Chương 47
Mấy hôm nay, Lý Huyền Lương như bị đả kích nặng nề, tâm tình cũng sa sút trầm trọng nên không liên hệ gì với Phùng Tiểu Củng. Kết quả, hôm nay chị Cầm đột nhiên gọi điện thoại cho y, vừa bắt đầu đã mở lời trách mắng y đến tối tăm mặt mũi, hỏi y rốt cuộc đã làm gì cô nương tốt nhà người ta khiến cho nàng mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt, hảo đáng thương a.Lý Huyền Lương đành phải kể lại chuyện không hay ngày hôm ấy với Phùng Tiểu Củng cho chị Cầm nghe. Sau đó, y bị chị Cầm nói đến không còn biện pháp nào khác, buổi chiều liền đi đến công ty của nàng, đứng ở dưới lầu chờ nàng tan tầm. Còn Phùng Tiểu Củng, gần đây nàng xác thực rất khó chịu trong lòng. Từ đầu đã đặt nhiều cảm tình vào Lý Huyền Lương, nàng vốn dĩ cho rằng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, kết quả thoáng cái đã biến thành như vậy, giống như một trời một vực. Bản thân nàng có lòng tự trọng rất cao, rất khó chấp nhận sự thật. Thế nhưng, suy đi nghĩ lại suốt mấy ngày liền, nàng đành đau khổ hạ quyết tâm, thừa dịp thời gian quen nhau còn ngắn ngủi, cảm tình chưa quá sâu đậm, sớm chấm dứt sẽ tốt hơn. Hơn nữa, nàng còn trẻ, vẫn còn cơ hội tìm được một nam nhân khác tốt hơn.
Khi bắt gặp Lý Huyền Lương đang đứng trước cửa công ty chờ mình, nàng có chút mềm lòng. Nam nhân hai mươi bảy tuổi này thực sự rất trong sáng, giống như không hề bị nhiễm bất cứ một hạt bụi trần tục nào, thanh khiết tươi đẹp, khiến nàng không muốn cũng không đành lòng tổn thương y. Vội vàng dời ánh mắt đi, nàng e sợ rằng nếu còn nhìn thêm nữa, nàng sẽ không nỡ buông tay. Đơn giản đút tay vào trong túi áo khoác, nàng cúi đầu bước tới gần y.
Nghe tiếng bước chân, Lý Huyền Lương quay đầu lại, nhìn thấy Phùng Tiểu Củng. Đã khá lâu không gặp, ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Y mở miệng trước, hỏi: “Đêm nay em phải tăng ca à?”
Phùng Tiểu Củng gật đầu: “Ân, công việc hơi nhiều.”
Lúc này đã hết giờ làm việc, mọi người đang lần lượt rời khỏi công ty. Phùng Tiểu Củng cắn răng một cái, hạ quyết tâm mở miệng nói: “A Lương, mấy hôm nay em đã suy nghĩ kỹ lưỡng. Em thấy em và anh không hợp nhau, chúng ta… chia tay đi!”
Nghe câu nói này, Lý Huyền Lương hoàn toàn không hề kinh ngạc, tựa hồ y đã đoán trước được nàng sẽ nói như thế. Kỳ thực trong tiềm thức, y vẫn luôn chờ nàng mở lời trước. Vốn dĩ đây là lỗi của y, nếu để nàng nói chia tay trước sẽ giúp nàng không phải khó chịu hơn nữa. Y gật đầu, nói: “Trời đã trễ thế này, để anh đưa em về một lần cuối cùng.”
Phùng Tiểu Củng nghe xong, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Nàng hổ thẹn nói: “A Lương… thực sự xin lỗi.” Nàng nghĩ rằng, một nam nhân bị bất lực đã là việc thống khổ lắm rồi, nàng lại còn tàn nhẫn bỏ rơi y, đối với y tựa hồ là họa vô đơn chí. Thế nhưng, nàng quả thật không biết phải đối xử với y sao cho ổn thỏa, tâm tình phức tạp cùng những tình cảm lúc còn quen nhau khiến nàng nhịn không được mà rơi lệ.
Thấy nàng khóc, Lý Huyền Lương nhất thời trở nên hoảng loạn, cảm thấy áy náy vô cùng. Y vội vã giải thích với nàng thật nhiều lần rằng người nên xin lỗi là y mới đúng.
