Chương 27: Chỉ có duy nhất một từ trái nghĩa với ghét
Mọi người đều chú ý đến động tĩnh của anh ta, vội hỏi: "Sao vậy?"
Mạnh Kỳ Nhiên lục lọi đống đồ: “Có ai thấy ví tiền của tôi không?"
Trần Thanh Vụ biết anh ta đang tìm gì — năm đầu tiên anh ta tham gia thi đấu, cô đã đến chùa xin cho anh ta một chiếc bùa hộ mệnh. Mỗi lần thi đấu anh ta đều đeo nó và chưa từng gặp sự cố gì. Đối với anh ta, chiếc bùa này tương đương với một vật may mắn, có thể tạo hiệu ứng tâm lý tích cực.
Hầu hết mọi người trong đội đua cũng biết thói quen này của anh ta, mọi người đều mở ba lô của mình ra tìm kiếm.
Tìm một lúc không thấy. Có người hỏi liệu có phải để quên ở khách sạn không.
Lúc này, cô gái phụ trách sắp xếp sự kiện chen lên phía trước: “Ở chỗ tôi, ở chỗ tôi! Tối qua để quên trong phòng tôi, tôi định trước khi đi sẽ đưa cho anh ấy, nhưng rồi quên mất."
Cô gái đưa ví tiền cho Mạnh Kỳ Nhiên.
Mạnh Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy ví, rút từ ngăn nhỏ ra chiếc bùa hộ mệnh màu vàng sáng, đặt vào túi áo ngực của bộ đồ đua.
Đến giờ thi đấu, huấn luyện viên thông báo mọi người qua xếp hàng kiểm tra.
Mọi người bỏ ba lô xuống để cùng nhau, do nhân viên đội đua quản lý.
Trước khi đi, Mạnh Kỳ Nhiên bước đến trước mặt Trần Thanh Vụ, chỉ vào khán đài: “Lát nữa em đến đó xem nhé, anh đã giữ chỗ ở hàng đầu cho em rồi."
Trần Thanh Vụ mỉm cười: “Ừ. Anh đi nhanh đi, đừng lo cho em."
Khi đội đua đi rồi, Trần Thanh Vụ quay lại, chuẩn bị đi từ lối sau đến khu vực khán đài, cô gái kia bỗng bước tới.
Cô ta nói thẳng: “Tôi sợ cô hiểu lầm, nên thay mặt Kỳ Nhiên giải thích. Tối qua họp ở phòng tôi, giữa chừng cần bổ sung bản sao chứng minh thư của anh ấy, ví tiền anh ấy lấy ra rồi để quên trên bàn."
Trần Thanh Vụ mỉm cười: “Tôi biết rồi."
Cô gái liếc nhìn cô, dường như muốn đoán xem cô thật sự nghĩ gì lúc này.
Trần Thanh Vụ không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ chỉ phía trước: “Đến khu khán đài đi từ bên phải phải không?"
Cô gái gật đầu.
Trần Thanh Vụ đi qua hành lang, từ cửa sau đến khu khán đài riêng của đội đua.
Cô ngồi xuống, theo thói quen tìm kiếm bóng dáng Mạnh Kỳ Nhiên từ đám đông ở khu kiểm tra.
Nhớ lại hồi cấp hai, cấp ba, mỗi khi có đại hội thể thao, Mạnh Kỳ Nhiên luôn là tâm điểm của đám đông. Cô ngồi dưới nắng, dùng đồng phục che đầu, trên đùi đặt cuốn sách, viết bài cổ vũ cho anh ta.
Mỗi lần thi đấu xong, một đám con gái vây quanh đưa nước cho anh ta, anh ta chưa bao giờ nhận, luôn đi thẳng đến khu vực lớp cô, lấy nước của cô uống. Thầy chủ nhiệm đôi khi còn đùa, nói rằng anh ta cứ qua lớp cô hoài, không bằng chuyển hẳn sang lớp cô.
Kỳ Nhiên không bao giờ chủ động mập mờ với bất kỳ cô gái nào khác. Mọi người đều nghĩ họ là một đôi.
Nhưng dường như điều đó không ngăn cản được những cô gái thực sự coi Mạnh Kỳ Nhiên là mục tiêu, bằng một trực giác kinh ngạc, mà nhận ra cô và Kỳ Nhiên không bền chặt như mọi người nghĩ.
Vì vậy mới có Chiêm Dĩ Ninh, có cả cô gái “thay Kỳ Nhiên giải thích” — câu nói đó chưa chắc đã có ý xấu.
Cô thậm chí không có tư cách trách cứ Kỳ Nhiên, một là vì cô không chịu đồng ý với anh ta; hai là anh ta thực sự chưa bao giờ chủ động với người khác.
Có thể trách gì được chứ? Kết quả cũng chỉ là khiến Kỳ Nhiên nói rằng “Nếu không yên tâm, anh có thể chặn hết tất cả nữ giới khác”.
Mà điều này lại khiến cô tự hỏi, liệu mình có quá nhạy cảm, quá thiếu an toàn hay không.
Mối quan hệ của họ đã đến mức không thể cứu vãn, không phải việc chặn một người hay một trăm người là có thể giải quyết.
