Lộ Thức Thanh lúng túng suýt lấy hơi lên, căng da đầu nói câu xin lỗi.
Dung Tự vẫn đang nhìn cậu.
Đậu Trạc cưỡng chế đè đầu Dung Tự xoay trở lại, để hắn dừng ngay cái “ánh nhìn chết chóc” đó lại, suýt nữa đã vặn vẹo cổ hắn.
Dung Tự liếc Đậu Trạc, miễn cưỡng dằn xúc động muốn quay đầu lại.
Trước kia vẫn luôn hiện lên loáng thoáng, giờ cảm giác nguy cơ không thành hình đã dần có thực thể.
Dù sao đối với Lộ Thức Thanh mà nói, Đậu Trạc và cậu chỉ là “bèo nước gặp nhau”, cùng là người của Truyền thông Tinh Trần cậu mới nói thêm mấy câu với người ta, nhưng “Mục Bạch Ái” trong tin nhắn thoại của Châu Phó hẳn nhiên không giống.
Lộ Thức Thanh là fan của mình.
Nhìn thấy Mục Bạch Ái thì hai mắt sáng rỡ.
Rõ ràng đây là tiết tấu trèo tường.
Dung Tự cau mày, hắn lấy di động tra tên “Mục Bạch Ái”.
Mục Bạch Ái là diễn viên, nhờ vào một bộ webdrama kinh phí thấp vào vòng chưa bao lâu, đánh giá diễn xuất đúng là không tệ, tính cách dáng vẻ lãnh đạm: Thảo nào khi đó đạo diễn Lý định cậu ta vào vai Khương Khổng Niệm.
Đậu Trạc liếc thấy, y sắp trợn ngược mắt tới sau gáy luôn rồi. Y lấy di động ra, mở ghi chú lên gõ mấy chữ rồi bôi đậm.
[Dung lão sư, ông lại sắp trình diễn cái ấy à!]
Lứa trẻ trong giới giải trí bao nhiêu là đứa, diễn xuất tốt càng không thiếu, có bao giờ thấy hắn “tán thưởng” kiểu ấy đâu.
Rốt cuộc hắn lấy đâu ra ham muốn chiếm hữu fan thế này?
Dung Tự coi như không thấy, hắn tắt trang tìm kiếm baidu rồi lại tùy ý kiếm video của Mục Bạch Ái, sau đó ngang nhiên đường hoàng bật lên.
Đậu Trạc: “...”
Suýt nữa y đã chết cười vì cái hành động bất chợt này của hắn.
Lộ Thức Thanh không dám nghịch di động nữa, gần như vùi đầu vào ngực, thầm nguyện cầu nhanh nhanh mau tới khách sạn đi.
Còn chưa cầu nguyện được mấy phút, tiếng đọc thoại của Mục Bạch Ái bay ra khỏi di động của Dung Tự, tới bên tai cậu.
Lộ Thức Thanh có chút mịt mờ rồi lại nhanh chóng hiểu ra.
Tám phần mười là Dung Tự sợ cậu lúng túng mới cố y bật phim của Mục Bạch Ái giải vây cho cậu.
Lộ Thức Thanh thầm thở phào.
Dung Tự thật tốt, EQ cao thế, mình có học 800 năm cũng chẳng học được tí da lông nào đâu.
Rất nhanh, mấy người họ đã tới khách sạn. Lộ Thức Thanh đã bớt xấu hổ, cậu bọc áo phao xuống xe. Dung Tự liếc nhìn cậu, hắn cũng không mò tới trêu chọc như lúc trước nữa, đôi chân dài sải hai bước đã tới bậc thềm.
Đậu Trạc hết nói nổi, y rơi lại phía sau mấy bước, sóng vai đi với Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh không hề phát giác ra vẻ lạnh nhạt của Dung Tự, cậu còn đang nghĩ thần tượng là lo mình ngượng nên mới đi nhanh thế, lòng còn thầm khen hắn chu đáo mãi.
Ba người vào thang máy, Dung Tự không hó hé tiếng nào, Đậu Trạc chỉ đành làm nóng bầu không khí.
“Đúng rồi, mới nãy thấy trong nhóm chat của đoàn phim, chắc Mục Bạch Ái vào đoàn rồi đó, hình như chiều mai còn có cảnh diễn với Thức Thanh đấy.”
Lộ Thức Thanh ậm ờ hắng giọng: “Đúng vậy nhỉ.”
Cảnh đối diễn giữa Khương Khổng Niệm và Triệu Trầm Tầm không nhiều, giai đoạn đầu Triệu là linh vật may mắn vui vẻ đáng yêu, bối cảnh những cảnh quay tình tiết hắc hóa, bộc lộ tính tình hình như còn chưa dựng, phải đợi vài ngày nữa mới tập trung quay một lượt.
Dung Tự khoanh tay nghiêng người dựa vách thang máy, đôi mắt đào hoa trời sinh đa tình cũng không cười, xa cách lạnh lùng thấy rõ.
May mà Đậu Trạc cũng không nhắc Mục Bạch Ái được mấy câu, thang máy đã tới nơi.
