Rốt cuộc gió cũng thổi cái quần đến bên Dung thủy đế.
Cảnh diễn của Triệu Trầm Tầm tiêu hao rất nhiều cảm xúc. Lộ Thức Thanh diễn suốt một ngày, rốt cuộc 10 giờ đêm mới hạ màn.
Lần trở lại này, có vẻ đạo diễn Lý rất nhiệt tình, rõ ràng về khách sạn rất gần, chen chung xe với mấy diễn viên là được, thế mà ông ấy còn xếp xe bảo mẫu đưa cậu về.
Lộ Thức Thanh chả hiểu gì sất.
Dung Tự cũng thấy khó hiểu.
Hắn đã hợp tác với đạo diễn Lý hết mấy phim, rất rõ tính tình của người này.
Đạo diễn Lý thích người giỏi quý kẻ tài, rất hiếm khi bị tư bản mê hoặc. Dù là lần trước Tạ Hành Lan tới đây làm chỗ dựa cho Lộ Thức Thanh thì ông ta vẫn đối đãi với cậu như trước giờ.
Lần này sao lại khác thế?
Lộ Thức Thanh tẩy trang nhanh, đã lên xe về trước.
Dung Tự chậm hơn chút, thế là hắn đi ké xe của đạo diễn Lý về khách sạn.
Hai người biết nhau đã lâu, tính cách đối phương đã quen đến không thể nào quen hơn được nữa. Dung Tự cũng chẳng buồn thăm hỏi đã định vào thẳng vấn đề.
Trái lại đạo diễn Lý lại là người lên tiếng trước: “Rốt cuộc cậu với Thức Thanh đã làm tới nước nào rồi? Đoàn phim bao nhiêu là người giúp sao cậu nói ôm là ôm ngay thế?”
Dung Tự nhướng mày: “Sao nào? Tôi thuận tay giúp đỡ, ôm một người còn phải báo cáo cho quốc gia chờ thẩm tra phê duyệt phỏng?”
“Đừng có đùa cợt như vậy.” Đạo diễn Lý trừng hắn, “Còn thuận tay giúp nữa cơ? Ông nhổ vào, cậu đừng có mà không phục, ông đây nhìn người chuẩn lắm, cậu thẳng thế vẹo nào được, người thì tới chết cũng không đàng hoàng được, đừng có ăn ở không rồi đi trêu ghẹo người mới.”
Phản ứng đầu tiên của Dung Tự thế mà lại không phải là phản bác vụ mình bị nói là cong: “Tôi không đàng hoàng chỗ nào cơ?”
Với cả Lộ Thức Thanh là fan của mình, mình mới nói mấy câu tiếp xúc nhiều hơn mà thôi, lấy đâu ra mà trêu với ghẹo?
Ghế sau chỉ có hai người họ, đạo diễn Lý cũng không giấu diếm gì, cáu kỉnh bảo: “Mấy ngày trước tôi uống rượu với một người bạn ở Bắc Thành, có nghe sơ về gia thế lai lịch của Lộ Thức Thanh.”
Dung Tự muốn biết chuyện này, vừa nghe là nổi lên hứng thú: “Cậu ấy có quan hệ với họ Tạ à?”
“Họ Tạ à?” Đạo diễn Lý ngẫm nghĩ, “Hình như quan hệ không nhiều, tôi không hỏi kỹ, chỉ nghe đâu Tạ Hành Lan là anh kế của cậu ấy.”
Mí mắt Dung Tự khẽ giật.
Anh kế à?
Hóa ra là cái quan hệ không tầm thường này.
***
Từ phim trường về khách sạn chỉ mất 10 phút, Dung Tự với đạo diễn Lý nói vu vơ xong thì khoác áo ngoài, đi vào khách sạn. Vừa bước khỏi thang máy thì hắn đã thấy trên hành lang có vài người.
Hình như xảy ra chuyện rồi.