Chẳng mấy chốc, các tay đua trong cùng nhóm đã lên vạch xuất phát.
Súng lệnh vang lên.
Trần Thanh Vụ nhìn theo bóng dáng lao nhanh đi, lại bị ánh mặt trời chói lòa làm mắt nheo lại.
Không thể lừa dối bản thân.
Tình cảm đơn phương cô dành cho Kỳ Nhiên, có lẽ đã đến lúc kiệt quệ.
Mạnh Kỳ Nhiên về nhất trong nhóm, tổng điểm đứng thứ ba, thành tích rất xuất sắc.
Chiến thắng trận đầu, tất nhiên đội đua tổ chức tiệc.
Trần Thanh Vụ ngồi bên cạnh anh ta, suốt cả buổi tối đều cười, cười đến mức mặt mỏi nhừ.
Ăn xong lại đi KTV.
Chơi đến quá nửa đêm, mọi người mới về khách sạn.
Trần Thanh Vụ quẹt thẻ mở cửa, sau khi đẩy cửa, vẫn như tối qua, hơi dừng lại.
Quay đầu, cô nhìn Mạnh Kỳ Nhiên, giọng rất bình thản: “Anh có muốn vào ngồi một lát không.”
Buổi tối uống chút rượu, phản ứng của Mạnh Kỳ Nhiên hơi chậm, một lúc mới nói: “Đầu hơi đau, anh về nghỉ trước. Vụ Vụ, em cũng ngủ sớm đi.”
Trần Thanh Vụ mỉm cười: “Được. Vậy chúc ngủ ngon.”
Tự tôn không cho phép cô mời lần thứ hai.
Mạnh Kỳ Nhiên gật đầu: “Ngủ ngon.”
Trần Thanh Vụ tắm xong, nằm xuống.
Suốt cả đêm, những bài hát ồn ào trong KTV vẫn vang lên trong đầu cô, khiến cô trở mình mãi không ngủ được.
Cô ngồi dậy khoác áo khoác, đi đến cuối hành lang, vào lối thoát hiểm để hút một điếu thuốc.
Sáng sớm hôm sau, Trần Thanh Vụ đi xe ra sân bay, bắt chuyến sớm nhất về Đông Thành.
Mạnh Kỳ Nhiên chắc hẳn ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, tỉnh dậy thấy tin nhắn của cô trên WeChat, gọi cho cô vài cuộc gọi thoại, nhưng lúc đó cô đang trên máy bay nên không nghe được.
Khi hạ cánh, cô chủ động gọi lại cho anh ta, nói rằng có việc ở xưởng nên về trước.
Mạnh Kỳ Nhiên có chút tiếc nuối: “Vốn định dẫn em đi chơi.”
“Lần sau có cơ hội rồi tính nhé.” Trần Thanh Vụ nói qua điện thoại, rồi hỏi anh ta: “Anh sắp về Đông Thành chưa?”
“Xe phải chuyển về trước để bảo dưỡng. Vài ngày nữa anh sẽ tìm em.”
Trần Thanh Vụ nói được.
/
Sau đó khoảng một tuần.
Sau bữa tối, Trần Thanh Vụ quét mã một chiếc xe đạp, đạp về khu nhà.
Đến cổng khu nhà, cô trả xe, đi bộ đến xưởng.
Cô đang cúi đầu tìm chìa khóa trong túi vải, đột nhiên nghe thấy tiếng cười ở cửa: “Cuối cùng em cũng về rồi.”
Trần Thanh Vụ giật mình suýt làm rơi túi: “… Kỳ Nhiên?”
Vùng ngoại ô không có ô nhiễm ánh sáng, ánh trăng đủ sáng, người đang khoanh tay dựa vào tường trước cửa, ngoài Mạnh Kỳ Nhiên ra còn ai vào đây nữa.
"Sao anh không báo trước một tiếng?"
"Vậy thì làm sao tạo bất ngờ cho em được." Mạnh Kỳ Nhiên cười nói.
Trần Thanh Vụ lấy chìa khóa mở cửa, sờ soạng công tắc điều khiển ở cửa rồi nhấn xuống.
Không gian bỗng chốc sáng lên, cô mượn ánh đèn để nhìn, Mạnh Kỳ Nhiên mặc một chiếc áo hoodie màu xám nhạt, tay xách một chiếc balo hai quai màu đen, trên cánh tay có một vết xước, dường như vẫn còn vết máu chưa khô hẳn.
Trần Thanh Vụ nắm lấy cánh tay anh ta: “Sao lại bị thương?"
"Thử xe bị ngã một chút. Bình thường thôi." Mạnh Kỳ Nhiên xách balo, đẩy vai cô đi vào trong.
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn một chút trên máy bay rồi. Chỗ em xa quá, ra khỏi thành phố lại tắc đường, đến đây làm anh suýt say xe."
"Anh là tay đua xe đó."
"Tay đua xe cũng không nhanh hơn tài xế taxi."
Trần Thanh Vụ bật cười.
Mạnh Kỳ Nhiên ném balo lên bàn, sau đó ngã người xuống ghế sofa.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]