Chương 17: Người không vui phải uống chút ngọt
Phía trước bị kẹt xe, đi một đoạn lại dừng khiến Trần Thanh Vụ mất kiên nhẫn, liền bảo tài xế dừng lại, cho cô xuống xe.
Không xa có một con hẻm nhỏ, ban đêm trông khá yên tĩnh, cô băng qua đường và đi về phía đó.
Vào trong hẻm, cô đứng ở chỗ khuất gió châm một điếu thuốc, không có mục đích mà bước tiếp.
Khi tâm trạng không tốt, cô luôn thích đi dạo một mình, thích cảm giác như lạc vào biển người, ẩn mình một cách bí mật, nhỏ bé mà an toàn.
So với ban ngày, Đông Thành về đêm đẹp hơn, phồn hoa nhưng không phô trương, không quá xa cách.
Cô mang theo chiếc máy ảnh phim, vừa đi vừa chụp, không hay biết đã đi được gần một cây số.
Bên đường có một cửa hàng tiện lợi, cô thấy khát, dừng lại định vào mua nước, bỗng nghe có người gọi cô:
"Thanh Vụ."
Giọng nói phát ra từ bên kia đường, qua làn gió đêm, nghe không rõ ràng.
Trần Thanh Vụ ngẩng đầu, thấy đối diện là một quán rượu nhỏ.
Trước cửa quán treo một nửa tấm rèm màu xanh đậm, ánh đèn vàng bên trong hắt ra ngoài. Vài chiếc bàn đặt ngoài trời, trên bàn có những chiếc đèn cắm trại màu đen, ánh sáng lung linh, trông đẹp mắt, dường như rất ấm áp.
Mạnh Phất Uyên ngồi đó, áo khoác màu cà phê đậm đã cởi ra, đặt trên chiếc ghế bên cạnh, anh mặc áo sơ mi đen, như hòa vào màn đêm tĩnh lặng.
Trần Thanh Vụ khá bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp anh ở đây, thấy không có xe cộ qua lại, liền dập tắt điếu thuốc, băng qua đường đi tới đó.
Mạnh Phất Uyên lấy áo khoác trên ghế bên cạnh xuống, đặt sau lưng ghế của anh.
"Em cứ nghĩ anh đã về rồi."
"Chưa ăn tối, tiện qua đây ăn khuya." Mạnh Phất Uyên quan sát cô, một lát sau gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Mì ở đây ngon lắm, em thử đi."
Mạnh Phất Uyên đã nhìn cô rất lâu, từ lúc cô băng qua ngã tư, bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt.
Có lẽ vì từ nhỏ hay ốm yếu, cô rất gầy, nhưng lại cao ráo, thường khiến người khác cảm giác cô đơn độc lập.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô hút thuốc, vẻ mặt rất lạnh lùng, như có thể tan biến vào màn đêm bất cứ lúc nào.
Khiến anh cảm thấy, cần phải gọi cô lại.
Trần Thanh Vụ ngồi xuống, cởϊ áσ khoác ra.
Mạnh Phất Uyên theo phản xạ đưa tay định đón lấy, rồi chợt nhận ra, bèn nắm chặt tay lại, thu về.
Trần Thanh Vụ đặt áo khoác lên lưng ghế: “Có thực đơn không?"
Mạnh Phất Uyên gọi phục vụ, đưa thực đơn cho cô.
Khi Trần Thanh Vụ đang xem thực đơn, Mạnh Phất Uyên nhìn cô.
"Không phải đi ăn khuya với nhóm Mạnh Kỳ Nhiên à?"
"Có chút việc nên đi trước."
"Anh nhớ ban nhạc là do em đặt tên."
Trần Thanh Vụ khẽ sững lại. Ý anh như muốn nói, cô cũng là một phần của ban nhạc, tại sao lại rời đi sớm.
Người biết về nguồn gốc tên của ban nhạc, thực ra chỉ có các thành viên trong nhóm, cô chưa từng nói với Mạnh Phất Uyên, nên chắc là do Mạnh Kỳ Nhiên kể lại: "Lúc đó mọi người đưa ra rất nhiều tên, chỉ là tên em đề xuất tình cờ được mọi người chấp nhận." Trần Thanh Vụ dựng đứng thực đơn lên, chỉ vào một trang: “Có phải là món mì này không?"
Mạnh Phất Uyên liếc nhìn: “Ừ."
Trần Thanh Vụ gọi thêm hai món ăn nhẹ khác, rồi hỏi Mạnh Phất Uyên: “Anh có cần thêm gì không?"
Mạnh Phất Uyên nói: “Nước lựu ngọt."
Người phục vụ ghi lại và mang thực đơn đi.
Mạnh Phất Uyên im lặng một lúc, nâng ly trước mặt lên nhấp một ngụm, rượu lạnh có đá uống vào có cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
Thấy Mạnh Phất Uyên không nói gì, Trần Thanh Vụ cũng không nói.
Cô biết tính cách của Mạnh Phất Uyên, không cần thiết phải tỏ ra xã giao không thật lòng.
Cô cảm thấy anh có lẽ không muốn nói chuyện xã giao với cô.
Không lâu sau, đồ ăn và thức uống được mang lên.
Trần Thanh Vụ lấy đũa, nếm thử miếng gà chiên chanh.
Bỗng thấy Mạnh Phất Uyên giơ tay lên, đưa ly nước lựu ngọt mà người phục vụ đặt trước mặt anh đến tay cô.
Trần Thanh Vụ ngẩng đầu nhìn anh.
Giọng của Mạnh Phất Uyên gần như không có cảm xúc: “Người không vui phải uống chút ngọt."
Trần Thanh Vụ ngạc nhiên: “… Có phải trông em khó chịu quá không. Thường có người hiểu lầm là em không vui."
Mạnh Phất Uyên ngẩng lên, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô như một vệt nước.
Câu nói tiếp theo của anh khiến Trần Thanh Vụ có cảm giác nhẹ bẫng đến kỳ lạ, như đang đi trên dây thăng bằng đầy vui thích mà bỗng nhiên hụt chân.
Anh nói: “Anh không đến mức không phân biệt được."