Dung Tự cau mày đi tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Có vẻ mấy người trên hành lang đều là nhân viên quản lý của khách sạn. Châu Phó đang tranh chấp với bọn họ, anh ta thấy Dung Tự đi tới thì nén giận rồi cười đáp: “Dung lão sư quay về rồi, không có chuyện gì lớn đâu, chúng tôi sắp xử lý xong rồi.”
Dung Tự biết Châu Phó đang giảng hòa mới sải bước tới trước: “Thức Thanh đâu?”
Châu Phó có chút ngập ngừng.
Lộ Thức Thanh đang ngồi trên xe lăn ở huyền quan, vẻ mặt lạnh lẽo. Mỹ nhân xưa nay vẫn ôn hòa như chú thỏ…
Mà lại tức giận sao?
Thế này thì Dung Tự càng không thể đi, hắn lạnh nhạt hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lúc Dung Tự không cười thì trông rất đáng sợ, quản lý khách sạn không quen với hắn, bị cảm giác áp bức của hắn quét tới, bọn họ do dự một chốc mới lấy lại tinh thần, treo nụ cười mỉm thương hiệu lên môi.
“Có thể là nhân viên công tác của khách sạn trong lúc quét dọn vô ý dẹp mất đồ của Lộ tiên sinh, thật sự rất xin lỗi. Khách sạn đồng ý bồi thường tổn hại theo đúng giá cho ngài.”
Minh tinh quay phim đều ở khách sạn thời gian dài, có khi sẽ gặp phải tình huống ghê tởm này, mất đồ đều coi như là chuyện thường.
Chắc có lẽ thấy lần này món bị mất không phải là đồ quý giá gì đó nên khách sạn mới cử giám đốc đến lập lờ qua loa đùn đẩy, muốn đưa tiền cho xong. Dù sao người nổi tiếng cũng không muốn làm lớn chuyện chỉ vì món đồ nhỏ bé không đáng tiền.
Vậy nên Châu Phó với vị giám đốc nọ mới lôi kéo nhau lâu như vậy.
Lộ Thức Thanh ngước lên nhìn giám đốc khách sạn bằng đôi mắt lạnh căm hờ hững. Ngày thường cậu rất ít khi chủ động nói chuyện với người lạ, lần này lạnh lùng nói: “Đồ của tôi cất ở trong chăn, ga giường chăn nệm cũng tự mình mang, vốn không cần thay mới quét dọn.”
Ép một người tốt tính như Lộ Thức Thanh giận thành ra như vậy, Dung Tự mới hỏi: “Mất gì vậy?”
Lộ Thức Thanh mím môi rồi lại quay mặt đi, không muốn đáp.
Châu Phó nói khẽ: “Là con gấu bông, quà sinh nhật Dung lão sư tặng ấy, đêm nào cậu ấy cũng ôm hết.”
Dung Tự: “...”
Không dưng con tim Dung Tự như bị kim đâm vào, một cảm giác đau đớn mỏng manh truyền tới.
Chỉ là món quà nhỏ mình tiện tay tặng mà cậu ấy lại coi trọng tới vậy.
“Trước tiên đừng tức giận.” Dung Tự bất giác mềm lòng, hắn mỉm cười dỗ dành Lộ Thức Thanh, “Đợi mai tôi mua cái mới cho cậu, tức giận tổn hại thân thể, không đáng đâu.”
Lộ Thức Thanh vẫn không nói gì.
Ông cụ Tạ rất hiểu cậu, tuy bề ngoài trông cậu có vẻ ngoan ngoãn dễ bắt nạt song thực tế thì bướng bỉnh từ trong xương.
Ai cũng muốn có thứ đồ mới.
Nhưng cậu chỉ cần thứ ban đầu mà thôi.
Dung Tự không dỗ dành người ta được, hắn lại nghiêng đầu sang, cười mỉm mà nhìn giám đốc.
