*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu mà trò chuyện phiếm trên mạng là style cợt nhả liên miên.
“Cửu Trùng truyện” đã phát sóng được hơn nửa tháng, đêm nay tỉ suất người xem lập kỉ lục mới, nhất là cảnh kiếm linh ra sân, màn bình luận của nền tảng phát sóng online thảo luận sôi nổi chưa từng thấy.
Kiếm linh bước ra khỏi làn sương, tầm mắt lướt qua mặt đất thi thể ngổn ngang, tựa như vị sát thần không biết buồn vui. Chỉ là vào khoảnh khắc tầm mắt hắn dừng nơi Tần Sơ, ánh mắt thay đổi ngay tức thì.
Kiếm linh khắp người là máu rõ ràng chẳng thay đổi là bao nơi ngũ quan lại khiến người ta cảm thấy hình như hắn vui lắm. Hắn như muốn chạy về phía Tần Sơ, ấy thế mà chỉ vừa cất bước thôi, hắn lại “ối” một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Vạt áo tung bay như đóa hoa quỳnh.
Tiếng lục lạc lại ngân vang.
Kiếm linh mờ mịt gập đầu gối lại, nửa quỳ dưới đất như thể không hiểu nổi sao mình lại ngã.
Chủ nhân gần bên gang tấc.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, gập gối bò mấy bước, thử giơ tay về phía Tần Sơ.
Tần Sơ bị sát tính còn chưa kịp rút trên người hắn dọa sợ, vô thức muốn lùi về sau. Nhưng kiếm linh đã nắm được tay nàng.
Ngay lúc ấy, nàng cứ ngỡ mình cũng sẽ bị gϊếŧ như đống thi thể quanh mình…
Cho đến khi kiếm linh diễm lệ đến quỷ dị ôm lấy tay nàng, khẽ khàng chậm rãi dụi vào má mình.
Tần Sơ rùng mình: “Ngươi…”
“Chủ…” Kiếm linh nhìn nàng suốt, hắn như đứa trẻ bi bô tập nói, nhả ra từng âm thanh khô khốc, “Chủ…”
Tần Sơ ngẩn ngơ.
Kiếm linh vụng về gọi nàng: “Chủ nhân.”
Tần Sơ cố gắng ổn định lại hơi thở, miễn cưỡng làm ra vẻ thản nhiên: “Ngươi là kiếm Bất Hối à?”
Kiếm linh nghe đến “Bất Hối” thì hai mắt lại bừng sáng: “Chủ nhân!”
Hình như hắn không biết nói mấy từ khác, chỉ có thể dùng 2 tiếng “chủ nhân” thay cho lời hồi đáp.
Tần Sơ hít sâu một hơi, ngay khi nàng định nói gì đó thì trên người kiếm linh chợt nổi lên sát ý kỳ quái như đất bằng nổi gió, làm cho vạt áo với mái tóc dài chấm đất phất phơ như đương nhe nanh múa vuốt.
Hắn vẫn ôm tay Tần Sơ như cũ, ngoảnh đầu nhìn đám người đến muộn rồi lại ngửa đầu lên, ngoan ngoãn nhìn Tần Sơ.
“Chủ nhân?”
Kỳ lạ là vậy mà Tần Sơ lại hiểu ý hắn.
Kiếm linh hỏi nàng: Muốn gϊếŧ không?
Tần Sơ lắc đầu cản ngăn ngay lập tức: “Không muốn.”
Mái tóc đen và vạt áo trắng lững lờ của kiếm linh ngoan ngoãn rơi xuống ngay, hắn híp mắt, cũng đường hoàng lắc đầu: “Chủ nhân chủ nhân.”
Cốt truyện tới đây thì tạm hạ màn. Màn bình luận lập tức bùng nổ, bình luận chít chít cả màn hình.
[Tao ***... Xem ngu người luôn. Cái này là thứ mà hội viên nhỏ nhoi được xem sao?]