Tiễn Phùng Tiểu Củng buồn rầu sụp đổ về xong, Lý Huyền Lương đón xe trở về nhà. Thời gian đã khuya rồi, thế mà chị Cầm cùng bác gái Tôn vẫn còn chưa ngủ, một mực chờ y. Cố Vệ Dân hôm nay cũng có ở nhà.
Lý Huyền Lương có chút nghi hoặc nhìn biểu tình muốn nói lại thôi trên mặt bọn họ, giống như có chuyện gì cần nói với y nhưng rồi lại khó mở miệng. Cuối cùng, chị Cầm mở miệng nói trước: “A Lương, lại đây ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu. Gần đây, A Dân đã được thăng chức, tiền lương rất cao, hơn nữa công ty còn cho thêm tiền trợ cấp. Cho nên, nó đã bàn với chúng tôi vay tiền ngân hàng để mua một căn nhà hai tầng ở thành phố A. Bây giờ ván đã đóng thuyền, chúng tôi không có biện pháp nào khác, không thể làm gì khác hơn là bán căn nhà ở đây để trả tiền vay ngân hàng. Vì thế, cả nhà chúng tôi sẽ dọn đến thành phố A sinh sống. Ta cũng rất không nỡ, rất luyến tiếc cậu. Mấy năm nay, chúng ta sống chung với nhau vui vẻ như vậy, bây giờ bất thình lình phải xa nhau, tất cả mọi người đều cảm thấy mất mát. Thế này, tôi đã bàn với mẹ tôi và A Dân rồi, cậu có muốn cùng chúng tôi dọn đến thành phố A sinh sống không? Căn nhà A Dân mua tôi đã xem qua, vừa rộng rãi vừa thoáng mát, giao thông cũng tiện lợi lắm. A dân còn nói sẽ giúp cậu đi tìm một công việc ở thành phố A, tiền lương cao hơn ở đây nhiều. Cậu thấy thế nào?”
Lý Huyền Lương hoàn toàn sửng sốt. Y đã từng nghe Cố Vệ Dân nói qua, nơi hắn làm việc quá xa nhà, muốn mua một căn nhà ở thành phố A và vân vân, nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ dọn đi nhanh như vậy. Suy nghĩ một chút, y nói: “Chị Cầm, ý tốt của mọi người em xin nhận. Thành phố A tuy là rất tốt nhưng không hợp với em. Sau khi mọi người đi rồi, khi có dịp em sẽ đến thăm, không cắt đứt liên lạc với mọi người đâu.”
Cố Vệ Dân khuyên giải: “Lý ca, ngươi dọn đến ở chung với mọi người đi mà. Căn nhà thực sự rất lớn, ở càng đông càng vui. Ta sẽ không lấy tiền thuê nhà của ngươi đâu, chúng ta một đại gia đình sống chung thì có thể chiếu cố lẫn nhau rồi.”
Chị Cầm gật đầu tán thành, sau đó còn bác gái Tôn cũng tiếp lời: “Lương Lương, đến sống cùng bác đi. Bác sẽ làm thật nhiều bánh nhân đậu đỏ vừa dẻo vừa mềm cho con ăn.”
Lý Huyền Lương nhẹ nhàng ôm lấy bác gái Tôn, sắc mặt có chút thương cảm. Y ngẩng đầu lên nói: “Em biết mọi người là thực lòng thực dạ muốn em để ở chung. Nói thật, khi nghe mọi người nói sẽ rời đi thì trong lòng em mất mát khó chịu vô cùng. Thế nhưng, em thực sự không muốn dọn đến thành phố A, bởi vì có rất nhiều nguyên nhân mà em không tiện nói ra. Kỳ thực, em phải chúc mừng mọi người vì được đến sống ở thành phố A. đó, sau này sẽ trở thành người dân thành phố lớn. Chị Cầm, không phải chị vẫn luôn muốn biết thành phố lớn sẽ như thế nào ư? Cuối cùng chị đã đạt được ước nguyện. Nhưng mà, công việc của chị phải làm sao?”
Chị Cầm thở dài, nói: “A Lương, rời đi rồi tôi và mẹ tôi đều rất lo lắng cho cậu. Công việc của tôi A Dân đã thu xếp ổn thỏa, tôi sẽ làm cho một công ty lớn ở thành phố A, hơn nữa còn làm quản lý cấp cao giống như A Dân. Công việc cũng không khác bây giờ nhiều lắm, xem như được thăng chức rồi.”