Nếu Dung Tự đã tỏ thái độ có thể mua cái mới, vậy hẳn là sẽ không bám riệt như Lộ Thức Thanh.
Giám đốc đang định thở phào đã nghe Dung Tự nói câu nhẹ bẫng: “Tra camera giám sát đi.”
Mấy nhân viên quản lý trong khách sạn đều sững người.
Giám đốc đứng đầu lúng túng: “Lộ tiên sinh, như vậy…”
“Ồ, camera giám sát của quý khách sạn không tiện nhỉ?” Dung Tự cầm điện thoại lên, dáng vẻ rất tùy ý, “Vậy báo cảnh sát nhé?”
Sắc mặt vị giám đốc nọ thay đổi chớp nhoáng, gã nở nụ cười khô khốc: “Dung tiên sinh, chỉ là con gấu bông, nếu Lộ tiên sinh không cần tiền bồi thường thì chúng tôi cũng có thể tìm người mua lại cái mới y hệt.”
Dường như Lộ Thức Thanh rất ghét cái câu “chỉ là con gấu bông”, cậu lại lạnh lùng cất tiếng: “Tôi chỉ cần cái ban đầu, không lấy về được thì báo cảnh sát.”
Cậu rất hiếm khi thể hiện rõ ý muốn của mình ra như lúc này, cộng thêm gương mặt lạnh chán đời kia, bỗng dưng trông rất dọa người.
Có vẻ giám đốc cũng lo sẽ báo cảnh sát, gã quay đầu nói mấy câu với nhân viên công tác, kêu người đi điều camera giám sát.
Hiếm khi thấy Lộ Thức Thanh làm mặt lạnh, Dung Tự cúi người xuống an ủi cậu như dỗ con nít: “Xem camera giám sát là biết ai lấy đi ngay, không sao hết, chắc chắn có thể tìm lại được, đừng lo.”
Từ lúc bị mất con gấu bông, vành mắt của Lộ Thức Thanh vẫn luôn đỏ, cảm giác an toàn Dung Tự đem lại cho cậu quá đủ, chỉ mấy câu đảm bảo đã giúp cậu tạm yên lòng.
Lộ Thức Thanh ngửa đầu lên nhìn Dung Tự rồi lại vội cúi xuống, rầu rĩ “ừ” một tiếng.
Năm phút sau, nhân viên công tác quay lại nói đúng lúc camera không hoạt động.
Lộ Thức Thanh tái mặt.
Châu Phó tức tới nỗi suýt đã bật cười.
Nếu con gấu bông thật sự chỉ bị dì dọn vệ sinh vô ý dọn mất thì bọn họ có cần chột dạ tới mức này không?
Nghĩ chắc tám phần là do fan tư sinh làm, hơn nữa khẳng định là vị fan này còn có chút liên quan tới gã giám đốc.
Dung Tự nhướng mày, có vẻ không bất ngờ chút nào cả.
Nhưng đợi khi cảnh sát tới, tám phần mười camera sẽ “hoạt động bình thường” trở lại.
Kịch bản bày hắn đã gặp nhiều rồi, ngón tay hắn gõ vu vơ lên màn hình điện thoại.
Lúc này hình như Lộ Thức Thanh đã hết kiên nhẫn nghe bọn họ lấp liếʍ nữa, cậu đẩy bánh xe lăn đi vào trong phòng, cầm điện thoại lên gọi.
Không biết cậu gọi cho ai nữa, không tới nửa giờ sau, phó tổng giám đốc khách sạn ở phim trường chạy tới, đầu đầy mồ hôi. Thấy Lộ Thức Thanh thì gọi luôn tiếng “Lộ thiếu gia”, ngay sau đó người này ra lệnh đám người kia xin lỗi nhận tội líu cả lưỡi.
Xung quanh ai nấy đều đần mặt cả.
