"Thưa thiếu tướng, đây là danh sách khách mời có trong buổi tiệc của lão phu nhân ạ."
Quản gia đặt một xấp giấy được kẹp gọn lên bàn.
Trước mặt ông là người kế thừa của dòng dõi quý tộc đứng đầu Tinh Hỏa, Thiếu tướng trẻ tuổi sở hữu trong tay một đội quân hùng mạnh, người tình trong mộng của bao Omega khắp đế quốc, dũng mãnh hung tàn khiến hoàng đế nể trọng - Thiệu Trầm.
Cũng là Enigma duy nhất ngàn năm có một, sức tàn phá khủng bố khiến bao Alpha phải quỳ phục.
Người vừa có sắc vừa có quyền, như con cưng của trời, thanh kiếm sắc bén không ai có thể bẻ gãy.
Thiệu Trầm mặc quân phục đen, dáng người cao lớn với khuôn mặt thâm trầm gây áp lực từ ánh nhìn. Hắn lười biếng dựa ra đằng sau, hờ hững hỏi:
"Không phải bà nội vừa tổ chức tiệc mừng thọ tháng trước sao? Bây giờ lại làm cái gì nữa?"
Quản gia cung kính đáp:
"Thiếu tướng biết đấy, lão phu nhân mở tiệc lớn chủ yếu muốn tìm cho ngài người phù hợp để kết hôn. Bà ấy mong ngài có người vợ hiền đảm đang ở bên cạnh chăm sóc mỗi khi mệt mỏi, quản lý nhà cửa tư gia. Lão phu nhân còn nhắn nhủ bữa tiệc này rất quan trọng, mong ngài nể mặt bà ấy đích thân đến dự."
Ngừng một lúc, quản gia nói tiếp:
"Những người được mời lần này đa số đều là các gia tộc lớn và các quý tộc hoàng gia, thể nào họ cũng đưa các con cháu Omega trội theo, cũng sẽ có các Alpha ưu tú đến. Thiếu tướng nên xem xét, sớm yên bề gia thất cho lão phu nhân đỡ lo lắng. Huống hồ tinh thần của ngài dạo gần đây không mấy ổn định..."
"Ngừng!"
Thiệu Trầm mất kiên nhẫn gắt lên:
"Ta không muốn nghe những lời này một lần nào nữa. Nói với bà nội bữa tiệc đó ta sẽ sắp xếp xem sau. Bây giờ thì rời khỏi đây đi."
Quản gia sợ đến mức suýt thì ngã quỳ vì khí thế dữ dội của Thiệu Trầm, ông vội vã cúi người rồi lui ra.
Người càng mạnh mẽ thì tinh thần lực sẽ càng dễ mất khống chế. Bình thường các Alpha sẽ có Omega ở bên giúp đỡ ổn định lại, nhưng Thiệu Trầm không muốn dính đến các Omega kia vì hắn không chịu nổi mùi hương ngọt ngào trên người họ. Ai cũng biết mấy năm nay Thiếu tướng rất dễ nổi giận, tính cách trở nên hung bạo, nhiều khi đến kì mẫn cảm sẽ phát điên. Họ sợ hãi nếu Thiệu Trầm mất khống chế sẽ xảy ra họa lớn cho toàn đế quốc, sức công phá của Enigma không ai có thể ngăn cản. Vì vậy thời gian gần đây lão phu nhân của Thiệu gia thường xuyên tổ chức các buổi tiệc, mong muốn kiếm một Omega hoặc Alpha phù hợp để ổn định lại tinh thần đang rối loạn của hắn.
Thiệu Trầm chán ghét việc này. Định lực của hắn không yếu kém đến thế mà cần ai ở bên. Càng nghĩ càng đau đầu, để tránh bản thân tự dưng nổi nóng vô cớ Thiệu Trầm quyết định buông bỏ công việc, xuống sân đi dạo.
Căn biệt thự khổng lồ Thiệu Trầm đang ở là quà tặng của hoàng đế sau khi hắn đánh thắng một đám giặc ngoại quốc gây rối nơi biên giới. Nhìn từ xa nó nguy nga hoành tráng như lâu đài thu nhỏ.
Sở Hi lấp ló đứng ngoài cổng lén nhìn vào, kinh ngạc trước sự diễm lệ và xa hoa của nó.
Cả đời y chắc không bao giờ có cơ hội được bước vào nơi sang trọng như vậy.
Sở Hi là một beta tầm thường không có ưu điểm nổi trội. Y nghèo, nhan sắc bình thường, cả người gầy gò suy dinh dưỡng, mặt mũi lấm lem còn quần áo thì rách nát, đã thế còn vô gia cư, kiếm sống hằng ngày bằng nghề nhặt rác lượm ve chai, được bữa nào hay bữa đấy.