Hội viên: Tài khoản VIP aka bỏ tiền ra mua vip trên nền tảng để xem
[Voãi beep! Hắn cọ tay kìa!]
[H6 háo sắc! Sắc tới nổi tui muốn xxx, sau đó yyy rồi lại zzz hắn thiệt bạo!]
[Chủ nhân chủ nhân… đầu mị toàn chủ nhân nè! Làm tròn lên là kêu mị roài!]
[Á á á x100!]
Phần sau bắt đầu theo hướng nữ chính và bạn đồng hành trốn khỏi thế lực tiễu trừ khác ở vùng đất rèn luyện. Kiếm linh cũng trở lại làm thanh kiếm Bất Hối, tạm thời không có bao nhiêu cảnh.
Khán giả chấn động không bình ổn nổi tâm tình kích động nữa, ào ào chuyển sang weibo.
[#Lộ Thức Thanh Kiếm linh# Á á á chỉ có thể hình dung cảm xúc của mị lúc này bằng á á á thôi!]
[Lộ Thức Thanh không phải bình hoa sao (Ngơ ngác). Diễn xuất này nhan sắc này bàn tay này mắt cá chân này. Sắc tính đại phát!]
[Á á á nguyên tác thiệt vậy luôn hả! Tui là fan phim mấy người đừng gạt tui! Rõ ràng chỉ là đệ tử nhỏ có mấy chương mà siêu thoại mấy người còn có fanart, sao tui lại chưa bao giờ thấy kiếm linh này hẻ!]
[Thần thϊếp oan quá đi mà! Cảnh của kiếm linh vốn đã ít rồi, cũng không tả rõ ngoại hình, nói có mỗi câu thứ không phải người. Bố ai nghĩ ra được là kiểu này đâu.]
[Mị vẽ mị vẽ mị vẽ vẽ vẽ! Mị phải làm người đầu tiên làm ra hàng cho kiếm linh meo meo!]
Cảnh ra sân này được cắt ra, biên tập lại. Tập đầu còn chưa phát xong đã được tổ tuyên phát “Cửu Trùng truyện” quạt gió góp lửa đẩy lên hot search.
Cơ mà bám sát là hashtag thân quen bò lên bằng thực lực.
[#Lộ Thức Thanh Dung Tự# Không phải, trước đó tao cứ nghĩ cái câu “tương tác diễn xuất” mà móng heo đạo diễn Triệu nói chẳng qua kiếm cớ lấp liếʍ với tụi mình. Tập này vừa ra lò, nhìn thấy kiếm linh tao cứ có cảm giác y chang video cọ tay Dung Tự đợt trước…]
[? Chả có nhẽ là đang diễn phim thật?]
[Nói sao ta… giống, khụ, càng dễ ship hơn.]
[Nó đó! Tương tác diễn xuất mắc gì không kiếm Giang Vọng Chi mà một hai cứ phải dụi vô Dung Tự?]
[Fan CP mấy người lạ lùng voãi ha ha ha ha ha!]
Dung Tự lại bị lôi ra diễu phố, ngay cả màn bình luận phòng livestream chương trình giải trí của hắn cứ chốc chốc lại hiện ra tên của Lộ Thức Thanh. Đạo diễn là người của Truyền thông Tinh Trần, thấy vậy có chút khó xử.
Hôm nay Lộ Thức Thanh xuất hiện quá nhiều, CP “cọ tay” thì vui đấy nhưng phần đông khán giả là người qua đường và fan only của Dung Tự, thấy Lộ Thức Thanh nhiều càng dễ sinh ra tâm lý phản nghịch.
Lộ Thức Thanh còn đang trong giai đoạn khởi đầu, tốt nhất là không làm người qua đường phản cảm.
Khoảng 10 giờ thì kết thúc livestream. Số liệu hôm nay đã đủ cho Truyền thông Tinh Trần suy xét đề tài “chương trình giải trí hình thức livestream” lại lần nữa, phương án kế hoạch về sau xem như đã hoàn toàn được xác định.
