Triệu Tích dẫn hắn từ trường học đi dạo một vòng, lúc đi ra thì trời đã tối rồi.
Thời đại học họ thường ghé tiệm bột cá nhất. Ở trời đông giá rét ăn một chén bột cá nóng hầm hập, cả người như sống lại.
Mùi thơm từ bột cá tràn ngập toàn bộ tiệm làm người khác gấp không chờ nổi. Hai người bọn họ đều là người phương nam nên đặc biệt thích ăn cá, và đặc biệt yêu tha thiết tiệm này.
Sau khi ở bên nhau, Ninh Song Thành thường dẫn cậu tới đây ăn.
Lúc này còn sớm, khách trong tiệm rất ít, bà chủ rất nhanh đã bưng lên phần bột cá nóng hổi, “Đây, của cháu này là bột cá cay, cháu này là bột cá có thịt bò. Hai cháu đã lâu không đến, không nghĩ tới khẩu vị vẫn không thay đổi nha.”
Bàn tay Ninh Song Thành đang giơ chiếc đũa dừng một chút, “Bà chủ không nhớ lầm chứ?”
“Nhớ lầm gì, sao lại nhớ lầm?” Bà chủ như nghe được chuyện cười, “Hai cháu đẹp trai thế thì sao ta quên được? Ta nhớ rõ khi đó có rấtnhiều cô gái tới đây ăn đều hỏi thăm hai cháu đó.”
“Cháu không có ấn tượng.” Ninh Song Thành khảy khảy nước canh đặc sệt, lắc đầu.
“Ai u, cháu không nhớ à, khi đó có người muốn xin số cháu mà cháu không cho, mà cháu còn không chịu nói số của bạn cháu nữa.” Bà chủ nặng nề thở dài một tiếng, lảm nhảm, “Không phải ta nói đâu, những cô gái đó có mấy người cực kỳ xinh đẹp, thật là đáng tiếc…”
Bà chủ còn đang đắm chìm trong hồi ức làm bà mối bị từ chối. Ninh Song Thành lại nói, “Cháu có tới đây ăn chung với con gái không?”
“Này ta thật ra chưa thấy, cháu mỗi lần đều tới chung với cậu bạn đẹp trai này mà, ta chưa thấy người con gái khác.”
Triệu Tích uống một ngụm nước canh, khóe môi nhợt nhạt ý cười, ôn nhu lại trong trẽo, giống mềm tuyết nhẹ, bà chủ cũng bị nụ cười ấylàm trầm mê một hồi, rồi lải nhải hỏi, “Hai cháu có bạn gái chưa?”
“Rồi…” Âm tiết mơ hồ không rõ còn chưa kịp nói ra, Triệu Tích nghe vậy liếc hắn một cái, Ninh Song Thành nhận tầm mắt lạnh lùng kia, liền im re.
“Có một cô gái ở đây rất xinh nếu các cháu không có bạn gái thì, ta có thể giới thiệu cho.”
“Không cần đâu ạ, cảm ơn.” Ninh Song Thành lắc đầu, xin miễn lòng tốt của bà chủ cúi đầu ăn bột cá.
Triệu Tích hết muốn ăn, hảo hảo bột cá giảo đến một đoàn một đoàn hắn cũng không gặp hắn ăn một ngụm.
Thành phố này có quá nhiều hồi ức, tiệm bột cá nho nhỏ, rồi chuyển qua tiệm bánh bao đầu đường, hương thơm nồng đậm. Thời đại học hai người thường xuyên ăn lúc sáng sớm rồi mới đi học.
Từ phố ăn vặt nướng BBQ có mùi thơm cánh gà, thịt bò thịt dê nướng thật ngon miệng, thêm chút thì là bột ớt, gia vị, thì đó là thánh địa tuyệt vời để ăn khuya.
Ninh Song Thành tuy không nhớ rõ, nhưng không chút kinh ngạc với khung cảnh xung quanh, phảng phất như đã xuất hiện trong sinh mệnh hắn rất nhiều năm rồi.
Triệu Tích yên lặng dẫn hắn đi vào con hẻm nhỏ gấp khúc, ở phía sau nhìn bóng dáng hắn.
Mỗi một con đường đều có hồi ức của bọn họ, nhưng hắn lại không nhớ. Đã từng thề son sắt vĩnh viễn, giờ đã biến thành từng giọt nước nước tna vào sông dài, rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Triệu Tích rất khổ sở, lần đầu tiên chân tay có cảm giác luống cuống. Ảnh chụp hai người thân mật đã bị cháy hết rồi, mai một trong trận lửa lớn kia. Ninh Song Thành là người rất cố chấp, đây cũng là lý do cậu thích hắn nhiều năm như vậy, hắn sẽ không thay lòng. Cho dù yêu nhau nhiều năm, cũng chưa bao giờ thay đổi, hắn chỉ biết càng thêm không rời khỏi cậu.
Triệu Tích trước giờ là người bình tĩnh, nhưng khi mắt thấy cách hạn một tháng càng ngày càng gần, làm cậu cảm nhận được sự hoảng loạn xưa nay chưa từng có.