lịch trình.”
Lộ Thức Thanh đang húp canh, còn chưa nuốt xuống thì Châu Phó ăn chực uống chực bên cạnh nói ngay: “Dung lão sư, công việc quan trọng. Tối nay tôi tới chăm sóc Thức Thanh là được, sao có thể làm phiền Dung lão sư suốt thế.”
Dung Tự ăn một miếng thì cười híp mắt: “Dù sao cũng chẳng mấy quan trọng, tôi còn có thể mượn cớ lười biếng đây.”
Châu Phó cười khô khốc.
Dung Tự có thể đi tới địa vị như hôm nay thì có hoạt động nào mà không phải ngàn tuyển vạn chọn kia chứ, lấy đâu ra cái không quan trọng.
Lộ Thức Thanh húp canh xong: “Không cần đâu, tôi đỡ nhiều rồi.”
Dung Tự nhướng mày: “Thật không?”
“Ừa ừa.”
Dung Tự suy ngẫm: “Vẫn đợi sáng mai thế nào đã. Tôi nấu bữa sáng xong rồi xem nhiệt độ cơ thể, không sốt nữa thì tôi đi.”
Lộ Thức Thanh ngẩn ra.
Dường như cậu không ngờ Dung Tự sẽ đẩy việc đi vì mình thật, cứ có cảm giác không biết nghe theo ai, cũng không biết chối từ, chỉ có thể gật đầu thật cứng nhắc.
Châu Phó: “...”
Sao người quản lý là ngộ còn đây mà tên này ân cần đon đả thế?
Chả có nhẽ tên này đang theo đuổi Thức Thanh nhà mình sao?
Gay khí tan đê!
Đêm đó Châu Phó ngủ ở phòng khách nhà Lộ Thức Thanh, anh ta cứ như tên canh dưa, khí thế hung hãn gác trọn đêm.
Đừng hòng trộm dưa anh trồng, ai cũng đừng hòng.
May mà đêm đó giấc ngủ của Lộ Thức Thanh thật yên ổn, không phát sốt nữa. Dung Tự cũng yên lòng, thong thả đi làm việc.
***
Chạng vạng, Tạ Hành Lan mang bánh mousse Lộ Thức Thanh muốn ăn tới.
Lộ Thức Thanh ăn rất ngon, cầm thìa chóp chép ăn hơn phân nửa.
Tạ Hành Lan rút khăn giấy đưa cậu. Hắn quan sát vẻ mặt của cậu rồi nói: “Châu Phó nói dạo này em không có sắp xếp gì, có muốn ra nước ngoài chơi cho khuây khỏa không?”
Lộ Thức Thanh thắc mắc: “Ra nước ngoài à?”
“Ừ, không phải hồi trước em nói muốn tới nước J à?” Tạ Hành Lan hỏi, thấy cậu cau mày thì nói tiếp, “Cũng không nhất định phải đi ngay, gần đây khá nóng, có thể chờ tới tháng 9 tháng 10 là vừa kịp ngắm lá phong.”
Lộ Thức Thanh không quen lên kế hoạch chuyện xa tới vậy, cậu dùng câu giờ đại pháp, do dự nói: “Nói sau đi.”
“Ừ, muốn đi thì nói anh.”
Lộ Thức Thanh có hơi buồn cười, cậu nghiêng đầu hỏi hắn: “Tạ tổng không bận à?”
Tạ Hành Lan nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Lộ Thức Thanh: “Ông nói để anh tiếp quản Tinh Trần trước, sau đó dần dần tiếp quản những công ty khác của nhà họ Tạ, có thể sẽ bận hơn.”
Lộ Thức Thanh lại ăn miếng bánh, cậu “à” một tiếng.
Chỉ tiếp quản mỗi Tinh Trần mà ngày nào cũng bận tới nỗi chân không chạm đất. Nếu về sau còn tiếp quản hết những công ty khác, thế còn không phải biến thành con vụ xoay vù vù sao?