Có thể kinh doanh khách sạn ở phim trường thì chắc chắn không phải hạng xoàng. Một người mới của giới giải trí mà hậu đài lại cứng tới vậy sao?
Mấy phút sau, camera “không hoạt động” đột nhiên có lại một cách thật thần kỳ.
Còn nhanh hơn tốc độ cảnh sát tới nơi nữa.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Tra camera giám sát thì phát hiện có người cầm thẻ lén lút vào phòng của Lộ Thức Thanh rồi lại nhanh chóng cầm con gấu bông, vui sướиɠ đi ra. Đó là một cô gái đeo khẩu trang.
Giám đốc vẫn pha trò suốt giờ đã nhũn chân.
Đã có người nhận ra cô gái nọ là bà con với giám đốc, ai nấy đều nhìn gã với ánh mắt kỳ quái.
Chắc như đinh đóng cột.
Thảo nào mới nãy gã giữ rịt không cho tra camera, vào phòng trộm cắp tội danh không nhỏ, bát cơm này cũng đừng hòng ăn tiếp.
Lộ Thức Thanh có chứng cuồng sạch sẽ: Lần trước dù chỉ là ly giữ nhiệt Dung Tự dùng uống nước một lần thì về sau cậu cũng không đυ.ng tới nữa nói chi đến người lạ.
Cậu không thể nào tưởng tượng nổi người lẻn vào phòng khách sạn đã làm cái gì trên giường của mình nữa.
… Nếu như không phải con gấu bông đó là do Dung Tự tặng thì cậu cũng đã không thèm.
Lộ Thức Thanh tái mặt, cậu nhắm mắt lại: “Tôi phải đổi phòng.”
Đây là lần đầu tiên Lộ Thức Thanh gặp phải fan tư sinh cực đoan của mình kể từ khi vào giới giải trí. Châu Phó nhảy dựng, vội an ủi cậu: “Ừ ừ ừ, anh đi đổi ngay.”
Phó tổng giám đốc vội kêu người đi chuẩn bị gian phòng mới.
Chăn nệm trên giường đã không dùng được nữa, đồ đạc trong tủ áo cũng bị lục lọi lung tung hết cả lên. Chứng cuồng sạch sẽ của Lộ Thức Thanh phát tác, đến chạm vào đồ còn không muốn bèn dứt khoát vứt quần áo với chăn ga gối đệm mới tinh đi.
Qua loa xử lý xong cũng đã đến 0 giờ, sớm mai 6 giờ phải rời giường.
Châu Phó thở hắt ra: “Muộn quá rồi, trong một chốc cũng không mua được ga giường mới, hay cậu dùng tạm đồ của khách sạn một đêm đi.”
Lộ Thức Thanh nhíu chặt mày chưa từng có, trên gương mặt toàn là vẻ “không muốn dùng tạm”.
Dung Tự đã về phòng đổi sang tấm áo khoác ấm hơn, đi ra thì vừa vặn nghe thấy câu này: “Ga giường mới à? Ồ, đúng lúc tôi có đây, có cần không?”
Phó tổng giám đốc khách sạn đã báo cảnh sát, tiếp sau đấy sẽ xử lý việc này thật thỏa đáng.
Chắc chắn có thể tìm lại con gấu bông, sắc mặt Lộ Thức Thanh không còn tệ như lúc trước, chỉ là bị Dung Tự nhìn thấy mặt bám riết không buông của mình thì cậu có hơi ngại song cũng không làm trái lại ý tốt của Dung Tự mà thuận theo gật đầu.
“Vâng, phiền Dung lão sư rồi.”
Mấy phút sau, Lộ Thức Thanh bị đẩy vào phòng của Dung Tự, cậu nghệt mặt ra, thật lâu sau mới phát ra tiếng.
“Hả?”