Phòng của ba người khá gần nhau, Đậu Trạc là người tới đầu tiên, nói mấy câu rồi vào phòng.
Lộ Thức Thanh với Dung Tự im lặng không nói gì đi xuyên qua hành lang, ai đến cửa phòng người nấy.
Lộ Thức Thanh nói khẽ: “Dung lão sư ngủ ngon.”
Dung Tự lười nhác: “Ừm.”
Lộ Thức Thanh đẩy cửa đi vào.
Dung Tự chiến tranh lạnh với mình nửa ngày, thế mà Lộ Thức Thanh lại chẳng hề phát hiện ra.
Nghiêng đầu nhìn cánh cửa phòng khép chặt, Dung Tự siết chặt thẻ phòng. Rị mọ nửa ngày, hai ngón tay cầm thẻ phòng của hắn đột nhiên xoay vòng nhét thẻ trở vào túi. Hắn sải bước tới, gõ cửa phòng Lộ Thức Thanh.
Lát sau Lộ Thức Thanh mới ra mở cửa: “Dung lão sư?”
“Thức Thanh lão sư, tôi lại quên thẻ phòng chỗ trợ lý rồi.” Giọng điệu của Dung Tự xen lẫn ý cười, “Có thể chứa chấp tôi trong giây lát lần nữa không, ngoài này hơi lạnh.”
Ngày đông lạnh ngắt Dung Tự còn tạo nét, hắn bận áo măng tô cashmere, đi tới đâu vạt áo bay tới đó, lúc nào cũng như đi catwalk cho được.
Hắn không lạnh ai lạnh.
Nếu là lúc trước, Lộ Thức Thanh phải xoắn xuýt hồi lâu mới đồng ý, cơ mà lần này cậu lại nhanh nhẹn mở cửa, nghiêng người cho Dung Tự đi vào.
“Vâng.”
Cái miệng lắp ngoài hiệu Châu Phó vừa đến, cuối cùng Lộ Thức Thanh không còn phải lo ở một mình với người khác, cậu hớn hở yên tâm một bụng.
Có chuyện fan tư sinh trước đó, lúc đặt khách sạn Châu Phó có liên hệ với đoàn phim, cố ý đặt phòng thượng hạng cho cậu, tiện cho anh chăm sóc.
Châu Phó đang để hành lý phòng bên cạnh, nghe có tiếng ngoài cửa thì đi ra.
“Dung lão sư?”
Trễ vậy rồi còn tới tìm Lộ Thức Thanh à?
Dung Tự không ngờ Châu Phó cũng có mặt, hắn thầm chậc một tiếng, ngoài mặt vẫn nở nụ cười, chuyện trò mấy câu.
“Dung lão sư ngồi tự nhiên đi.” Châu Phó tiếp đãi hắn, “Hay để tôi xuống lầu hỏi bên lễ tân lấy thẻ phòng cho hộ cậu nhé.”
Dung Tự lắc đầu: “Không phiền anh Châu, lát nữa là trợ lý tới rồi.”
Châu Phó gật đầu, thấy Lộ Thức Thanh đứng một bên làm bộ dọn dẹp đồ đạc, anh cầm giấy có chữ ký của Mục Bạch Ái đưa cho cậu.
“Chữ ký kèm Gửi của cậu này.”
Dung Tự không chút khách sáo ngồi xuống sô pha, thấy thế, hắn thả hai chân đang bắt chéo xuống rồi lại đổi tư thế khác, như có như không nhìn chòng chọc tờ giấy ký tên nọ.
Lộ Thức Thanh nhìn dòng Gửi trên tờ giấy rồi lén lút thở phào, cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều đã giơ tay nhận lấy.
Dung Tự… Dung Tự lại đổi sang tư thế khác.
Châu Phó không định ngó lơ khách, sau khi đưa giấy ký tên xong, anh ta mở tủ lạnh mini bên cạnh, định bụng nói chuyện với Dung Tự.
“Dung lão sư uống chút gì không?”
Dung Tự hững hờ: “Không cần đâu.”
Nhận giấy ký tên kèm Gửi của người khác ngay trước mặt hắn, thế này có khác gì “lén lút yêu đương” ngay dưới mí mắt hắn đâu.
Tức cành hông nhé.
Dung Tự bắt đầu nghi ngờ, hồi trước Lộ Thức Thanh nói có bấm theo dõi mình bằng tài khoản phụ, không biết có thật không đây.
Sớm muộn gì cũng có ngày hắn sẽ moi được tài khoản phụ ấy ra.
Có Châu Phó ở đây, Dung Tự cũng không tiện làm con công xòe đuôi. Hắn ngồi một lát rồi nhìn điện thoại, nói là trợ lý đã tới.
Lộ Thức Thanh thích nhất là nghe câu “tôi phải đi rồi”, cậu sốt sắng xỏ đôi dép, chạy ra cửa tiễn người.
Sau khi Dung Tự ra khỏi cửa, vừa định lấy thẻ phòng trong túi ra thì phát hiện có ánh mắt cứ dán vào lưng mình.