Lý Huyền Lương gật đầu, vậy thì tốt rồi. Sau khi khuyên giải xong, mọi người thấy Lý Huyền Lương cứ nhất định không chịu đi thì cũng đành bỏ cuộc. Cố Vệ Dân nói: “Lý ca, khi đến kỳ nghỉ ngươi nhất định phải đến thăm chúng ta đó. Mẹ ta sẽ rất nhớ ngươi, ngươi xem bà đã già như vậy, đầu óc cũng không còn minh mẫn… Bình thường ta vẫn nhầm ta thành chị của ta, còn chị của ta thành ta, nhưng cho tới bây giờ bà chưa bao giờ nhận nhầm ngươi, điều nay cho thấy bà thích ngươi đến mức nào. Ngươi nhất định phải đến thăm chúng ta.”
Lý Huyền Lương gật đầu đáp ứng: “Ta hứa sẽ đến thăm mọi người mà. Ân, khi nào mọi người sẽ dọn đi, đến lúc đó ta có thể giúp một tay.”
Chị Cầm nói ra ngày dự định dọn đi, Lý Huyền Lương thầm nhẩm tính chỉ còn có năm ngày.
Cố Vệ Dân thuận miệng nói: “Nếu không phải Mã tổng xảy ra chút chuyện thì hai ngày sau có thể dọn đi rồi, không cần chờ đến cuối tuần.”
Chị Cầm hỏi: “Hả? Chúng ta dọn nhà thì có liên quan gì đến Mã tổng của em?”
Cố Vệ Dân đáp: “Mã tổng đã giúp chúng ta lo chuyện chuyển nhà. Nếu không phải hắn nhập viện thì mọi thủ tục chắc chắn đã xong sớm hơn rồi.”
Lý Huyền Lương sửng sốt, nhìn về phía Cố Vệ Dân, vừa muốn mở miệng hỏi thì chị Cầm ở bên cạnh đã tiếp lời: “Mã tổng phải nằm viện? Không thể nào? Chủ nhật tuần trước không phải còn khỏe mạnh lắm sao?”
Cố Vệ Dân trả lời: “Không phải, hắn mới bị như thế thôi. Nghe nói lần trước sau khi trở về tình trạng mới bắt đầu không ổn. Hai ngày trước, hắn tự nhốt mình trong một căn phòng ở quán bar uống rượu giải sầu, hơn nữa còn uống rất là nhiều. Đêm đó, hắn bị trúng độc cồn cấp tính phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, tình huống rất nghiêm trọng, tinh thần cũng không ổn định. Bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện.”
Chị Cầm che miệng ngạc nhiên: “Trời ạ, không lẽ bởi vì ngày đó chị hỏi chuyện bạn gái của hắn khiến hắn bị kích động? Không thể nào, chuyện đã lâu như vậy, Mã tổng của em không đến nỗi đó chứ?”
Cố Vệ Dân than thở: “Chị không nói thì em cũng quên mất. Hôm đó những câu chị hỏi đều là chuyện cấm kỵ của Mã tổng, bình thường trước mặt hắn chúng em nửa câu cũng không dám hỏi. Thế mà chị cứ như đang tát vào miệng hắn, liên tục hỏi không ngừng…”
Chị Cầm có chút chột dạ: “Em đừng trách chị nữa, chị cũng đâu phải cố ý đâu. Thật sự chị không ngờ sẽ làm cho Mã tổng thương tâm a. Đúng là một hài tử đáng thương, trúng độc cồn… phải uống đến bao nhiêu rượu mới thành ra như thế…”
Lúc trở về nhà, Lý Huyền Lương có cảm giác dưới chân thật mông lung, đầu đau đến lợi hại. Vừa vào phòng ngủ, y đã tiện tay ném áo khoác đi, uể oải nằm trên giường, mở to đôi mắt không hề buồn ngủ nhìn thất thần vào bóng tối, thật lâu cũng không thể chìm vào giấc ngủ…
Cả nhà chị Cầm sẽ lập tức dọn đi, vì vậy căn phòng nơi Lý Huyền Lương đang ở cũng sẽ bị bán đi. Mấy ngày nay, y có chút sốt ruộc không ngừng tìm kiếm nơi ở mới. Thế nhưng, y đã đi rất nhiều chỗ rồi mà chưa có nơi nào thích hợp. Nếu không phải địa điểm hẻo íanh xa xôi thì là tiền thuê quá cao, y không trả nỗi.