“Phòng suite nhỏ còn lại vốn để Tiểu Trần ở, nhưng cậu ta ăn Tết phải mấy ngày nữa mới quay lại.” Dung Tự đóng cửa lại, thuận miệng nói, “Chăn ga gối đệm trong phòng tôi hôm nay vừa đổi mới, hôm nay tôi ngủ phòng Tiểu Trần, cậu ngủ trên giường tôi đi. Dù sao cũng có một đêm, khỏi phải kéo ra trải cái mới.”
Lộ Thức Thanh: “…”
Lộ Thức Thanh nóng mặt, lúng túng đáp: “Nhưng mà… vậy có phiền anh quá không?”
“Phiền gì chứ, ngủ ở đâu cũng là ngủ mà.”
Lộ Thức Thanh đã làm phiền Dung Tự quá nhiều lần rồi, cậu cũng không ra sức từ chối nữa.
“Được, cám ơn Dung lão sư.”
Dung Tự nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu khác hẳn bộ dạng sầm mặt ra sức nói lý lẽ khi nãy thì lại nhớ tới lời đạo diễn Lý nói trên xe…
“Không có quan hệ với họ Tạ, vậy là thế gia nào?”
Đạo diễn Lý uyển chuyển trả lời: “Cậu về tra bảng xếp hạng nhà giàu, tra từ trên xuống dưới thấy một người họ Lộ thì chính là nhà của cậu ấy. Nghe nói Thức Thanh có không ít cổ phần trong tay… Àiz, cũng không hiểu tiểu thiếu gia được nuông chiều từ tấm bé chạy vào vũng nước đυ.c của giới giải trí làm cái gì nữa.”
Là vì muốn theo đuổi thần tượng.
Nói ra ai mà tin kia chứ.
Dung Tự nhếch khóe môi, hắn nghiêng đầu nhìn Lộ Thức Thanh, lười nhác nở nụ cười: “Lộ thiếu gia đừng khách sáo.”
Lộ Thức Thanh ngơ ngác, cậu bị cái xưng hô này làm xấu hổ đến co quắp ngón chân.
Hẳn là khách sạn này có hợp tác với nhà họ Lộ, phó tổng nọ đến cứ một hai “Lộ thiếu gia”, kêu cái danh xưng đậm mùi tuổi dậy thì báo hại Lộ Thức Thanh suýt hết làm mặt lạnh được tiếp.
Giờ lại bị Dung Tự kêu…
Lộ Thức Thanh đỏ bừng cả mặt, lí nhí nói: “Tôi… tôi phải đi ngủ rồi.”
Dung Tự cười híp mắt: “Lộ thiếu gia không đi tắm à?”
Lộ Thức Thanh hức một tiêng, muốn chết ghê. Cậu lắc đầu như trống bỏi, lăn vội bánh xe lăn bỏ chạy vào trong phòng của Dung Tự: “Không, không tắm! Sáng mai tắm.”
Dung Tự trêu người ta chạy biến mới thu lại bản lĩnh, cà lơ phất phơ lấy bộ áo ngủ mình chưa mặt đưa tới.
Lăn lộn đến nửa đêm, cuối cùng Lộ Thức Thanh cũng mặc áo ngủ, nằm lên chiếc giường xa lạ.
Châu Phó gửi tin nhắn cho cậu: [Tìm được gấu bông rồi. Mai anh đem đi giặt với khử trùng cho cậu, chuyện sau nữa cậu không phải nhọc lòng. Ngủ sớm một chút, đừng sợ.]
Thật ra Lộ Thức Thanh không hề thấy sợ, cậu chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi.
Song có Dung Tự trêu đùa, sự ghét bỏ bực dọc trong lòng cũng đã vơi đi nhiều.
Dù Dung Tự đã thay chăn ga gối đệm nhưng chăn với gối đầu vẫn còn đọng lại mùi dầu gội và hương nước hoa thoang thoảng, từng sợi từng sợi chui chui vào mũi của Lộ Thức Thanh.
