Trong bữa tiệc gia đình lúc tám giờ tối ở nhà cũ nhà họ Lục, mẹ Lục Viễn thân mật kéo tay Lục Mẫn Tuyết qua vuốt ve, cười nói, "Năm nay Mẫn Tuyết cũng đã mười bảy tuổi rồi đúng không?”
“Đúng vậy thưa dì." Lục Mẫn Tuyết nói xong quay đầu nhìn về phía mẹ Lục Viễn nói, "Dì luôn luôn trẻ trung xinh đẹp như xưa ạ!" Người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, nhưng tư thái vẫn còn đó, năm tháng đối với bà phảng phất chỉ là gió mát phất qua chưa từng để lại dấu vết gì, về điều này có thể nhìn ra từ trên người Lục Viễn.
Cô vẫn nhớ rõ lần đầu cô gặp Lục Viễn, chỉ là thoáng nhìn từ xa, mà ngỡ như mình vừa gặp thần tiên.
Mẹ của Lục Viễn cười, bà chọc nhẹ chóp mũi cô, "Ý của dì không phải vậy, mấy năm nay Lục Viễn vẫn chăm sóc cho con, ở bên cạnh bảo vệ cho con rất tốt, nhưng cũng dẫn đến người mà con tiếp xúc ngang với địa vị xã hội của chúng ta không nhiều lắm, dì đang nghĩ, mắt thấy con sắp mười tám tuổi rồi, có phải đã tới lúc con có thể tiếp xúc nhiều hơn với những đứa trẻ cùng thế hệ với con rồi không?"
Lúc này Lục Viễn vừa mới từ trong phòng làm việc của ông cụ Lục đi ra vừa vặn nghe được lời của mẹ, không khỏi nhíu mày, nói, "Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?”
Lời này của hắn có ý ám chỉ, bởi vì năm đó nhà họ Lục chính là dựa vào việc đẩy người dì xinh đẹp nhu nhược của hắn đi ra ngoài kết hôn cuộc hôn nhân hợp tác với người ta để đổi lấy lợi ích ngắn ngủi, cho nên dẫn đến việc bây giờ người dì của hắn còn đang ở trong bệnh viện tâm thần đợi ngày được ra ngoài, mà cuối cùng cha của hắn vẫn không có được ích lợi gì, thậm chí chết ở dưới quê trong một tai nạn ngoài ý muốn.
Cuối cùng để lại cho hắn chỉ có một Lục thị bấp bênh cùng một đống cục diện rối rắm và to lớn.
Mẹ Lục Viễn đương nhiên cũng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của con trai mình, năm Lục Viễn mười tám tuổi hắn đã tiếp nhận Lục thị, từ một công ty ngoại thương bình thường sắp phá sản cho tới đế quốc thương mại với sản nghiệp trải rộng khắp toàn cầu hiện nay, mẹ Lục Viễn nhìn hắn từ lúc đó tới tận bây giờ, đương nhiên biết được gian khổ ở trong đó.
Vì thế, người phụ nữ thở dài, bưng lên trên ly hồng trà rồi nhấp một ngụm, sau đó nhàn nhạt nói, "Lục Viễn, con biết rõ mẹ không phải ý này, tuy rằng con là người giám hộ của Mẫn Tuyết, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, Mẫn Tuyết cũng giống như con ruột của mẹ, làm sao mẹ có thể đẩy con bé vào hố lửa được?"
“Vậy thì mẹ đừng nói nữa." Lục Viễn thản nhiên nói, trong giọng nói lạnh lùng không nghe ra một chút tình người, nói xong hắn xoay người muốn rời đi.