Tan tầm, Dương Nguyên gọi Lý Huyền Lương lại. Từ khi y có bạn gái, đã thật lâu hắn chưa từng tìm y cùng trò chuyện. Để y ngồi xuống xong, hắn nói: “Nghe nói ngươi muốn dọn ra ngoài?”
Thấy Lý Huyền Lương gật đầu, Dương Nguyên hỏi tiếp: “Đã tìm được nhà chưa?”
“Vẫn chưa, còn đang tìm.”
“Ta có quen một người bạn, hắn có một căn nhà rất được, cách công ty cũng không xa. Hiện tại căn nhà đang bỏ trống, về phần tiền thuê ta sẽ thương lượng với hắn, chắc không đắt lắm đâu. Ngươi thấy sao?”
Lý Huyền Lương nghe xong thì có chút mừng rỡ, nhưng y lại lập tức suy nghĩ một chút, hỏi: “Làm như vậy không gây phiền phức gì chứ? Nếu tiền thuê nhà thấp quá, bạn của ngươi liệu có mất hứng hay không?”
Dương Nguyên cười cười: “Ngươi yên tâm, thật ra căn nhà cũng không phải của người ngoài đâu, của dượng ta đó. Được rồi, để ta nói với hắn cho.”
Lý Huyền Lương vội vã đứng dậy: “Vậy cám ơn quản lý Dương.”
Dương Nguyên nghe xong thì hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, “A Lương, ngươi cứ gọi ta là Dương Nguyên. Chúng ta không phải bạn bè sao? Đừng xưng hô xa lạ như vậy.”
Thấy vẻ mặt Lý Huyền Lương có chút ngạc nhiên, hắn liền thay đổi chủ đề câu chuyện: “Sắp đến giờ tan tầm rồi, ngươi mau thu dọn mọi thứ đi, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi xem nhà.”
Lý Huyền Lương đồng ý, sau đó quay trở về chỗ ngồi.
Căn nhà xác thực là rất tốt, có một cửa lớn và một khoảng sân rộng. Bên trong ngoại trừ đầy đủ vật dụng nội thất còn gắn thêm máy điều hòa nhiệt độ. Hơn nữa, tiền thuê nhà Dương Nguyên nói cho y biết chẳng những không đắt, ngược lại còn rẻ vô cùng. Lý Huyền Lương khẳng định, mức giá này là do chủ nhà nể mặt Dương Nguyên. Vì vậy, trong lòng y có chút thấp thỏm bất an, không biết phải làm sao để cám ơn hắn.
Xem nhà xong thì hai người trở về. Đột nhiên, Dương Nguyên mở miệng hỏi: “A Lương, khi nào thì… ngươi chuẩn bị kết hôn?”
Lý Huyền Lương cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Ta và Phùng Tiểu Củng đã chia tay rồi.”
Nghe vậy, Dương Nguyên quay đầu nhìn y chăm chú, nửa ngày sau mới tỏ vẻ áy náy nhận lỗi: “Thật xin lỗi, ta không biết các ngươi đã chia tay. Chuyện khi nào?”
“Cuối tháng trước.”
Sắc mặt Dương Nguyên giống như là thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Vì sao lại chia tay? Chẳng phải hai người các ngươi quen nhau rất tốt đẹp ư?”
Đứng dưới ngọn đèn đường, Lý Huyền Lương cười nhẹ, biểu tình rất tự nhiên rất thân thiết, khiến Dương Nguyên nhìn đến mức có chút ngây ngốc.
“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.” Lý Huyền Lương nhìn thẳng về phía Dương Nguyên.
Đối diện với ánh mắt của Lý Huyền Lương, Dương Nguyên có chút chột dạ dời đường nhìn sang hướng khác rồi vội hỏi: “Ân, sau này mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên thôi, đừng nản lòng.”
Hai người nói thêm vài câu nữa thì tạm biệt nhau, sau đó tự mình trở về.