Ngoái đầu nhìn, thấy Lộ Thức Thanh đứng đó, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ chờ mong.
Dung Tự nhướng mày: “Thức Thanh lão sư còn việc gì à?”
Lại nói bốn chữ “Thức Thanh lão sư” bằng cái giọng điệu trêu ngươi ấy, Lộ Thức Thanh lại đỏ mặt, cậu lúng túng: “Không không có.”
Bàn tay nhét trong túi của Dung Tự khẽ động.
Không có gì còn thò đầu ra nhìn à?
Lộ Thức Thanh nhìn quanh quất rồi nói nhỏ: “Trợ lý của Dung lão sư còn chưa tới à?”
Dung Tự mở to mắt nói dối: “Sắp tới rồi.”
“À.” Nom Lộ Thức Thanh muốn rụt vào nhưng vẫn cố gắng thò ra, làm bộ bình tĩnh mà nói, “Vậy, vậy tôi với Dung lão sư nói chuyện trong lúc chờ cậu ấy tới đi.”
Dung Tự: “...”
Nửa ngày không hé một tiếng còn muốn trò chuyện phiếm với mình à?
Không hiểu sao khi nãy Dung Tự cứ có vẻ khó chịu suốt mà giờ tâm tình lại dễ chịu hơn, hắn cười híp đôi mắt đào hoa, giọng điệu lười nhác tùy ý: “Được đó, Thức Thanh lão sư muốn nói gì?”
Lộ Thức Thanh còn chưa nghĩ kịp, trên mặt viết đầy chữ “đơ”.
Dung Tự biếng nhác dựa khung cửa, cười tít mắt: “Vậy tôi tìm đề tài nhé: Thức Thanh thích Mục Bạch Ái lão sư lắm à?”
Lộ Thức Thanh lại nhớ tới chuyện bật tin nhắn thoại lúc ở trong xe, lại bắt đầu sượng trân, lòng la oai oái. Cậu chỉ hận sao thiếu miệng còn chạy qua chủ động trò chuyện với Dung Tự.
Rõ là đà điểu còn học đòi dạy bay!
“Ừm, vâng.” Lộ Thức Thanh không muốn làm phật lòng người khác, cậu nói khẽ: “Cậu ấy có diễn xuất, tôi chỉ xem phim của cậu ấy chứ không có…”
Không có hai mắt sáng rỡ mất mặt thế.
Nụ cười của Dung Tự có vẻ “tôi hơi ship hai người với nhau đấy”: “Thế à, vậy mai Mục lão sư tới trường quay, Thức Thanh lão sư phải ở cạnh thần tượng cho vui nhé.”
Lộ Thức Thanh mù tịt: “Hả?”
Cậu có nói Mục Bạch Ái là thần tượng của mình đâu?
Không chờ Lộ Thức Thanh kịp phản ứng, Dung Tự đã xoay người lấy thẻ phòng trong túi áo măng tô ra, tít một tiếng mở cửa, cất bước đi vào.
Ầm một tiếng, đóng cửa lại.
Lộ Thức Thanh: “?”
Lộ Thức Thanh ngạc nhiên đứng ngay cửa, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.
Không phải bảo là không mang thẻ à?
Châu Phó đã thu dọn đồ đạc xong, giờ đang đun nước, thấy Lộ Thức Thanh thất thần quay vào thì ngờ vực: “Sao vậy?”
Bộ lọc Lộ Thức Thanh dành cho Dung Tự quá dày, lúc nào cũng có cảm giác “Dung Tự làm thế ắt có lý lẽ của hắn”, cậu nghĩ không ra cũng không chui vào ngõ cụt, chỉ lắc đầu không nói gì.
Phòng thượng hạng của khách sạn có TV màn hình to. Đêm nay vừa đúng lúc kiếm linh hạ màn, trong lúc Lộ Thức Thanh còn không hay biết gì thì 10 giờ, sau khi “Cửu Trùng truyện” phát sóng xong thì màn bình luận trên kênh phát và weibo đã nổ tung một đợt.
Cốt truyện Tần Sơ và sư môn đối chọi gay gắt là cảnh cao trào số 1 của phần đầu phim, khí thế giương cung bạt kiếm.
Trên màn hình sắc nét của TV trong khách sạn, Tần Sơ bị Lăng sư huynh đè xuống tại chỗ. Nàng giương mắt nhìn kiếm linh bị vây khốn giữa vô số trận pháp cách đó không xa, mắt nàng lạnh căm vẫn không hề lộ vẻ sợ hãi trước mặt lão yêu tinh sống ngàn vạn năm.
Trưởng lão tông môn ngồi ngay ngắn trên đài cao, giọng nói mang theo cảm giác áp bức lững lờ trôi xuống từ trên ngàn bậc thang bằng bạch ngọc.
“Tần Sơ, ngươi cấu kết ma tộc, dung túng tàn linh của ma kiếm tàn hại đồng môn. Ngươi đã biết tội chưa?”
