Triệu Tích mang theo Ninh Song Thành ngồi trên xe lửa một đêm, mà điện thoại Ninh Song Thành vẫn luôn vang không ngừng, hắn không biết lần thứ mấy tương lai điện véo rớt, nghĩ nghĩ, lại để lại tin nhắn gửi cho Hạ Ý, đại khái là kêu cô đừng lo lắng, chờ xong chuyện bên này, hắn liền về nhà.
Càng đi vào bắc thời tiết càng rét lạnh, người Triệu Tích như là rơi vào động băng, bọc một cái áo bông lớn, mà vẫn cảm thấy lạnh đếnxương. Người đàn ông trong quá khứ sẽ dùng cơ thể xua đi cái lạnh của cho, giờ phút này ngồi ngay ngắn ở bên kia, giữ khoảng cách nhất định với cậu, hai người giống như là người mới quen, ngồi chung một cách xấu hổ. Bầu trời đêm đen thuần cực kỳ đẹp, như là gấm vóc mặc lam hoa lệ, ngôi sao điểm trên đó loé sáng như kim cương.
Triệu Tích nhớ tới thời còn học đại học, mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, hai người sẽ cùng nhau mua giường nằm xe lửa về nhà.
Khi đó hai người vừa mới ở bên nhau, Ninh Song Thành hận không thể thời thời khắc khắc ôm cậu vào người. Lúc ngủ luôn không an phận, xoay người, ngủ không được, nên gian manh bò xuống dưới ngồi xổm bên mép giường nắm tay cậu, ngắm cậu ngủ một hồi lâu mới bò lên lại. Nếu Triệu Tích không ngủ, Ninh Song Thành liền ôm lấy eo cậu, thấp giọng nói mấy câu, muốn dỗ cậu ngủ trước.
Nhưng hiện giờ quanh thân đều là khí lạnh, hàm răng cũng run lên theo, rõ ràng trong xe lửa độ ấm vừa phải, nhưng cậu vẫn lạnh. Bóng đêm cô độc, tuyết tịch mịch rơi xuống ngoài cửa sổ khiến không khí càng thêm lạnh lẽo.
Ninh Song Thành lăn qua lộn lại ngủ không được, giường nằm rất nhỏ, nên rất khó chịu, vả lại trần xe lại cách hắn rất gần, khiến hắn khó thở.
Nhắm mắt lại không biết bao nhiêu lần rồi lại một lần mở ra, cuối cùng hắn từ bỏ dọc theo chiếc thang nhỏ bò xuống giường.
Thùng xe sáng lên một chút nhờ bóng đèn nhỏ mờ nhạt.
Xuống giường hắn liền thấy cậu trùm chăn kín mít không một khe hở, tứ chi cuộn tròn trên giường.
“Lạnh…” Triệu Tích xoay người, lộ ra đôi mắt ướŧ áŧ.
Ninh Song Thành nhìn lên giường mình, ngay sau đó lấy chăn đắp lên người cậu, “Còn lạnh không?”
Triệu Tích chớp mắt, gật đầu.
Ninh Song Thành lại cởϊ áσ bông trên người ra, bao trùm lên người cậu.
“Để tôi đứng đây chắn gió cho cậu.” Ninh Song Thành thân hình cao lớn, gần 1m9, chắn kín mít ánh đèn phía trước cửa sổ.
Triệu Tích nghe vậy cười ha hả, bởi vì buồn ngủ mà nặng giọng mũi, cậu lười nhác cười hắn, “Giờ anh cũng biết rụt rè rồi sao?”
“Tôi làm sao vậy?”
“Anh trước đây sẽ không quân tử thế đâu.” Triệu Tích nhắm hai mắt, quấn chặt chăn. Nhớ tới khi đó vừa mới ở bên nhau Ninh Song Thành liền thường xuyên ôm ấp hôn hít cậu. Không nghĩ tới khi mất trí nhớ, cả người đều thành thật. Nếu là trước kia thì lúc này, Ninh Song Thành sẽ mượn cớ làm cậu bớt lạnh mà ôm chặt lấy mình.
Nhớ lại điều đó, cả người cậu thả lỏng lại, lạnh lẽo cũng rút đi không ít. Rất nhanh cậu đã ngủ mất.