Cuối tuần, Lý Huyền Lương bắt đầu dọn nhà. Hành lý của y rất ít, chỉ một người một túi xách là xong. Khi y mang chìa khóa trả lại cho chị Cầm, nàng có chút hổ thẹn, muốn đem một ít vật dụng nhà bếp cùng vật dụng gia đình tặng cho y. Thế nhưng, nhà mới của Lý Huyền Lương thứ gì cũng có, không thể chứa thêm nữa. Vì vậy, y đành từ chối khéo ý tốt của nàng. Cuối cùng, khi y đưa cho nàng nửa năm tiền thuê nhà, nàng lại kiên quyết không nhận, khiến y phải thật cứng rắn mà nhét vào tay nàng.
Lý Huyền Lương dọn đến nhà mới vừa đúng vào giữa trưa. Y bắt tay vào quét dọn bụi bặm từ trong phòng ra đến bên ngoài hết một lượt, làm cho sàn nhà cũng sáng boong boong lên. Buổi chiều, Dương Nguyên ghé lại thăm y. Chuyện căn nhà này là nhờ công rất lớn của hắn cho nên y thấy hơi áy náy, liền mới hắn ăn cùng một bữa cơm, hắn cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.
Buổi chiều, khí trời đột nhiên thay đổi, gió bắc thổi rất dữ dội. Hai người không đi xa lắm, chỉ chọn một tiệm ăn gần nhà. Dương Nguyên tựa hồ như đang cao hứng, uống khá nhiều rượu, sắc mặt có chút đỏ. Nửa ngày sau, hắn đột nhiên hỏi Lý Huyền Lương: “A Lương, ngươi có biết vì sao ta vẫn chưa kết hôn không?”
Lý Huyền Lương gắp một miếng thịt, thuận miệng trả lời: “Chắc vì duyên phận chưa tới.”
Dương Nguyên khoát khoát tay: “Duyên phận… Ân, cũng đúng. Tuy nhiên, vẫn còn một nguyên nhân khác.”
Lý Huyền Lương vừa ăn vừa hỏi: “Nguyên nhân gì?”
Dương Nguyên nhìn về phía Lý Huyền Lương, nhẹ giọng nói: “Nguyên nhân này không phải ai cũng biết, là điều vẫn luôn giấu trong lòng ta.”
Lý Huyền Lương nghe xong thì mỉm cười: “Vậy ngàn vạn lần không nên tiết lộ. Bí mật thì phải giấu kỹ chứ, không được nói cho người ngoài biết. Dương Nguyên, đừng uống nữa, ngươi sắp say rồi.”
Dương Nguyên lắc đầu: “Không có đâu. Tuy đây là bí mật, nhưng ta nhất định phải nói với ngươi.”
Lý Huyền Lương có điểm buồn bực, chỉ nhìn Dương Nguyên không đáp.
Dương Nguyên nhìn ly rượu: “Lúc xưa ta từng có một người bạn gái. Nàng đã chia tay với ta, bởi vì nàng không muốn tìm một nam nhân tính cách lạnh nhạt làm chồng.”
Lý Huyền Lương nghe vậy thì ngẩn ngơ. Chuyện này làm cho y nhớ tới những lời Phùng Tiểu Củng từng nói về y, phi thường giống.
“Khi ấy, ta cũng cho rằng ta thật sự là tính cách lạnh nhạt. Thế nhưng, sau này ta mới phát hiện là không phải như thế. Tuy nhiên… so với tính cách lạnh nhạt thì nó càng bi kịch hơn. Bởi vì… ta là GAY.”
Trái tim Lý Huyền Lương đột nhiên đập loạn một nhịp. Y không dám tin tưởng nhìn về phía Dương Nguyên. Hắn cũng nhìn về phía y, nhận ra được trong mắt y là vẻ đề phòng.
Hắn cười nhẹ: “A Lương… ngươi đừng sợ ta. Đồng tính luyến ái không đáng sợ như vậy đâu. Hơn nữa chúng ta đã quen nhau khá lâu rồi, ngươi hẳn phải biết ta vốn không phải một kẻ thích làm xằng làm bậy.”
Lý Huyền Lương trầm mặc buông đôi đũa xuống, “Ngươi uống nhiều rồi, ta đưa ngươi về.”
Dương Nguyên xua tay: “Ta chưa say đâu mà. Chỉ là rất muốn nói hết cho ngươi biết, nếu không cứ nghẹn ở trong lòng mãi, tư vị thật sự quá khó tiếp thu.”
