Chương 33: Giữ mình
Trần Thanh Vụ hơi sững sờ.
Nghe thấy tiếng bước chân trong nhà, quay đầu lại nhìn, Mạnh Phất Uyên xách một túi giấy da bò đi ra.
Bùi Thiệu đã quay người đi về phía bãi đậu xe trước.
Mạnh Phất Uyên đi chậm lại hai bước, đi sau Trần Thanh Vụ.
Anh thấp giọng hỏi một câu: "Vừa rồi nói chuyện gì vậy?"
Hai năm gần đây đột nhiên thịnh hành trắc nghiệm MBTI, Bùi Thiệu là điển hình của kiểu "hướng ngoại". Anh lo lắng Bùi Thiệu quá tự nhiên sẽ làm Thanh Vụ không thoải mái.
Trần Thanh Vụ cười cười: “Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm vài câu thôi."
Trong bãi đậu xe có một chiếc xe thể thao màu vàng sáng chói, lúc trước Trần Thanh Vụ đã chú ý tới nó.
Không ngờ chiếc xe đó lại là của Bùi Thiệu.
Mạnh Phất Uyên bấm chìa khóa xe mở chiếc SUV của mình, nhìn về phía Bùi Thiệu một cái: “Xe mới?"
"Hôm qua mới lấy. Thế nào, ngầu chứ?"
Mạnh Phất Uyên: "Không thể đồng tình với thẩm mỹ của cậu."
Bùi Thiệu: "..."
Trần Thanh Vụ khẽ cười vì thấy lạ, bởi hiếm khi thấy Mạnh Phất Uyên cãi nhau với ai.
Bùi Thiệu kéo cửa xe, chuẩn bị lên xe, trêu chọc: "Sếp Mạnh đưa em gái về rồi nhớ về công ty xem báo cáo nhé!"
Mạnh Phất Uyên khựng lại.
Anh cúi người về phía Trần Thanh Vụ đang thắt dây an toàn ở ghế phụ nói: "Chờ một chút, anh nói với Bùi Thiệu vài câu."
Mạnh Phất Uyên đóng sầm cửa xe đã mở ra, đi về phía Bùi Thiệu.
Bùi Thiệu chống tay vào cửa xe thể thao, có chút khó hiểu.
Mạnh Phất Uyên đi đến trước mặt anh ấy, hạ giọng: "Cậu có biết cô ấy là ai không?"
"Cô ấy nói hai nhà các người là bạn thân."
Bùi Thiệu biết Mạnh Phất Uyên vốn là người nghiêm túc, mà lúc này anh còn nghiêm túc hơn ngày thường, nên cũng thu lại thái độ đùa giỡn.
Mạnh Phất Uyên lạnh lùng nói: "Kỳ Nhiên là bạn trai của cô ấy."
Ý là, đừng có đùa giỡn không đúng lúc nữa.
Bùi Thiệu sững sờ, há miệng: “... Nói sớm đi chứ."
Mạnh Phất Uyên hơi nhíu mày: “Cậu đã nói gì với cô ấy?"
"Tôi có thể nói gì... Cái này cũng không thể trách tôi, vừa nghe tên cô ấy là tôi đã nghĩ sai rồi. Hơn nữa vừa rồi ăn cơm một nửa thời gian ánh mắt của cậu đều dính trên người cô ấy, không thể nào dứt ra được."
Ngày thường con người Mạnh Phất Uyên sống như một nhà sư khổ hạnh, về mức độ tuân thủ quy tắc, có thể trực tiếp xuất gia.
Đây là lần đầu tiên anh đưa một cô gái ra ngoài xã giao, lại còn bảo vệ cô khắp nơi, không thể không khiến anh ấy có suy đoán táo bạo.
Mạnh Phất Uyên âm thầm thở dài một hơi: “Rốt cuộc đã nói gì?"
"Tôi chỉ nói với cô ấy cậu thích uống trà gì thôi."
"Cậu còn biết tôi thích uống trà gì nữa? Bố mẹ tôi còn không biết."
"..." Bùi Thiệu gần như nhảy dựng lên: “Cậu có ý gì? Tôi không phải loại người đó!"
"Loại người nào?"
"..."
Đây gọi là phép thuật đánh bại phép thuật. Bàn về gian xảo, Bùi Thiệu cam tâm bái phục, anh ấy cúi người chui vào xe, lười nói gì thêm.
Mạnh Phất Uyên trở lại xe, khởi động xe.
Anh nhìn thẳng về phía trước, không nhìn về phía Trần Thanh Vụ một lần nào, giọng nói cũng như giếng cổ tĩnh lặng: "Bùi Thiệu thích đùa giỡn lung tung, nếu cậu ta có nói gì, em đừng để tâm."
"Vâng." Trần Thanh Vụ gật đầu.
Nghĩ cũng đúng, có lẽ Bùi Thiệu thấy tên cô và loại trà Mạnh Phất Uyên vừa uống có sự trùng hợp ngẫu nhiên, nên thuận miệng nói đùa.