Mấy bữa nay căn biệt thự này mới có người dọn vào ở, nghe đâu là một thiếu tướng Enigma đáng sợ. Sở Hi vốn không dám đến đây, nhưng những người hầu lại dọn rác đóng bao để bên ngoài cửa, mà xe gom rác thường còn lâu mới đến. Nghề nhặt rác cũng có cạnh tranh, Sở Hi ốm yếu không tranh lại mấy tên ăn xin to khỏe khác, đành đánh liều mò đến đây, dù sao mấy gã đó không dám lảng vảng trước nơi ở của quý tộc, y định nhặt mấy bao rác đủ có tiền mua cơm ăn là sẽ lập tức rời khỏi.
Hơn nữa ở đây không có người gác cổng, quan sát hồi lâu cũng không có người hầu đi ra, chỉ cần tranh thủ gom nhanh rồi chạy là sẽ không sao cả.
Nghĩ như thế, y an tâm lầm bầm trong miệng:
"Xin phép ngài cho con gom mấy bao rác ạ."
Nói xong, Sở Hi vội vùi mình nhặt nhạnh từng bao rác, tay phải túm hai tay trái cầm ba, đang định xách đi thì tầm mắt nhìn trúng một bóng người cao lớn mặc quân phục đen đứng bên trong, biểu tình thâm trầm nhìn y chằm chằm, không biết đã đứng ở đấy bao lâu.
Hai người đối mắt với nhau qua khung cổng sắt.
Sở Hi kinh hoảng, không biết nên làm thế nào, theo bản năng ngu ngơ cười một cái với người đó.
Không biết ngày hôm nay với những người khác thế nào, chứ với Sở Hi thì xui như c.ứ.t chó.
Sáng sớm ổ bánh mì để dành từ hôm qua bị chó tha mất, rượt theo thì bị nó cạp rách quần, trưa lang thang trên đường bị một người vô ý đυ.ng phải, ngã lăn lóc ra đường va đập đau điếng, đối phương là thiếu gia nhà giàu, đυ.ng ngã người ta còn phách lối chửi mắng, Sở Hi phải nhịn đau xin lỗi người ta, còn bị đạp cho một cái.
Đến chiều lén lút đi nhặt rác thì bị gia chủ phát hiện. Hơn nữa gia chủ này còn là thiếu tướng Enigma tàn nhẫn ác độc hỉ nộ vô thường.
Toang rồi huhuhu
Tâm tình của beta nhỏ nhắn kia đang rối tung, còn Thiệu Trầm thì đứng hình tại chỗ.
Ngay lúc beta ấy nở nụ cười, xung quanh như nở ra ngàn đóa hoa, ánh mặt trời càng rạng rỡ, trái tim sắt đá của vị thiếu tướng như tan chảy, đập thình thịch muốn văng ra khỏi l*иg ngực, cảm xúc như thác nước cuồn cuộn ồ ạt chảy ra.
Linh hồn của hắn như gào thét: Đó là định mệnh của ngươi!
Giống như có tia sét đánh thẳng xuống đầu hắn vậy.
Beta kia mặt mũi dơ hầy, tay còn cầm bịch rác hôi thối, nhan sắc tầm thường hơn bất cứ Omega hay Alpha nào hắn từng gặp, trên người còn không có một tia tin tức tố, vậy mà nụ cười lại đẹp như thế, câu luôn cả hồn phách của vị Enigma khủng bố này.
Trong lòng Thiệu Trầm là sóng ngầm dữ dội với vườn hoa héo úa đã lâu đột ngột nở rộ ngát hương, vậy mà ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh lạnh lẽo nhìn người bên ngoài.
Sở Hi sợ run cầm cập.
Y chỉ đi nhặt rác thôi, không đến mức khiến thiếu tướng đó nổi giận chứ?
Enigma khi phát cuồng có thể tay không đấm nát chiến hạm trong quân đội. Sở Hi có thể tưởng tượng xương cốt mình gãy răng rắc dưới cái nắm tay của hắn.
Y cẩn thận đặt bịch rác ngay ngắn vào chỗ cũ, cười gượng gạo, đôi chân run lẩy bẩy vội vã muốn chạy khỏi đây.
Chưa chờ cho Sở Hi kịp nhấc chân, Thiệu Trầm đang đứng yên đột ngột dẫm từng bước vội vàng xông đến. Hắn nắm lấy song sắt của cổng lớn, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, "rắc" một cái bẻ luôn cả cánh cổng đang đóng chặt.
Beta yếu ớt nhũn chân tại chỗ, sau đó bị Enigma cao hai mét xách lên như gà què.
Hai chân Sở Hi quéo vào nhau, sắc mặt tái mét, sống lưng lạnh ngắt, y sợ đến giọng nói đều lạc tông:
"Thiếu...thiếu tướng...tôi...tôi..."
Con chữ trong đầu múa loạn xạ, câu từ nghẹn trong cổ họng, không thể thốt ra câu hoàn chỉnh.
Thiệu Trầm nhìn beta co rúm vì sợ hãi, tự dưng lại thấy dễ thương.
Thế là hắn tóm y ôm vào nhà