Loại tâm tình này của Dương Nguyên, Lý Huyền Lương có thể hiểu được. Vì vậy y suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, “Vậy người cứ nói đi, ta nghe.”
“A Lương, ngươi có còn nhớ ngày đầu tiên ngươi đi phỏng vấn không? Chính là ta đã phỏng vấn ngươi đó.”
Thấy Lý Huyền Lương gật đầu, hắn nói tiếp: “Ngày ấy thực sự là biểu hiện của ngươi rất tầm thường. Ta nhớ rõ ngươi mặc một bộ quần áo màu xanh, biểu tình có chút hậm hực, chỉ ngồi ngẩn ra một chỗ. Thế nhưng lần đầu tiên bắt gặp thì ta đã bị ánh mắt của ngươi hấp dẫn. Đây không phải là do vẻ bề ngoài, nó là một loại cảm giác, giống như là nảy sinh sự tương đồng, có lẽ chúng ta đến một lúc nào đó sẽ đồng cảm được với nhau.”
“Một thời gian sau, ta đã nghĩ đến khả năng chúng ta là những người giống nhau. Cho nên, ta mới kết bạn với người, bình thường vẫn hay tiếp cận ngươi. Những chuyện này đều do đôi mắt nhìn ích kỷ của ta. Sau đó, ta nghe nói ngươi có bạn gái. Thực sự nó là một đả kích rất lớn với ta. Ta nghĩ có lẽ ta đã hiểu sai về ngươi rồi, vì thế trong khoảng thời gian đó ta rất lạnh nhạt với ngươi.”
Lý Huyền Lương xoay nhẹ ly rượu trong tay, không nói gì.
Dương Nguyên lấy chai rượu rót thêm một ly nữa. Uống một ngụm hết sạch, y buông cái ly xuống, tựa hồ là đã tiếp thêm dũng khí, nói: “A Lương, ngươi có thể nói thật cho ta biết… ngươi rốt cuộc có phải là Gay hay không? Nếu như là đúng, và nếu ngươi thấy con người ta không quá đáng ghét, chúng ta hãy thử quen nhau một lần. Ta thực sự rất muốn mang đến hạnh phúc cho ngươi, muốn hai chúng ta cùng nhau sinh hoạt. Ngươi yên tâm, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi. Ta thừa nhận, trong lòng ta quả thực là có nhiều tình cảm tốt đẹp đối với ngươi, nhưng nếu như ngươi không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng…”
Bị một nam nhân yêu thích, điều này đối với Lý Huyền Lương trước đây vừa là nỗi khϊếp sợ vừa là một sự sỉ nhục. Thế nhưng đã nhiều năm qua như vậy rồi, bây giờ khi nghe Dương Nguyên thổ lộ, nội tâm y lại cực kỳ bình tĩnh. Y suy nghĩ một chút, sau đó tìm cách nói nhẹ nhàng nhất để từ chối hắn.
Dương Nguyên tựa hồ đã sớm đoán trước được kết quả, thoải mái cười cười, hỏi: “Lương, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, nếu không hợp nhau thì cần gì phải cố chấp, sớm muộn gì cũng phải chia tay. Chỉ là ta thực sự rất muốn biết, ngươi… có phải là GAY không?”
Lý Huyền Lương trầm mặc cả nửa ngày. Rốt cuộc, y nói vẻ không chắc chắn: “Có thể là vậy.” Đổi lại trước đây, những lời này tuyệt đối không có khả năng thốt ra từ miệng y, bởi vì khi xưa y tuyệt đối không cho rằng mình là một người đồng tính luyến ái. Thế nhưng không biết vì sao gần đây y vẫn một mực suy nghĩ đến vấn đề ấy… Thật ra có phải y là GAY hay không chứ?
Từ sau khi xảy ra sự việc với Phùng Tiểu Củng, y phát hiện những lý do chứng minh rằng y không phải là GAY càng ngày càng ít, đồng thời cũng càng ngày càng kém thuyết phục. Phải chăng, từ sâu dưới đáy lòng y đã cảm nhận được điều gì đó đang rõ nét hơn theo từng ngày.
Dương Nguyên mỉm cười, uống xong nốt ly rượu cuối cùng, nói: “Cám ơn ngươi. Tuy rằng ngươi từ chối ta, nhưng sau này chúng ta vẫn là bạn. Ta đã uống xong rồi, đi thôi.”
