Vụ Lý Thanh

Chương 21: Quá mạnh mẽ

Chương 21: Quá mạnh mẽ

Bác sĩ kiểm tra cơ bản, nói không có gì nghiêm trọng, thuốc đã uống cũng đúng, bảo uống thêm hai liều nữa, triệu chứng hết thì tự ngừng thuốc, dặn dò lần sau cẩn thận hơn.

Cuối cùng, bác sĩ hỏi Mạnh Phất Uyên: "Cậu bao nhiêu tuổi? Trông không giống sinh viên đại học."

Mạnh Kỳ Nhiên đáp nhanh: "Anh cháu năm nay mười sáu tuổi!"

Bác sĩ nói: "Chàng trai rất bình tĩnh, biết đưa em đến khoa cấp cứu nhi. Mười sáu tuổi cũng vẫn chỉ là trẻ con."

Câu cuối này khiến sắc mặt Mạnh Phất Uyên có phần không vui, chàng trai cool ngầu có lẽ không muốn mình vẫn bị coi là trẻ con.

Trần Thanh Vụ thấy biểu cảm của anh, không nhịn được bật cười.

Mạnh Phất Uyên lập tức nhìn sang, cô không dám cười nữa.

Về đến nhà, khi vào cửa Trần Thanh Vụ nghe thấy Mạnh Phất Uyên nói: "Sau này phải tự chú ý."

Giọng điệu không kiên nhẫn, giờ nghĩ lại cũng có thể hiểu được, kỳ nghỉ hè tốt đẹp không thể ra ngoài chơi, phải ở nhà trông hai đứa trẻ phiền phức, ai mà không bực mình chứ.

Lúc đó Trần Thanh Vụ chỉ cảm thấy áy náy vì đã làm phiền, rụt rè xin lỗi: “Xin lỗi..."

Mạnh Phất Uyên càng không kiên nhẫn: “Không có gì sai, xin lỗi làm gì."

Sau đó, trước khi đi ngủ, Trần Thanh Vụ nghe thấy bên ngoài có tiếng động, chạy đến cửa nghe lén, là Mạnh Phất Uyên đang mắng Mạnh Kỳ Nhiên, bảo cậu ta mười mấy tuổi đầu mà như không có não, cái gì cũng cho em gái ăn.

Mạnh Kỳ Nhiên không phục: "Em ấy ăn gì em phải chịu trách nhiệm sao!"

"Em ấy ở nhà chúng ta làm khách, chúng ta phải chịu trách nhiệm."

Mạnh Kỳ Nhiên bị chặn lại không biết phản bác sao, chỉ hừ một tiếng.

Chuyện này khiến tất cả mọi người đều cẩn thận hơn, đặc biệt là Trần Thanh Vụ, từ đó về sau ăn gì cũng phải kiểm tra kỹ.

Hôm nay đặt món, Mạnh Phất Uyên cũng đã nhắc đi nhắc lại, không thêm bất cứ loại hạt nào, ai ngờ kem tặng kèm lại trở thành vật lọt lưới.

Chẳng bao lâu sau, Mạnh Phất Uyên mua thuốc trở về.

Quản lý nhà hàng đến xin miễn tiền, lại xin lỗi không ngớt, nói sẽ tăng cường đào tạo nhân viên, cuối cùng tha thiết yêu cầu Mạnh Phất Uyên đừng báo chuyện này cho chủ nhà hàng.

Mạnh Phất Uyên nói: "Tôi với chủ quán là bạn, xảy ra vấn đề còn có thể bàn bạc. Gặp người khác, hôm nay các anh khó mà yên. Đây là lỗ hổng trong quản lý, tôi không thể giúp các anh che đậy."

Quản lý gật đầu lia lịa, không dám nói gì thêm.

Bị trễ nải một hồi, đồ ăn cũng nguội, mọi người đều mất hứng.

Chuyến bay lúc bốn giờ chiều, bây giờ Trần Thanh Vụ phải ra sân bay.

Mạnh Phất Uyên hủy một cuộc họp, tự mình tiễn cô ra sân bay.

Trên đường đi, Mạnh Phất Uyên hỏi xin cô ảnh chụp màn hình đăng ký vé máy bay, cô gửi cho anh, nghĩ rằng anh muốn xác nhận ga khởi hành.

Đến sân bay, Mạnh Kỳ Nhiên tiễn Trần Thanh Vụ vào làm thủ tục.

Trên đường đi tới quầy làm thủ tục, điện thoại Trần Thanh Vụ rung lên.

Tin nhắn WeChat, Mạnh Phất Uyên gửi.

Mạnh Phất Uyên: Bữa trưa không vui vẻ, thật xin lỗi, là lỗi của anh. Anh đã giúp em nâng cấp hạng ghế, trên máy bay ăn gì đó nhé.

Mạnh Kỳ Nhiên thấy Trần Thanh Vụ đứng yên không động đậy, cũng dừng lại theo: “Sao thế?"

"Không có gì." Trần Thanh Vụ cất điện thoại: “Đi thôi."

Trần Thanh Vụ đi trước, tiến tới quầy làm thủ tục hạng nhất.

Mạnh Kỳ Nhiên tỏ vẻ nghi ngờ: "Sao lần này lại chịu chi mua vé hạng nhất? Trước đây anh khuyên em, em toàn nói phải tiết kiệm tiền."

Trần Thanh Vụ mỗi ngày tiếp xúc với đất và lửa, không hề điệu đà, từ khi đi làm chưa từng xin bố mẹ một đồng nào. Lương của cô có hạn, đương nhiên không thể chi tiêu quá phung phí, vì vậy đi làm bằng xe buýt, máy bay thì chọn vé giá rẻ, đều là chuyện bình thường.

"Anh Uyên giúp em nâng hạng vé." Trần Thanh Vụ nói thật.

Mạnh Kỳ Nhiên nhướn mày: “Người không biết còn tưởng anh ấy mới là anh em ruột của em."

Đến cửa kiểm tra an ninh, Mạnh Kỳ Nhiên dừng bước: “Chuyện bên này xong xuôi anh sẽ đến tìm em."

Trần Thanh Vụ gật đầu: “Anh về nhanh đi, đừng để anh Uyên đợi lâu ở bãi đỗ xe."

Mạnh Kỳ Nhiên nói: "Anh nhìn em vào trong."

Trần Thanh Vụ nhận lại vali, bước vào cửa kiểm tra an ninh, trước khi đi vào lối đi, cô quay đầu lại nhìn.

Mạnh Kỳ Nhiên vẫn đứng đó, nhưng không biết ai gọi điện cho anh ta.

Anh ta đang cúi đầu nghe điện thoại, vì vậy không nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của cô nhìn về phía anh ta.

Trần Thanh Vụ thu hồi ánh mắt, xoay người.

Lên máy bay ngồi vào chỗ, một lúc sau nhận được vài tin nhắn WeChat.

Mạnh Kỳ Nhiên: Cất cánh chưa? Nhớ báo cho anh khi hạ cánh.

Trần Thanh Vụ trả lời: Sắp cất cánh rồi.

Hai tin nhắn khác, là do Mạnh Phất Uyên gửi.

Tin nhắn đầu tiên là: Hôm nay thật sự không chu đáo, thật xin lỗi. Nhớ xác nhận với tiếp viên về thành phần bữa ăn, chú ý xem dị ứng có bị tái phát không.

Tin nhắn còn lại là: Sau khi hạ cánh, nhớ nhắn tin cho Kỳ Nhiên.

Trần Thanh Vụ vừa định trả lời, bên trái lại hiện lên một tin nhắn mới:

Chăm sóc bản thân cho thật tốt.