Ngẫm nghĩ một chút, đạo diễn vẫn quyết định che lại 3 chữ "Lộ Thức Thanh".
Che chữ: Người gửi bình luận có 3 chữ Lộ Thức Thanh thì sẽ không hiện lên, những bình luận khác vẫn hiện thị bình thường, khác với bị block là hoàn toàn không thể tương tác
***
Châu Phó đốt nhà bếp xong, rốt cuộc cũng làm ra món cá cải chua, anh gọi người tới ăn cơm.
Lộ Thức Thanh còn chút chít ngồi vào ghế trước bàn ăn, cậu gắp một đũa cá, vừa ăn một miếng nước mắt đã chảy độp độp.
Châu Phó: “!?”
Châu Phó giật mình vội thử một miếng, kinh hãi kêu: “Dở tới vậy luôn hả?”
Dở phát khóc luôn?
“Không có.” Lộ Thức Thanh lau nước mắt, chắc buổi chiều xem TV lâu quá bên mắt sưng tấy có hơi xót, lại thêm xấu hổ tới nỗi moi đất bằng ngón chân nữa nên trong một chốc không kìm được, “Ngon lắm.”
Châu Phó cau mày bỏ đũa xuống, đi sang bóp cằm cậu nhìn vào mắt.
Lộ Thức Thanh híp mắt lại ngay.
Châu Phó: “Mở mắt ra”
Lộ Thức Thanh không chút cam tâm tình nguyện mở mắt ra, Châu Phó thấy rõ tơ máu trong mắt cậu thì xanh cả mặt: “Ông cố, rốt cuộc chiều nay cố coi hết bao lâu vậy?”
Cố lắp ba lắp bắp không chịu nói.
Châu Phó giận dữ trừng cậu.
Lộ Thức Thanh gần như vùi mặt vào bát.
“Không muốn nói cậu nữa.” Châu Phó lại thở ra, “Ăn xong đừng nghịch điện thoại nữa, nhỏ thuốc xong thì đi ngủ. Đợi tết nguyên đán xong là phải vào đoàn rồi, cậu đọc hết kịch bản của Triệu Trầm Tầm chưa đấy?”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
Thời gian này không được nghịch di động, cậu ôm kịch bản xem hoặc nghe kịch truyền thanh “Trường An Ý”, nghiền ngẫm nhân vật cũng đã hòm hòm.
Vai diễn này không cần huấn luyện thể năng hoặc treo dây cáp như trong “Cửu Trùng truyện’”, cả quá trình chỉ cần ngồi xe lăn là được, “động tác” mạnh nhất cũng chỉ là cảnh được Triệu Trác bế khỏi xe lăn.
Vừa nghĩ tới cái này là Lộ Thức Thanh lại muốn chết.
Cơm nước xong, Châu Phó dọn dẹp lại phòng bếp, đang định quay về thì lại trông thấy Lộ Thức Thanh ôm điện thoại cân nhắc.
Châu Phó hắng giọng nhắc nhở.
Lộ Thức Thanh quay màn hình điện thoại ra cho anh xem rồi giải thích: “Em còn chưa trả lời tin nhắn của Dung Tự.”
Châu Phó làm việc có thâm niên, thứ anh ta truy cầu nhất ấy là hiệu suất. Anh nhích lại gần xem thời gian Dung Tự gửi tin thì hết nói nổi: “Người ta nhắn tin buổi chiều, nửa đêm cậu mới nhớ đi trả lời à?”
Lộ Thức Thanh: “Em sợ làm lỡ thời gian của anh ta.”
Châu Phó ngồi xuống cạnh cậu: “Giờ chắc cậu ta kết thúc livestream rồi… Anh trả lời giúp cậu nhé?”
Hai mắt Lộ Thức Thanh phát sáng chíu chíu, gật đầu như giã tỏi.
