Vụ Lý Thanh

Chương 19: Quá mạnh mẽ

Chương 19: Quá mạnh mẽ

Gần trưa hôm sau, Mạnh Phất Uyên lái xe chở Mạnh Kỳ Nhiên đến đón cô.

Sau khi xuống lầu, Trần Thanh Vụ đi đến quầy lễ tân để thanh toán, nhưng nhân viên lễ tân thông báo rằng người đặt phòng đã thanh toán tiền gia hạn phòng hôm qua rồi.

…Sao Mạnh Phất Uyên lại chu đáo đến thế.

Xe đã dừng ở cửa khách sạn, Mạnh Kỳ Nhiên xuống xe giúp Trần Thanh Vụ sắp xếp hành lý.

Hôm nay Mạnh Phất Uyên tự lái xe, sau khi cửa xe đóng lại, anh liếc qua gương chiếu hậu.

Mạnh Kỳ Nhiên ngồi một cách lười biếng, ngáp dài.

Trần Thanh Vụ hỏi: "Không ngủ được à?"

"Ban đầu đã nằm xuống rồi, nhưng đột nhiên có cảm hứng, phải dậy viết đến ba giờ sáng."

"Hôm qua mọi người về lúc mấy giờ?"

"Chắc khoảng một giờ sáng, anh quên rồi." Mạnh Kỳ Nhiên dựa người vào Trần Thanh Vụ: “Cho anh mượn vai ngủ một lát, đến nơi gọi anh nhé."

Trần Thanh Vụ nâng vai lên một chút để phù hợp với chiều cao của Mạnh Kỳ Nhiên.

Mạnh Phất Uyên thu hồi ánh mắt.

Nhà hàng có chế độ đặt chỗ trước, không gian yên tĩnh và tinh tế.

Chưa ngồi được bao lâu, Mạnh Phất Uyên nhận một cuộc gọi công việc, bảo họ ngồi chờ, rồi đứng dậy ra ngoài.

Mạnh Kỳ Nhiên uống một ngụm nước, đặt ly xuống nhìn cô: “Chuyện hôm qua, anh xin lỗi."

Giọng điệu nghiêm túc hơn thường ngày.

Bên ngoài áo phông anh ta mặc một chiếc áo khoác thể thao màu xám, có vẻ rất trẻ trung. Một vài sợi tóc rơi xuống trán, làm cho đôi mắt màu sẫm thêm phần dịu dàng.

Làm Trần Thanh Vụ nhớ lại những lúc cùng học với anh ta ở đại học, khi anh ta nằm ngủ trên bàn, cũng có vẻ dịu dàng và vô tội như thế này.

"Không sao." Trần Thanh Vụ bình thản đáp lại.

Mạnh Kỳ Nhiên quan sát cô, như thể không hoàn toàn tin tưởng lời cô nói, nhưng anh ta cũng không nói thêm gì nữa, chuyển sang chủ đề khác: "Hôm qua sau khi em đi, Chiêm Dĩ Ninh cũng đến quán bar."

"Em thấy cô ấy đăng lên vòng bạn bè rồi."

Mạnh Kỳ Nhiên dừng lại: “Vậy em không hỏi gì anh sao?"

"Có vẻ như không có gì để hỏi."

"Tối qua cuối cùng Vương Dục đã đưa cô ấy về."

"Ừ."

Mạnh Kỳ Nhiên cố gắng phân biệt biểu cảm của Trần Thanh Vụ. Cô quá bình tĩnh, làm anh ta khó mà xác định liệu cô thực sự không quan tâm hay đang che giấu một cách hoàn hảo.

Trước đây khi cô giận ngầm, anh ta vẫn có thể cảm nhận được.

Nhưng lúc này, kinh nghiệm và trực giác dường như không còn hiệu quả.

Anh ta chỉ cười khẽ: "Tin tưởng anh vậy à?"

Trần Thanh Vụ ngẩng lên nhìn anh ta, khẽ cười: “Tin anh không tốt sao?"

Mạnh Kỳ Nhiên định nói gì đó, thì cửa phòng bị đẩy ra.

Mạnh Phất Uyên bước vào, cảm thấy không khí có phần không tự nhiên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt hai người, nhưng cuối cùng không hỏi thêm gì.

Dù sao đó cũng là chuyện của họ, không đến lượt anh xen vào.

Món ăn đã được đặt trước, sau khi hỏi qua họ, phục vụ đi thông báo bếp chuẩn bị mang món lên.

Tất cả món ăn đã dọn xong, ngoài những món Mạnh Phất Uyên gọi, phục vụ còn tặng thêm ba phần kem, nói là sản phẩm mới mùa xuân, mời khách quen dùng thử.

Kem có màu hồng nhạt và xanh lục xen kẽ, được bày trong đĩa sứ trắng, giống như cành đào mùa xuân, rất tươi mát.

Trần Thanh Vụ lập tức cầm muỗng bạc, múc một muỗng đưa vào miệng.

Mạnh Phất Uyên lặng lẽ quan sát cô, đợi cô ăn vài muỗng mới lên tiếng: "Dự định khi nào từ chức?"

Trần Thanh Vụ đặt muỗng xuống, đáp: "Khi triển lãm kết thúc, em sẽ về nộp đơn từ chức."

Mạnh Phất Uyên gật đầu: “Lần trước em nói, định mở studio riêng, việc đó đã chuẩn bị chưa?"

Trần Thanh Vụ thường cảm thấy, Mạnh Phất Uyên chỉ lớn hơn cô sáu tuổi, nhưng lại như lớn hơn một thế hệ. Khi nói chuyện với anh, cô luôn có cảm giác đang nghiêm túc báo cáo với người lớn.

"Vẫn đang ở giai đoạn kế hoạch ban đầu."

"Em đã nghĩ đến việc mở ở thành phố nào chưa?"

"Thành phố gốm hoặc là Nam Thành. Thành phố gốm có cơ sở vật chất hoàn thiện; Nam Thành thì gần nhà, tiền thuê mặt bằng thấp. Mỗi nơi đều có một lợi thế riêng."

Sau khi cô nói xong, Mạnh Phất Uyên im lặng một lúc.

Những lời tiếp theo, anh cân nhắc mãi mới nói ra: "Anh có một người bạn, mở một lớp học gốm ở ngoại ô phía nam Đông Thành, gần đây do thay đổi cuộc sống, muốn về quê, dự định sang nhượng lại cửa hàng. Thiết bị ở đó rất đầy đủ, nếu em quan tâm, có thể đến xem."

Trần Thanh Vụ vừa định nói, Mạnh Phất Uyên nhìn cô một cái, rồi bổ sung: "Năm ngoái công viên văn hóa sáng tạo phía nam mở một lò nung củi, mở cửa cho công chúng. Nhưng anh không hiểu nhiều về ngành của em, cụ thể có phù hợp hay không, em phải tự quyết định."

Giọng anh trầm ấm dễ nghe, như tiếng ngọc đá va chạm vào nhau, nhịp điệu không nhanh không chậm, rất dễ tạo cảm giác an toàn, làm người nghe tin tưởng anh có thể chịu trách nhiệm về mọi lời nói của mình.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]