Tần Sơ lạnh lùng: “Ta cấu kết với kẻ nào trong ma tộc, lại gây ra họa gì? Không bằng không chứng, sao phải nhận tội?”
Đài cao lặng thinh.
Đám đông vây xem đưa mắt nhìn nhau.
Lăng sư huynh đang ngăn Tần Sơ lại, y đè thấp giọng nhắc nhở.
“Tần Sơ, đổ hết tội lỗi cho kiếm linh muội mới có thể an toàn lui thân.”
Tần Sơ trống rỗng nhìn về phía kiếm linh trong trận pháp.
Thiếu niên gầy gò, áo trắng tắm máu mờ mịt đưa tay về phía nàng: “Chủ, chủ nhân…”
Tần Sơ hít sâu một hơi.
Khi đó nếu không có kiếm linh ra tay, có lẽ nàng đã chết trong tay đồng môn rồi.
“Thả hắn ra.” Tần Sơ nói, “Tàn hại đồng môn, cứ tính hết tội đó cho ta.”
Lăng sư huynh nóng nảy: “Tần Sơ!”
Đài cao lặng thinh hồi lâu mới khẽ thở dài: “Tần Sơ bị kiếm linh mê hoặc, linh đài hỗn độn, phạt xuống biển Ô Linh sám hối, ma kiếm… thì đánh gãy đi.”
Lời phán quyết vừa dứt, nháy mắt đám người vây xem đều biến sắc.
Bị đày tới biển Ô Linh, lập tức sẽ hóa giao nhân bơi lội không còn thần trí, cả đời không thể biến trở lại thành người.
Tần Sơ khẽ nhắm mắt lại, lần nữa lúc nàng mở mắt, trong mắt đã chẳng còn vẻ mờ mịt nữa.
“Trả kiếm của ta lại cho ta.”
Đài cao nói: “Lăng chưởng môn, đưa Tần Sơ tới biển Ô Linh.”
Lăng sư huynh cắn chặt răng. Lý trí và xúc động trong y giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn bại trước trách nhiệm gánh trên vai mình, y vươn tay ra bắt Tần Sơ.
Kiếm linh cách đấy không xa vẫn đang nhìn Tần Sơ, bỗng chốc hắn sa sầm nét mặt.
Mấy người quanh đấy chợt cất tiếng hô kinh hãi, ngay sau đó là kiếm ý phủ kín bầu trời ập đến, ầm ầm chém tới bàn tay đang đè Tần Sơ của Lăng sư huynh.
Ầm!
Lăng sư huynh lùi ra ngay.
Nhưng đã muộn.
Đồng tử kiếm linh đỏ thẫm, chỉ trong chốc lát hắn đã phá tan trận phù, thân hình vυ't tới như mũi tên, ầm ầm xuyên qua bụng Lăng sư huynh.
Lăng sư huynh lảo đảo.
Bản thể hãy còn trong trận pháp, thân thể hư ảo của kiếm linh xuất hiện trong giây lát, hắn hờ hững rút tay khỏi bụng Lăng sư huynh sau đó vung tới trước, mắt không buồn chớp.
Một kích chém ra lạch trời.
Tần Sơ sững người.
Bạch y nhuốm máu, thân thẳng tắp như ngọc, mái tóc đen vạt áo trắng bị gió thổi, bay phất phơ.
Hắn đứng giữa trận pháp ngập trong kiếm ý, khẽ khàng nói ra lời cuối cùng: “Đi.”
Kiếm ý cuốn hờ Tần Sơ, trước lúc tất cả mọi người hoàn hồn, kiếm ý đã đẩy nàng đến lạch trời vực sâu hắn bổ ra khi nãy.
... Cho đến phút cuối cũng chẳng dám chạm vào tay nàng lần nữa.
Một tiếng keng.
Kiếm Bất Hốt đột nhiên gãy đôi.
Thanh kiếm gãy ấy đã chia đôi cả đời Tần Sơ thành hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Từ nay về sau, nàng bị đẩy lên con đường trắc trở.
Màn bình luận lít nhít đều đang kêu khóc.
[Á á á á Bất Hối của mị Lăng sư huynh của mị Tần đạo đạo của mị! Đạo diễn trời đánh! Coi tập này mị không biết phải đau lòng cho ai nữa!]
[Kiếm linh! Hu hu hu tập trước hắn gϊếŧ sư môn của Tần đạo đạo xong lại muốn dụi tay Tần đạo đạo như bình thường nhưng mờ đạo đạo không cho rồi, vậy nên tới chết hắn cũng không dám chạm vào bàn tay đó… cá diếc tui đi cái diếc tui đi!]
[Hồi đọc truyện tao chỉ thương cho Tần Sơ với Lăng sư huynh á, không ngờ coi phim lại đâm tao 3 nhát liên hoàn. Thế mà kiếm linh là đao đâm sâu nhất nữa (phun máu)]
[(Bắt đầu lên cơn dại) (Chạy bốn chân xuống lầu phóng hết một vòng) (Có thể hù chết người đi đường bất cứ lúc nào) (Nước mắt rong biển)]
[Ngược chết thôi rồi]
Trên weibo cũng có người khóc la oai oái, video phân cảnh kiếm linh tập trong đêm nay được cắt ra ghim đầu hot search #Kiếm linh Lãnh cơm hộp#, lượt xem trong đêm vượt quá 1 triệu, tỉ lệ xem vượt cả số liệu hôm kiếm linh vừa ra sân.