Châu Phó nhận lấy di động, nghĩ cũng không cần nghĩ đã gõ chữ cộc cộc.
Lộ Thức Thanh không có gan trả lời nhưng vẫn ngồi bên cạnh chỉ huy: “Đầu tiên anh phải trả lời sao cho giống giờ em mới thấy tin nhắn á, đừng có để anh ấy nghĩ em không muốn trả lời mới để lâu vậy nha. Kế nữa là giọng điệu đừng có vẻ câu nệ quá, phải tự nhiên, đừng để anh ta biết em…”
“Phì” một tiếng.
Châu Phó nhấn “Gửi”, tiện tay thảy di động: “Ổn thỏa.”
Lộ Thức Thanh: “?”
Cậu vội nhận lấy xem tin.
[Không có gì, chỉ bị người ta tạt hóa chất mà thôi, suýt nữa biến thành siêu nhân có đôi mắt laser đi giải cứu thế giới rồi.]
Phía sau kèm meme Ultraman phóng laser. Hai mắt tối sầm, Lộ Thức Thanh: “Anh! Anh…”
Châu Phó lười nhác nhìn cậu: “Không phải bình thường cậu nói chuyện kiểu này à?”
Lộ Thức Thanh suýt hộc máu: “Em nói kiểu này hồi nào?”
“Điện thoại mới cũng đâu có nhật ký trò chuyện, sao anh biết cậu nói chuyện với Dung Tự kiểu gì?” Châu Phó cảm thấy có sao đâu, “Hơn nữa giọng điệu này đáng yêu dí dỏm, khéo Dung Tự còn đang vui kìa.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Dung Tự còn vui kìa chứ Lộ Thức Thanh sắp khóc tới nơi rồi đó.
Lúc này, Dung Tự trả lời.
[AAAAA:?]
Lộ Thức Thanh vội ném qua cho Châu Phó.
Châu Phó lại gõ cộc cộc mấy câu rồi gửi đi.
[: Không có gì nghiêm trọng cả, đã nửa tháng rồi, cũng đã gần khỏi… Hôm nay tôi có xem livestream của Dung lão sư đó, thật sự rất là đẹ trái, tôi ái tay mở chốt #$%&*+%*$…]
Đẹ trái: Đẹp trai gõ bị sai
Lộ Thức Thanh không chờ anh ta gửi đã hoàn hồn, sao còn tin anh ta chứ, thế là cậu nhào sang cướp lại điện thoại. Châu Phó run tay gõ mấy cái dấu gửi đi.
Không đợi Lộ Thức Thanh kịp lo lắng, Dung Tự đã trả lời ngay.
[AAAAA: Anh Châu?]
Châu Phó thấy Dung Tự nhạy bén như vậy là dừng, dưới ánh mắt van nài của Lộ Thức Thanh, cuối cùng anh cũng làm giống người, nói năng khách sáo có nghề.
[: Mắt Thức Thanh bôi thuốc, giờ đang định ngủ. Dung lão sư có việc gì gấp à?]
Dung Tự im lặng thật lâu: [Không có gì đâu, Lộ Thức Thanh nghỉ ngơi cho khỏe, mai tôi tìm cậu ấy sau.]
Đối thoại tới đây thì tạm dừng, rốt cuộc con tim treo lửng lơ của Lộ Thức Thanh cũng được thả xuống.
Châu Phó đã mặc áo khoác vào: “Anh phải về nhà thật đây. Mấy ngày nữa Tạ tổng quay về, tới chừng đó để Tạ tổng quản lý ông cố khó hầu nhà cậu.”
Lộ Thức Thanh không nói gì cả.
Tạ Hành Lan về, cậu cũng nên tìm chỗ dọn ra rồi.
***
Hơn mười giờ rưỡi, livestream đã kết thúc hẳn.