“Sao ông cụ Tạ gấp gáp để Tạ tổng tiếp quản nhà họ Tạ vậy?” Lộ Thức Thanh vẫn luôn tò mò vấn đề này, “Tôi nhớ chú Tạ hình như không muốn Tạ tổng vào công ty sớm lắm.”
Tạ Hành Lan cụp mắt nhìn bàn tay mình, hững hờ đáp: “Là chính anh muốn.”
Kiểu người chỉ muốn ăn no chờ chết như Lộ Thức Thanh không thể nào hiểu được kiểu cuồng làm việc, chủ động mang việc vào người như Tạ Hành Lan, chỉ có thể nhìn hắn bằng ánh mắt kính phục.
“Vậy để tôi nghĩ xem.” Lộ Thức Thanh nói, “Lúc nào muốn đi tôi sẽ báo cho Tạ tổng.”
“Ừ, được.”
Lộ Thức Thanh ăn xong miếng bánh kem. Tạ Hành Lan nhìn đồng hồ, nên đi rồi.
Lộ Thức Thanh tiễn hắn ra cửa.
Tạ Hành Lan nghĩ lại, rốt cuộc vẫn hỏi ra: “Thức Thanh, em còn đang giận dì sao?”
Lộ Thức Thanh đã học được không giận chó đánh mèo với Tạ Hành Lan: Ông cụ Tạ nói một là một hai là hai, làm việc mau lẹ. Ông cụ luôn mong gia đình hòa thuận vui vẻ. Trước kia Tạ Hành Lan luôn tìm đủ cách để cậu về nhà họ Tạ, tám chín phần mười là do ông cụ gây áp lực.
“Không giận.” Lộ Thức Thanh lắc đầu, “Tôi không để ý tới.”
Giống như không để ý đến viên chocolate ấy vậy.
Tạ Hành Lan giật mình một chốc: “Cũng tốt… Anh đi đây, có gì thì nói với anh.”
Lộ Thức Thanh vẫy tay tạm biệt hắn.
Tạ Hành Lan lái xe rời khỏi vịnh Tinh Thần.
Tiễn người đi rồi, Lộ Thức Thanh lại chạy về ăn nốt miếng bánh mousse còn thừa.
Hình như hôm nay Dung Tự bận lắm, mãi không về nhà.
Có đôi khi ghi hình tiết mục, cả đêm không về ngủ là chuyện rất đỗi bình thường. Lộ Thức Thanh ăn bữa ăn dinh dưỡng xong, rảnh rỗi không gì làm lại chạy lên phòng tập thể hình lầu 2 để luyện bắn tên.
Dung Tự đi một hơi 3 ngày không về.
Lộ Thức Thanh hơi không quen, cậu ngập ngừng rất lâu, cuối cùng mới gửi tin cho hắn.
[Cyan: Chào buổi sáng Dung lão sư, đang ghi hình tiết mục à?]
Dung Tự đáp ngay: [Đúng rồi, buổi tối sẽ về. Sao thế, nhớ tôi à?]
Lộ Thức Thanh đã sớm quen với mấy lời đùa cợt của Dung Tự, cậu nghiêm túc đáp: [Giống như lời thoại xuân vãn nhớ anh chết đi được!]
Dung Tự kề giao diện trò chuyện với Lộ Chụt Chụt vào sát mặt Đậu Trạc đang ngồi bên cạnh cho y xem, hận không thể moi tròng mắt y ra.
“Nhìn đi.”
Đậu Trạc: “...”
Đậu Trạc trợn ngang trợn dọc: “Vâng vâng vâng, Thức Thanh nhớ ông muốn chết, nhớ tới mức 3 ngày mới gửi tin cho ông. Giờ mà Lộ Thức Thanh 3 tháng không gửi tin cho tôi, thế chẳng phải nhớ tôi đến nổi mất khống chế sao?”
Dung Tự liếc y: “Nghĩ hay lắm.”