[Tình tiết đêm nay quá xuất sắc roài, Tần đạo đạo phản bội trốn khỏi sư môn, Lăng sư huynh chết thảm, kiếm Bất Hối gãy. Ha ha ha ha tao rất ok tao khum sao hết. Sao lại hỏi thế? Phim có ngược chút éc nào đâu. Tao không hề thốn nhé (đeo kính đen)]
Phần bình luận đều:
[Lại thêm một con dean phỏng?]
[Há há há kim cương quan điểm, không hề ngược, tao coi mà tao thung cmn thướng (đeo kính đen)]
[Ngon gỡ kính đen xuống.]
[(Gỡ kính đen ra) (Lớn họng khóc rống) Hu hu hu ngược ngu người! Ba người ba cách thốn khác nhau!]
Có cả người phân tích tình tiết trong phim.
[Hồi đọc nguyên tác mị ghét kiếm linh lắm, cảm thấy hắn vô duyên vô cớ ra tay gϊếŧ Lăng sư huynh nhưng mà coi phim thì hình như mị biết lý do rồi.
Từ lúc ra sân là kiếm linh theo sát Tần Sơ, một bước không rời. Nhưng lần duy nhất hắn rời khỏi chủ nhân chính là lúc trộm leo lên mái nhà bắt bướm, lần đó Tần Sơ suýt bị đồng môn gϊếŧ chết.
Vậy nên lúc Lăng sư huynh muốn chạm vào Tần Sơ, chắc là hắn cảm thấy Lăng sư huynh sắp làm hại Tần Sơ mới kích động ra tay đó.]
Bình luận:
[Á á không thù không oán mắc mọe gì làm tao đau khổ nữa.]
[Tui cũng thấy vậy, động cơ hợp lý 100%, hơn nữa kiếm linh không hiểu con người quanh co lắc léo. Thứ một thanh kiếm biết chỉ là gϊếŧ người đã làm hại chủ nhân mình.]
Rất nhiều người theo phim là fan truyện, đa số đều treo ảnh đại diện là ảnh phong thần hàng fanmade liên quan nữ chính và mấy vai khác. Song lần này xuất hiện ở siêu thoại và quảng trường lại có nhiều người đổi avatar kiếm linh.
Trong siêu thoại #Bất Hối Kiếm linh#, hàng fanmade nhiều đếm không xuể, nhiệt độ sáng tác fanfic vượt cả nam chính được ưa thích nhất.
Bởi vì chỗ nào trong phim cũng có thể thấy cảnh “cầm tay cọ mặt” nên trong fanart không bao giờ thấy cảnh tay với mặt kiếm linh được ở không, không phải cầm tay này thì là đang cầm tay kia dụi.
Bận lắm cơ.
Lộ Thức Thanh tắm táp, lúc lên giường thì đã hơn 12 giờ, cậu tùy tiện xem hot search trên di động thì bị lời khen ngợi tâng bốc tràn màn hình hù dọa.
Từ bé cậu đã bị ba mẹ phớt lờ, rất ít khi có người khen ngợi thẳng thắn như vậy. Phản ứng đầu tiên của cậu là vừa mừng vừa lo, xem thêm tí nữa thì đỏ mặt, vội luống cuống thoát khỏi weibo.
Từ từ bình tĩnh rồi liếc nhìn chút nữa.
Nửa đêm mới chợp mắt.
***
Sáng sớm hôm sau có cảnh quay, trời còn chưa sáng đã phải rời giường hóa trang.
Lộ Thức Thanh còn chưa điều chỉnh đồng hồ sinh học của mình lại, cậu ngồi đó héo úa cả buổi, uống cả ly cà phê mới gượng lấy lại tinh thần.
Không biết có phải ảo giác không nữa, cậu cứ thấy hôm nay Dung Tự quai quái sao ấy. Ngày thường hắn rảnh rỗi là sẽ chủ động kiếm cậu nói chuyện, ấy thế mà hôm nay hắn cứ ngồi một bên, nghiêng người suốt, cũng chẳng buồn để ý tới ai, nhìn xa cách lắm.
Lúc trước hình như Lộ Thức Thanh có nghe nói là Dung Tự gắt ngủ kinh lắm, thêm nữa là cậu không biết chủ động nói chuyện, chỉ đành ngồi một mình ở đấy, nhấp từng ngụm cà phê.
Đậu Trạc nhạy bén phát hiện ra bầu không khí giữa hai người sai sai, y đè thấp giọng hỏi Dung Tự: “Ông còn gắt ngủ à?”
Nốc hết ly cà phê nóng vào bụng, Dung Tự đã tỉnh táo từ sớm, cơ mà hắn vẫn cứ nhắm mắt tựa ghế, nói năng ngang ngược: “Buồn ngủ, không muốn nói chuyện.”