Người của tổ quay phim trong phòng khách đang thu dọn thiết bị. Dung Tự ngồi trên sô pha, cau mày nhìn câu “chỉ bị người ta tạt hóa chất mà thôi”, nghe thì có vẻ là giọng điệu bông đùa, song vừa nghĩ tới câu đấy là do Châu Phó gửi thì lại có chút ý nghĩa sâu xa.
Không chỉ biết nghiền ngẫm tâm tư người khác ở ngoài, ngày thường trò chuyện trên mạng, nhìn câu cú ngữ điệu của người khác, Dung Tự cũng loáng thoáng đoán được cảm xúc của đối phương.
Mấy câu Châu Phó gửi nhìn như tự dìm mua vui, thực tế lại mang theo vẻ… oán giận?
Còn là oán giận hắn nữa chứ.
Dung Tự gọi điện thoại cho Đỗ Lâm.
“Hử? Vừa xong việc, tàm tạm không mệt lắm… Chị có quen thân cao tầng nào bên Truyền thông Tinh Trần không? Có thể nghe ngóng hộ em chuyện này không?”
“Cậu muốn biết cái gì, chị đi hỏi cho.”
“Mắt Lộ Thức Thanh sao lại bị thương?”
“Mắt cậu ta bị thương á? Chắc không?”
Dung Tự “ừm” một tiếng.
“Được, để chị hỏi thử xem, lát nữa báo tin cho cậu.”
Cuối cùng người của tổ đạo diễn cũng dọn xong đống thiết bị. Dung Tự khách sáo tiễn người đi rồi thì Đỗ Lâm gọi tới.
“Chị hỏi hết vài người bên cao tầng, hình như bọn họ cũng không biết, nói Lộ Thức Thanh do Châu Phó phụ trách.”
Dung Tự nhíu mày.
“Nửa tháng mà bên Tinh Trần không lọt tiếng gió, hôm nay cũng chỉ lên hot search mà thôi, chắc là kiểm tra mắt bình thường nhỉ?” Đỗ Lâm khó hiểu, “Sao bỗng dưng cậu lại quan tâm Lộ Thức Thanh vậy?”
Dung Tự không trả lời mà nói: “Chị giúp em hỏi thử lần nữa xem.”
Đỗ Lâm đồng ý: “Được, mới nãy quản lý của Đậu Trạc… á, không đúng, hình như chị thấy pháp vụ bên Truyền thông Tinh Trần mới đăng cái ảnh, chờ chút.”
Dung Tự cau mày.
Pháp vụ?
Có vẻ Đỗ Lâm đã bị chấn động, hồi lâu sau mới cất giọng kỳ quái: “Chuyện này quá kỳ cục, chị gửi cậu trước.”
Cô nhanh chóng gửi tấm ảnh vào khung thoại.
Dung Tự bấm vào xem kỹ từng câu chữ, sắc mặt nặng nề chỉ trong nháy mắt.
Lộ Thức Thanh bị fan tư sinh tạt hóa chất dẫn tới bị thương ở mắt, Truyền thông Tinh Trần đang kiện fan tư sinh tội cố ý gây thương tích.
Sở dĩ Đỗ Lâm nói “kỳ cục” là vì phần miêu tả fan tư sinh trong tấm ảnh tố tụng.
XXX, tự xưng fan hâm mộ của Dung Tự.
Bởi vì tin tức trên mạng nên sinh ra oán hận với Lộ Thức Thanh, nhân lúc đêm khuya cố ý gây thương tích…
Tay cầm điện thoại của Dung Tự siết chặt lại.
—
Thường thì văn bản luật sư sẽ không nhấn mạnh thuộc tính của bị cáo là fan của “người khác”, vì nếu làm vậy thì người bị chỉ trích nhiều nhất chính là “người khác”, nếu văn bản cố ý nhấn mạnh thì dễ thấy, phía người ra văn bản đang nhắm vào “người khác” nọ. Còn trong truyện thì “hồi sau phân giải”