Đám tiểu tử lưu luyến không rời, cuối cùng luyến tiếc tiểu muội muội chịu tội, đều chạy tới cửa động.
Đào Hồng Anh đút cho khuê nữ xong, bản thân cũng ăn hai chén cháo hoa, sau đó liền ôm khuê nữ bị Lý lão Tứ ôm lên xe cút kít.
Lý gia trên đường chạy nạn, còn phải tiếp tục, bởi vì sinh con trì hoãn tới trưa đã là rất khó rồi.
Phía sau họ có thổ phỉ man rợ đang đốt phá, cướp của gϊếŧ người, phía trước còn một con đường dài, nếu không nhanh lên sẽ là không kịp.
Lý Giai Âm choáng váng trong đầu, cô nghe tổ mẫu và Lý lão tứ tính toán xem nhà họ còn bao nhiêu lương thực.
Lần tới khi gặp một thị trấn, nhất định phải mua vài quả trứng hay thứ gì đó, trong lòng cô thở dài.
Gia đình mới có vẻ tử tế nhưng lại quá nghèo.
Bắt đầu chính là chạy nạn, sợ là phải chịu khổ.
Cô thật sự vô cùng lo lắng vấn đề mạng sống, cũng vô cùng tưởng niệm cô kiếp trước là con cái nông gia tiểu viện.
Không biết có phải quá mức tưởng niệm, cô lại ngủ thϊếp đi, trong mộng cũng về tới nông gia tiểu viện.
Trước sân gà vịt giống như có chút đói bụng, ở trong ổ líu ríu kêu không ngừng, gà mái trong ổ tích góp bảy tám quả trứng gà.
Bốn con heo mập trong chuồng heo cũng hừ hừ không ngừng.
Dê sữa buộc ở cây cạnh góc sân, dê con ngay bên cạnh, dê con quỳ trên mặt đất, vẫy đuôi nhỏ, hết sức đáng yêu.
Lý Giai Âm không kiên nhẫn thu xếp, liền đi vườn rau phía sau nhổ mấy cây cải trắng, gà vịt dê tống hết về sau....
Trong sân cuối cùng cũng yên tĩnh, Lý Giai Âm cũng ngây ngẩn cả người.
Giấc mộng này có phải quá chân thật hay không!
Nhưng hàng xóm trước kia không thấy, con đường nhỏ phía trước sân không thấy, núi nhỏ xa xa không thấy, thay vào đó đều là sương mù trắng xóa.
Tựa như trong thiên địa còn lại đồ vật đều biến mất, chỉ còn lại sân nhỏ cùng phòng phía sau và năm mẫu đất!
Chẳng lẽ đây là ngón tay vàng xuyên không mà đại thần cho?
Hay là bồi thường sinh ra đã chạy nạn?
Lý Giai Âm kích động, đầu óc choáng váng liền tỉnh lại, nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười.
Đào Hồng Anh cúi đầu nhìn, cũng cười rộ lên.
“Cha nó à, lão mau nhìn xem, khuê nữ của ta nở nụ cười rồi!”
Lý lão Tứ có thần lực trời sinh, trên xe cút kít để hai túi lương thực, còn có vợ con.
Anh cũng không cảm thấy cố hết sức, thò đầu nhìn, cười lộ ra một hàm răng trắng.
“Con gái ta thật xinh đẹp, nhất định là có phúc!”
Đào Hồng Anh thân thiết khuê nữ, lại bắt đầu sầu muộn, kết quả vừa ngước mắt lên liền thấy ven đường có một thứ gì đó trắng bệch.
Cô phân biệt rõ ràng, cả kinh lắp bắp kéo Lý lão Tứ đi xem.
"Con dê... cái.....dê cái kìa!"