Đậu Trạc gỗ vai an ủi hắn: “Lên dây cót tinh thần nào.”
Dung Tự khẽ động dung, khuôn mặt có chút cảm động, không ngờ Đậu Trạc lại còn biết nói tiếng người cơ.
… Thì Đậu Trạc bổ sung: “... Dù sao hôm nay Mục Bạch Ái cũng ở đây, tôi muốn coi ông “thưởng thức” kỹ thuật diễn của Lộ Thức Thanh kiểu gì, cảnh tượng thảm khốc thế này còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn trong phim nhở?”
Dung Tự: “...”
Bạn với chả bè kiểu này, khỏi luôn đi.
Buổi sáng không có cảnh của Mục Bạch Ái nhưng có tình tiết Triệu Trác bị cắn.
Do vấn đề sắp xếp cảnh trí, cốt truyện không thể quay liền mạch, hôm qua quay cảnh Triệu Trác về kinh, hôm nay đã quay tình tiết của nửa năm sau.
Theo kịch bản, Triệu Trác tra được có kẻ buô.n l.ậ.u hàn thạch tán ở kinh thành, lần theo manh mối tra đến chỗ đệ đệ không nên thân của mình.
Biết được Triệu Trầm Tầm xưa nay vẫn ngoan ngoãn đáng yêu lại y hệt đám con cháu thế gia ăn chơi trong kinh, cả ngày dùng thứ hàn thạch tán hại người nọ, Triệu Trác giận không chịu được, cho người ngừng thuốc của Triệu Trầm Tầm ngay.
Cảnh đầu tiên là Triệu Trầm Tầm lên cơn nghiện, cắn mạnh vào tay Triệu Trác.
Cảnh này rất tổn hao cảm xúc, từ lúc bắt đầu hóa trang là Lộ Thức Thanh đã cố gắng nhập diễn Triệu Trầm Tầm, cho cú máy dài này có thể quay một lần là qua.
Sau khi đến phim trường, Lộ Thức Thanh ngồi lên “tọa kỵ”, ánh mắt ngây ngẩn ngơ ngác. Cậu đóng phim rất có cảm giác tin tưởng vai diễn bối cảnh, không buồn cười hay lúng túng như người vừa học diễn xuất.
Dường như nhân viên công tác tất bật một bên chẳng hề ảnh hưởng gì đến cậu.
Dung Tự ngồi một bên để chuyên viên tạo hình giúp sửa lại bộ tóc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Thức Thanh, không biết đang nghĩ gì nữa.
10 phút sau, thư ký trường quay dập bảng, bắt đầu quay.
Lộ Thức Thanh ấp ủ cảm xúc cũng đã tương đối, gần như ngay khi Dung Tự sắm vai huynh trưởng vừa đẩy cửa vào, nước mắt của Triệu Trầm Tầm lập tức rơi.
Đồng tử của Dung Tự khẽ co lại.
Triệu Trầm Tầm bận áo trong mỏng manh ngồi trên xe lăn, để trần hai chân. Thấy Triệu Trác đi vào, nháy mắt mặt mày Triệu Trầm Tầm đã giàn giụa nước mắt. Hắn giơ tay về phía Triệu Trác, vẻ ngóng trông.
“Huynh trưởng… huynh trưởng! Ca ca.”
Nhưng Triệu Trác lại không đi tới, chỉ lạnh lùng thờ ơ.
“Sau này sẽ không có ai đưa thuốc cho đệ nữa. Đợi khi nào đệ tỉnh táo lại thì nói rõ với huynh ai dạy hư đệ, cho đệ dùng hàn thạch tán.”
Triệu Trầm Tầm run rẩy, hắn ngơ ngác nhìn, hình như không hiểu nổi lời đấy là sao.
Triệu Trác xoay người dợm bước.
Đồng tử của Triệu Trầm Tầm hơi giãn ra, hắn lập tức nhào đến chỗ huynh trưởng mình như tên điên: “Huynh trưởng! Triệu Trác!”
Nhưng Triệu Trầm Tầm quên mất hắn chỉ là tên què đi lại không tiện, cả người lảo đảo ngã xuống đất nhưng vẫn giãy giụa, đưa tay về phía Triệu Trác: “Đệ sai rồi! Huynh trưởng đệ biết sai rồi! Xin huynh đó!”
Triệu Trác dừng lại, thấy Triệu Trầm Tầm thảm hại nằm dưới đất thì mềm lòng. Y xoay người lại, đỡ Triệu Trầm Tầm cả người lạnh cóng lên.
Triệu Trầm Tầm nắm lấy cánh tay của y ngay, nước mắt giàn giụa, đôi đồng tử nhìn y run run: “Ca ca, xin huynh đó, lần sau, lần sau đệ tuyệt không dám chạm vào, chỉ lần này thôi, cho đệ…”
Nháy mắt Triệu Trác sa sầm nét mặt.