Không giống với phòng ngủ quanh năm chẳng có ai, chỉ có mùi hương huân ở nhà Dung Tự mà nơi đây là hơi thở của hắn.
Rõ ràng mới nửa năm trước, đến cả chiếc ly giữ nhiệt Dung Tự từng dùng cậu cũng không chạm vào lần nữa mà giờ đây nằm trên chiếc giường ngập tràn hơi thở của hắn, thế mà lòng cậu không sinh ra chút bài xích nào, thậm chí còn thấy yên lòng một cách khó hiểu.
Trong lòng không có chú gấu bông, trống rỗng thấy rõ.
Lộ Thức Thanh tắt đèn ngủ, rốt cuộc cậu cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ giữa hơi thở quen thuộc vây kín mình.
Hơn 3 giờ sáng, Dung Tự buồn ngủ đến nỗi tóc tai vểnh hết lên, hai mắt nhập nhẹm bước xuống giường đi vào toilet.
Phòng suite nhỏ không có toilet riêng, chỉ có thể đi vào phòng khách.
Đêm hôm khuya khoắt là thời điểm đầu óc kém tỉnh táo nhất, Dung Tự chỉ hé mắt ra, hành sự theo bản năng. Đi vệ sinh xong, hắn quen nếp đi về phòng ngủ của mình như kẻ mộng du vậy.
Đóng cửa, thả dép ra, xốc chăn, trèo lên giường.
Một loạt các động tác được thực hiện thật mượt, Dung Tự thoải mái nằm ngủ trên chiếc giường quen thuộc, hắn gối đầu lên chiếc gối cao vừa phải, vươn vai rồi trở mình tìm một tư thế thoải mái.
Vẫn là chiếc giường này thoải mái.
Tay chân Dung Tự dài ngoằng, hắn vươn lung tung rồi đυ.ng ngay vào một… bức tường ấm áp mềm mại.
Cái gì đây?
Gối ôm hở?
Dung Tự buồn ngủ tới nỗi mở mắt không lên, hắn chỉ đành giơ tay sờ mó, lờ mờ có cảm giác hình như mình chạm phải độ cong của “bức tường”, có vẻ một tay cũng ôm hết.
Lại sờ lên cái nữa.
Vải dệt? Tiếng tim đập?
Ngực, eo.
Là một người.
Vào khoảnh khắc đó, một luồng suy nghĩ như sấm sét bổ vào quả đầu đần độn của Dung Tự làm hắn giật mình tỉnh giấc ngay.
Dung Tự đột ngột mở bừng mắt, nháy mắt thôi hắn đã tỉnh táo hoàn toàn.
Thấy mama rồi, hắn chạy vô lộn phòng rồi.
Bên cạnh là chiếc đèn ngủ đang sạc, ánh đèn màu xanh lờ mờ hắt lên một góc ở đầu giường.
Dung Tự nín thở theo bản năng, hắn cẩn thận nhìn sang Lộ Thức Thanh nằm bên cạnh.
Động tác của hắn còn khá khẽ, đêm hôm khuya khoắt thì hẳn là Lộ Thức Thanh phải ngủ say như chết, đoán chừng không tỉnh lại đâu…
Vừa cúi đầu, có ánh sáng phản chiếu ở đầu giường như đom đóm, Dung Tự nhìn thẳng vào một đôi mắt xinh đẹp đang ngập trong vẻ sợ hãi bất an.
Trong cơn tối tăm, mắt nhìn mắt, hơi thở quấn quýt.
… Bàn tay ấm áp của Dung Tự hãy còn đang dán vào hõm lưng của Lộ Thức Thanh.
Dung Tự: “...”
Vào cái khoảnh khắc ấy, Dung Tự đột nhiên hiểu được tâm tình khi phải đội quần của Lộ Thức Thanh lúc trước.
—
Nhất Tùng Âm thì ngày update 1 chương, còn Tam Tùng Âm thì hẳn là ngày update 3 chương