Lý Huyền Lương theo chân Dương Nguyên rời khỏi tiệm ăn. Hắn có ý muốn đưa y về, cho nên hai người bắt đầu đi dọc theo đường lớn trở về nhà của y. Khác với bên trong tiệm ăn đầy ấm áp, không khí bên ngoài lạnh lẽo vô cùng, vừa bước ra đường thì đầu khớp xương như bị đông cứng lại, gió bắc thổi mạnh từng cơn không ngừng khiến những bông tuyết bay tán loạn, mặt đất cũng phủ một lớp tuyết dày.
Nơi ở mới của Lý Huyền Lương cách tiệm ăn rất gần, hai ngươi chỉ đi bộ chừng năm phút đồng hồ thì đã tới nơi. Cách ngọn đèn đường gần nhất một khoảng ngắn, Dương Nguyên đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói với y rằng: “A Lương, có thể cho ta ôm ngươi một chút không? Ta không có ý gì khác đâu, chỉ là ta đã thích ngươi khá lâu rồi, ta rất muốn dùng cái ôm này để chấm dứt nó. Giống như khi làm báo cáo vậy, phải có đầu có đuôi. Cho nên, ta cũng hi vọng tình yêu đơn phương của ta được có đầu có đuôi như thế. Được không?”
Lý Huyền Lương vốn dĩ không hề chán ghét Dương Nguyên. Hơn nữa, chỉ là một cái ôm đơn thuần giữa hai người nam nhân thôi, y cũng không đến mức không chấp nhận được. Vì vậy, y gật đầu.
Dương Nguyên thấy thế, nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy Lý Huyền Lương, đại khái khoảng ba giây thì buông y ra, mỉm cười: “Được rồi, ngươi trở về đi. Hi vọng những gì ta nói hôm nay không làm ngươi thấy khó xử. Ta đi.” Vẫy vẫy tay với y mấy cái, sau đó hắn bước lên xe taxi.
Lý Huyền Lương nhìn theo bóng Dương Nguyên rời đi, đứng yên tại chỗ một hồi. Y ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời, không có bất cứ một ngôi sao nào, chỉ có những bông tuyết không ngừng rơi vào mặt của y. Quay đầu lại, y chậm rãi bước về nhà.
Căn nhà mới của Lý Huyền Lương ở vào góc chết của đèn đường, vì vậy ánh sáng tỏa ra có đôi chút mờ ảo. Khi y vừa lấy chìa khóa trong túi ra, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mặt y, khiến y vô thức lui ra sau mấy bước, còn chưa kịp mở miệng kêu thì y liền bị người kia ôm cứng. Bờ môi của người đó phi thường lạnh lẽo, lúc hôn y thì vừa nồng nàn vừa giống như mang theo nghiêm phạt, gặm cắn lúc mạnh lúc nhẹ. Lúc mạnh thì khiến y đau đến nhíu mày, nhưng khi dịu dàng mềm nhẹ lại là sự thương yêu không đành lòng.
Không biết là vì mùi rượu trong miệng mình hay là mùi rượu trong miệng hắn mà Lý Huyền Lương chỉ trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
“Hỗn đản!” Đẩy mạnh Mã Thần Nhất ra, y căm tức nhìn hắn. So với lần trước, hắn có vẻ gầy hơn rất nhiều. Người ốm chỉ còn bộ xương, trên cằm râu ria lởm chởm, áo khoác trên người dính đầy hoa tuyết, giống như đã đứng ở đây chờ khá lâu rồi. Dời ánh mắt đi nơi khác, y cau mày hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?” Y không biết làm sao hắn tìm được nơi này, nhưng đã thành ra cái bộ dạng đó rồi mà vẫn còn chạy lung tung, y đột nhiên cảm thấy một nỗi tức giận mơ hồ.
Mã Thần Nhất giữ chặt Lý Huyền Lương, dùng khẩu khí cầu xin để nói: “Tiểu Lương, ngày đó ta không nên nói với ngươi những lời ấy, ta đã suy nghĩ rồi, là lỗi của ta. Ta không nên nói yêu ngươi, cũng không nên yêu cầu ngươi kết hôn với ta. Ta đòi hỏi nhiều như vậy, xác thực là rất quá đáng.”