Triệu Trầm Tầm hốt hoảng, đương van xin lại đột ngột nổi giận: “Tất cả là lỗi của huynh! Là huynh và phụ thân vứt ta lại chốn kinh thành ăn thịt người! Ta chỉ muốn bảo vệ mình! Đệ chỉ muốn…”
Hắn khóc thảm thành tiếng, nhưng rồi lại nhanh chóng ý thức được người trước mặt nắm giữ hàn thạch tán mà mình đang cần, hắn biến sắc, van nài gọi y: “Ca ca, ca ca huynh không thương đệ sao?”
Triệu Trác chỉ lạnh lùng nhìn hắn, dù hắn có nổi cơn thịnh nộ hay van xin y cũng chẳng nao núng.
Triệu Trầm Tầm đã hoàn toàn sụp đổ, hắn bỗng nhào tới trước, cắn vào tay Triệu Trác.
Triệu Trác chằng lay động, y nhấc tay ôm lấy thiếu niên gầy gò yếu ớt vào lòng, mặc hắn cắn xé cho hả giận.
Triệu Trầm Tầm nức nở, hai dòng lệ tuôn rơi ào ào.
Chắc hẳn đạo diễn Lý chưa bao giờ thấy Lộ Thức Thanh diễn một Triệu Trầm Tầm điên loạn thành ra thế này, ông ta sững sờ thật lâu rồi chợt hoàn hồn, đè lại giọng nói phát run của mình.
“Qua qua!”
Thế này mà còn không qua thì cả giới giải trí ai mà qua cho được.
Nhân viên công tác có mặt ở hiện trường với diễn viên chờ diễn ai nấy cũng thầm giật mình.
Ai cũng biết Triệu Trầm Tầm là nhân vật phản diện được ưa thích nhất, lúc chọn Lộ Thức Thanh - một người tên tuổi còn chưa thấy đâu đến diễn, không ít người thầm không phục: Bình hoa sao có thể sắm vai nhân vật quan trọng tới vậy?
Không ít người trong nghề nghe thế đều thầm cười chê đạo diễn Lý với Dung Tự cũng biến thành kẻ tục tằng, vì lưu lượng và tư bản mà chọn người bừa bãi.
Nhưng cảnh quay này vừa ra, hầu như tất cả những người có mặt ở đó đều không dám nói kỹ thuật diễn của mình hơn được Lộ Thức Thanh.
Cảnh này vốn dĩ là cảnh nổi bật của Lộ Thức Thanh, Dung Tự chỉ phụ trợ. Sau khi cảnh qua, Lộ Thức Thanh chậm nửa nhịp mới tỉnh lại, cậu chậm chạp nhả ra, mịt mờ ngẩng đầu lên nhìn Dung Tự. Trong một chốc nước mắt chẳng dừng lại được, vẫn còn đang từ từ chảy ra.
Cảnh quay này Triệu Trầm Tầm không mặc áo choàng, may mà đây là cảnh quay trong phòng có sưởi, cũng không lạnh quá mức.
Thiên phú của diễn xuất phái thể nghiệm có lợi có hại, màu sắc bi kịch của nhân vật Triệu Trầm Tầm này quá nặng, diễn ra được rất tổn hao tinh thần. Nếu cậu nhập diễn quá nặng, e là sẽ tổn hại tinh thần, tốt nhất là dẫn cậu nhanh chóng thoát ra.
Dung Tự vén tay áo nhìn cánh tay mình.
May là lúc nhập diễn Lộ Thức Thanh vẫn nhớ không được cắn thật, trên cánh tay có một vòng răng tái nhợt, vết không sâu, nhanh thôi sẽ mờ đi.
Lộ Thức Thanh hãy còn ngơ ngác.
Dung Tự ngẫm nghĩ rồi hắn bỗng “shh”: “Á tay tôi…”
Lộ Thức Thanh bị cái giọng nói quá lố kia thu hút sự chú ý, cậu mê mang nhìn Dung Tự đang nhíu chặt mày rồi lại cúi thấp đầu nhìn dấu răng trên tay hắn thì như vừa tỉnh khỏi cơn mơ.
Mình lại… cắn Dung Tự thật sao?!
Lộ Thức Thanh bị kéo thoát diễn ngay, cậu cuống quýt cầm tay Dung Tự: “A, có đau không? Đi, đi bệnh viện không!”
Dung Tự gật đầu: “Đi.”
Nước mắt mới ngừng rơi của Lộ Thức Thanh lại sắp chảy ra.
Thế mà mình lại cắn Dung Tự vào bệnh viện…
“Giờ đi, đi liền. Tốt nhất là điều trực thăng đi thẳng tới bệnh viện số 1 Bắc Thành bắt số khám gấp.” Dung Tự nói, “Để trễ tí nữa miệng vết thương liền lại thì không lên được hot search đâu.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh hoàn hồn cả buổi mới nhận ra Dung Tự đang trêu mình, cậu đỏ mang tai, lắp ba lắp bắp: “Tôi... xin lỗi.”
Dung Tự khoác áo bọc Lộ Thức Thanh lại, thuận miệng nói: “Sao chuyện gì cũng xin lỗi thế.”