Đậu Trạc thấy đau đầu: “Dung lão sư, tôi rất muốn biết rốt cuộc sự tự tin của ông ở đâu ra thế?”
Chưa thấy ai tự tin tới vậy, Đậu Trạc bắt đầu thấy ngưỡng mộ rồi đấy.
Dung Tự cóc quan tâm tới y, hắn nhắn tin với Lộ Thức Thanh tiếp.
[AAAAA: Nếu Thức Thanh có thời gian ý thì có thể tưới nước hoa trong vườn với ngoài ban công giùm tôi không? Mấy ngày nay nắng quá, tôi sợ hoa héo hết.]
[Cyan: Xong ngay! Giờ lái xe qua!]
Cuối cùng Lộ Thức Thanh cũng đã tìm ra việc để làm, cậu nhún nhảy chạy sang nhà Dung Tự tưới hoa.
Dung Tự theo phái dưỡng sinh, ngày nào cũng bận xù đầu mà vẫn trồng cả đống hoa cỏ.
Lộ Thức Thanh không nhận ra chúng là hoa gì, chỉ có cảm giác chúng thật đẹp, nở thành từng chùm, nhìn thôi đã thấy vui.
Cậu còn cố ý tra cứu thời gian tưới nước, biết né thời gian nắng nóng ra mà xách thùng tưới, tự nhiên thong thả tưới hoa.
Vừa tưới hoa ở ban công xong, Lộ Thức Thanh lại rót nước đi vào vườn thì bất chợt nghe có tiếng bấm mật mã ở ngoài.
Lộ Thức Thanh giật mình
Dung Tự về à?
Đang suy nghĩ thì cửa biệt thự được mở ra, hai bóng người lạ mặt vừa nói chuyện vừa đi vào.
Đi trước là một người phụ nữ giữ gìn nhan sắc rất tốt, người này chỉ xách chiếc túi nhỏ theo, quần áo đơn giản nhã nhặn đẹp đẽ. Bà còn đeo kính, nhìn rất có khí chất của phần tử trí thức.
Người đàn ông trung niên đi sau lại làm “culi” xách túi to túi nhỏ lỉnh kỉnh, khuôn mặt này và Dung Tự có vài phần giống nhau.
“... Anh đã nói nó không ở nhà mà em cứ một hai đòi cho nó niềm vui bất ngờ. Bất ngờ cái búa à.”
“Chắc chắn tối sẽ về, em nấu canh gà cho nó trước, chờ nó về sẽ có niềm vui bất ngờ… ối chà, bé này là ai thế?”
Lộ Thức Thanh ngơ ra đó, thùng tưới trong tay nghiêng một góc, nước bên trong đổ rào rào vào hết một gốc hoa.
Đó… đó là ai thế?
Người phụ nữ đi trước nhìn Lộ Thức Thanh, ánh mắt sáng lên, bà ta bước nhanh tới, vui vẻ nói: “Ái chà, đây là Tiểu Lộ làm con trai chúng ta ăn mệt trên hot search phải không?”
Lộ Thức Thanh ngơ ngác.
Con trai chúng ta?
“Bé này trông ngoan ghê à.” Người phụ nữ tươi cười, tự nhiên thân thiết xoa đầu Lộ Thức Thanh.
Cái tư thế tự nhiên thân thiết này…
“Chứng say người” của Lộ Thức Thanh sắp tái phát rồi, câu khó khăn nuốt xuống, mãi mới lúng túng gọi: “Dì… dì là?”
“Chào Tiểu Lộ nha.” Người phụ nữ híp mắt. Bà ấy vừa cười thì khóe môi cong lên, có vài phần giống với Dung Tự, “Dì là mẹ của Dung Tự. Nghe Dung Tự nhắc con đã lâu, rốt cuộc hôm nay cũng được thấy người thật rồi nè.”
Lộ Thức Thanh thầm hít ngược khí lạnh, thùng tưới rơi khỏi tay, kêu cạch một tiếng.
Ba mẹ của Dung Tự á?