Lý Huyền Lương xoay người nhìn hắn, hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”
Đôi môi Mã Thần Nhất đã đông cứng vì lạnh, thanh âm có chút khó khăn: “Tiểu Lương, ta nghĩ chúng ta có thể làm bạn bè. Chỉ là bạn bè bình thường thôi, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với nhau. Ta sẽ không đối xử với ngươi giống như trước đây, chúng ta chỉ làm bạn bè bình thường, được không?”
Lý Huyền Lương lạnh nhạt rút tay về, nói: “Ngươi mau trở về đi, tuyết rơi nhiều như vậy, nếu trễ quá không đón xe được đâu.”
Sắc mặt Mã Thần Nhất có chút lo lắng: “Tiểu Lương, ngươi còn đang tức giận chuyện ảnh chụp sao? Ta phải làm thế nào ngươi mới đồng ý tha thứ cho ta? Ta sẽ nghe lời ngươi hết, cho dù ngươi muốn đối xử với ta thế nào cũng được, chỉ cầu xin ngươi đừng không để ý đến ta, Tiểu Lương…”
Lý Huyền Lương mở cửa ra. Đối diện với Mã Thần Nhất đứng trước cửa với dáng vẻ có chút tiều tụy, y lạnh nhạt nói: “Mau trở về đi, đừng tới đây nữa.” Sau đó, y đóng cửa lại.
Nghe vậy, Mã Thần Nhất giống như bị đóng đinh xuống đất. Hắn đứng yên trước cửa không nhúc nhích, hoa tuyết vẫn rơi trong không trung, không ngừng bao phủ mặt đất, một tầng lại một tầng, càng lúc càng dày đặc hơn. Chiếc bóng của hắn trải dài trên mặt đất cũng càng ngày càng u ám.
Lý Huyền Lương tắm rửa xong, leo lên giường mở chăn ra nhưng cứ chần chừ mãi không nằm xuống. Từ sâu dưới đáy lòng y vẫn lo lắng bất an, bất luận có làm gì đều thấy không yên lòng. Y phải cố gắng ép buộc bản thân không nhìn ra cửa, không nhìn xem người kia đã rời đi chưa.
Y không thể hiểu được chính mình, vì sao y cứ muốn mở cửa. Đã lâu như vậy rồi, tên kia khẳng định đã rời đi từ sớm. Thế nhưng, y cứ ở trong nhà đứng ngồi không yên, mất hồn mất vía. Nghĩ đến gương mặt tên hỗn đản ấy gầy gò mệt mỏi, nghĩ đến đôi tay lạnh thấu xương, nghĩ đến sắc mặt hắn khó coi như vậy, có phải hay không vừa mới xuất viện?
Y đột nhiên nhớ lại, cái tên kia đã từng vì muốn cứu y mà bị Trần Bình đâm vào một chiếc móc sắt. Vết sẹo dữ tợn đó đến bây giờ vẫn còn hằn lại thật sâu trên bụng…
Do đó, y rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vội vội vàng vàng đứng dậy bước nhanh đến cửa, chỉ thiếu chút nữa là đã bị vấp vào tấm thảm trải sàn mà trượt chân. Đặt tay lên nắm đấm, y dùng sức mở toang cửa ra.
Bên ngoài vắng vẻ một mảnh, chỉ có hoa tuyết không ngừng rơi xuống, từ lâu đã không còn bóng dáng của Mã Thần Nhất. Một nỗi mất mát xa lạ đột nhiên nảy lên trong lòng. Lúc này, Lý Huyền Lương có chút tự giễu. Rõ ràng chính mình đuổi hắn đi, khi đạt được lại thấy thất vọng, quả là nhục nhã vô cùng.
Đang muốn đóng cửa, ánh nhìn bất giác chuyển sang bên cạnh cánh cửa. Ở đó… có một bóng dáng đang nằm cuộn tròn không hề nhúc nhích. Ngực y nhất thời thấy đau nhói, trong miệng cũng tràn ngập tư vị chua xót, người kia… cư nhiên không hề đi.
Khóe mắt có chút cay, y bước nhanh đến gần Mã Thần Nhất, ngồi xổm xuống. Vừa lay lay hắn, y vừa không nhịn được mà mở miệng mắng: “Ngu ngốc, ngươi không muốn sống nữa hay sao? Ngủ ở chỗ này sẽ bị đông chết đó.”