Chuyện có tí tẹo cũng thích nói xin lỗi, lại còn mềm lòng không biết từ chối người khác.
Tính cách mềm như vậy, thảo nào mình cứ thích trêu cậu.
Lộ Thức Thanh đỏ bừng mặt mũi, im lặng không nói gì.
Đạo diễn Lý lại chửi um bên kia: “Dung Tự! Chạy qua bôi sáp hóa trang vết thương ngay, nếu không muốn thì để Thức Thanh cắn cậu đổ máu cũng được, đỡ mất công hóa trang nữa.”
Dung Tự cười khẩy, sải bước qua tổ đạo cụ bôi sáp da.
Lộ Thức Thanh xấu hổ muốn chết, cậu dặm lại lớp hóa trang xong, Dung Tự vẫn còn ngồi bên kia.
Chuyên viên hóa trang đang thoa sáp da lên tay Dung Tự. Loại sáp này rất giống, bôi lên không khác lớp da bên cạnh là bao.
Lúc Lộ Thức Thanh đi qua, sáp da vừa bôi xong, chỉ thiếu dấu cắn nữa là có thể thấm máu giả.
Chuyên viên hóa trang: “Dung lão sư, anh muốn tự cắn không?”
Dung Tự định bụng để tự mình, nhưng liếc thấy Lộ Thức Thanh lén lút một bên thì chợt nảy ra ý xấu, hắn cười nói: “Thức Thanh lão sư, nào, giúp cái nào.”
Lộ Thức Thanh khẽ mở to mắt, do dự mấy bận, rốt cuộc vẫn co rúm đi tới.
Dung Tự giơ tay tới trước mặt cậu: “Nào, cắn một phát, in cái dấu răng.”
Lộ Thức Thanh lúng túng: “Không, không phải chuyên viên hóa trang cắn à?”
Dung Tự híp mắt nói bậy: “Dấu răng không khớp đấy. Bộ phim này của chúng ta theo đuổi chi tiết, nếu về sau khán giả nhìn ra không phù hợp với dấu răng của cậu, chắc chắn lại cười chúng ta có mắc lỗi raccord.”
Chuyên viên hóa trang đang chế huyết tương bên cạnh, nghe thế suýt bật cười.
Khán giả chú ý tới dấu răng làm gì.
Chưa thấy ai nói linh tinh như vậy.
Ngặt nỗi đầu óc Lộ Thức Thanh như lọt vào sương mù, cứ thế tin ngay tắp lự. Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống một bên, bàn tay hơi lạnh cầm lấy cánh tay Dung Tự: “Vậy, vậy tôi cắn đó.”
Dung Tự ung dung nhìn cậu, gương mặt lẫn ý cười.
Lộ Thức Thanh cúi đầu, nhích tới cánh tay Dung Tự.
Tuy đã hít thở nhè nhẹ theo bản năng, nhưng hơi thở ấm nóng vẫn cứ khẽ khàng phất lên cánh tay Dung Tự, cứ như sợi lông vũ chẳng nặng nề gì cho cam lướt qua nhẹ tênh.
Khác hẳn cảm giác trong lúc diễn.
Chìm vào cảnh diễn, Dung Tự có thể cảm nhận được nỗi đau và cơn giận khi Triệu Trầm Tầm không chí tiến thủ. Giờ đây rút khỏi những cảm xúc ấy lại là cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cậu thanh niên mang khuôn mặt lạnh lẽo đẹp đẽ rũ mi, bờ môi nóng bỏng chạm lên bàn tay, khẽ mở ra, hàm răng khẽ há ra rồi ngậm lại, hơi dùng sức cắn vào chỗ bôi sáp da trên tay.
Hơi thở, bờ môi ấm nóng và xúc cảm cắn vào tay cùng nhau ập đến.
Dung Tự vốn chỉ định trêu người ta bất chợt khuếch trương đồng tử, năm ngón tay được cầm lấy vô thức run lên.
Lộ Thức Thanh không biết dùng sức thế nào mới đúng, vừa ngậm hàm răng thì ngước mắt lên nhìn Dung Tự như trưng cầu ý kiến, trong đôi mắt cậu đều là vẻ thắc mắc mát lạnh trong trẻo.
… Và cả vẻ dụ hoặc trêu người không tự hay.
Dung Tự chợt ngừng thở, thứ cảm giác tê dại không lý do lan tràn từ sau lưng hắn lên đến tận gáy.
Tiếng con tim nện thình thịch vang vọng bên tai.
—-
Thần đồ: Ảnh phong thần, đẹp xuất sắc, thoát vòng (đôi khi dùng với nghĩa ngược lại là ảnh dìm, ảnh xấu muốn chôn vội)
Cú máy dài hay Long - take: Cảnh phim dài, quay một lần liền mạch không gián đoạn, cắt nối cho đến khi sang cảnh khác
Raccord: chỉ sự tương thích của các cảnh liền nhau (phục trang, cảnh vật, đạo cụ, vị trí tâm lý…)