Thành phố gốm có rất nhiều người hiểu về trà và đồ sứ, khi cô làm việc ở đó, theo thầy Địch đi thăm các lò gốm khác, người ta mời cô uống trà, cũng sẽ nói đùa. Em tên Thanh Vụ à, vậy thì pha cho em loại Vụ Lý Thanh nhé.
Cô hiểu rõ phẩm chất của Mạnh Phất Uyên, cũng cảm thấy khi hai người ở chung Mạnh Phất Uyên chưa từng vượt quá giới hạn.
May mắn thay, ý nghĩa ẩn giấu trong câu nói đùa của Bùi Thiệu, cô hoàn toàn không dám nghĩ theo hướng đó.
—— Đó chính là Mạnh Phất Uyên đấy, đôi khi ngay cả bố cô là Trần Toại Lương cũng phải kính trọng Mạnh Phất Uyên.
Trên đường về, không khí có chút im lặng.
Trần Thanh Vụ chỉ có thể đoán, có lẽ là câu nói đùa của Bùi Thiệu đã khiến Mạnh Phất Uyên không vui, nên cố tình tránh né.
Sau khi xe dừng lại, lời nói và hành động của Mạnh Phất Uyên cũng xác nhận suy đoán của cô ——
Mạnh Phất Uyên đưa túi giấy da bò cho cô, nói: "Chị An mua mật ong từ người nuôi ong trên núi, nhiều quá ăn không hết. Em cầm lấy ăn đi."
Lúc này cô không dám khách sáo từ chối, trực tiếp nhận lấy.
Mạnh Phất Uyên nhìn cô một cái, lại nói: "Trong quá trình sau này có gì thắc mắc, có thể trực tiếp liên hệ với chị An qua WeChat."
Trần Thanh Vụ cười nói "Vâng".
Thực sự đã làm phiền Mạnh Phất Uyên quá nhiều, không tiện tiếp tục để anh làm người truyền lời nữa.
Trần Thanh Vụ đưa tay mở cửa xe: “Vậy em vào đây, anh Uyên về cẩn thận nhé."
Mạnh Phất Uyên gật đầu.
Nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, Mạnh Phất Uyên mới quay đầu lại nhìn.
Cô chống chiếc ô trong suốt cán dài xuống đất, nhẹ nhàng bước lên bậc cửa.
Khởi động xe, quay đầu xe ở phía trước, khi quay lại lần nữa đi qua cửa của xưởng, Trần Thanh Vụ đang bước vào cửa.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô biến mất sau cánh cửa.
Anh luôn âm thầm nhìn theo, vì vậy hầu hết các chương trong ký ức của anh toàn là bóng lưng.
Một tay đặt trên vô lăng, tay kia sờ lấy điếu thuốc trong hộp đựng đồ trên cần số.
Lấy ra một điếu, châm lửa bằng bật lửa.
Cửa sổ xe không đóng, gió mang theo hơi sương tràn vào, một đoạn tàn thuốc rơi xuống, anh cũng lười phủi đi.
Đúng như câu thường nói, có những chuyện giống như ho không thể nào che giấu được.
Dù có bịt miệng, trùm ba lớp chăn trong bóng tối, cũng sẽ lộ ra từ bờ vai run rẩy.
Anh cứ tưởng mình che giấu rất tốt, không ngờ Bùi Thiệu lại nhìn ra ngay.
Hôm nay coi như đã qua mặt được, còn sau này thì sao.
Những gì không thuộc về mình, ngay từ đầu đã không nên đến gần.
/
Ba tuần trôi qua, bước vào đầu hè, cây cối Đông Thành vô cùng xanh tươi.
Mạnh Phất Uyên ra khỏi phòng thí nghiệm, nhận được tin nhắn WeChat của chị An, nói rằng đang ở cổng vườn khoa học kỹ thuật, gửi cho anh một ít đồ.
Mạnh Phất Uyên bảo chị An đợi một chút, đi bộ đến cổng.
Chị An xách một giỏ bánh ngọt, nói là cảm ơn anh đã liên hệ viết thư giới thiệu giúp con mình: “Hôm nào mời em ăn cơm."
Mạnh Phất Uyên nói: "Không có gì."
Chị An cười nói: "Bạn nhỏ kia của em, làm bộ trà cho chị thế nào rồi? Cô ấy cũng không hỏi chị trên WeChat, đừng nói bỏ chạy rồi nhé."
"Không đâu. Tính cách cô ấy hơi hướng nội chậm nhiệt, không hỏi chị chắc là tiến triển đang thuận lợi."
Chị An gật đầu: "Cũng đúng, nghệ sĩ đều hơi ngại giao tiếp xã hội."
Chị An đưa bánh ngọt cho anh: “Tự nướng đấy, cầm lấy ăn thử đi."
"Không lấy bánh đâu, chị biết em và Bùi Thiệu đều không thích ăn cái này mà."
"Vậy thì em giúp chị đưa cho cô bé Thanh Vụ nếm thử đi, lần trước ở chỗ chị uống trà, chị thấy cô ấy khá thích ăn. Coi như là thăm hỏi, cũng tiện thể giúp chị xem tiến độ."
Mạnh Phất Uyên do dự một lúc, vẫn nhận lấy.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]