L*и nhỏ truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, khiến cả người Thẩm Vi Vi run rẩy, ngực cũng đau muốn chết.
Thẩm Vi Vi thét chói tai sau đó tỉnh lại, cô phát hiện một người đàn ông đang nằm ở trước ngực cô và cắn núʍ ѵú của cô, hắn cũng dùng cây gậy thịt cực nóng đâm vào bộ ngực mềm mại của cô.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là có trộm vào nhà, phát hiện cô ở một mình cho nên thuận tiện cưỡиɠ ɠiαи cô.
Người đàn ông kia ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của hắn khiến cô sửng sốt!
“Bây giờ em là vợ tôi, có kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu em đâu!"
Người đàn ông nói xong, lập tức nâng l*и nhỏ của cô lên, thè đầu lưỡi mập mạp ra rồi liếʍ mép l*и của cô.
“Tại sao l*и của em lại chặt như vậy, ông đây không đâm vào được!”
“A, a!”
Thẩm Vi Vi thất hồn lạc phách gào thét, cô nhìn thấy vẻ ngoài đẹp trai ngất ngây của người đàn ông, vậy mà thật sự không kêu cứu mạng nữa.
Bị một người đàn ông đẹp trai như vậy đυ. l*и, cô cam tâm tình nguyện, mặc kệ hắn có phải trộm hay không!
Đột nhiên, những ký ức khó hiểu kéo đến và lấp đầy tâm trí cô.
Bây giờ là thập niên 70 mà cô tha thiết ước mơ, cô đã trọng sinh thành một cô gái mười tám tuổi tên là Thẩm Vi Vi, trùng tên và họ với cô.
Đó là một cô gái lẳиɠ ɭơ vừa lười vừa thèm ăn ở nông thôn.
Bởi vì bộ đội của Lục Cẩn Từ ở trong núi gần đó, cô ta từng thấy đoàn trưởng trẻ tuổi Lục Cẩn Từ ngồi trong xe ở chợ, cho nên lập tức nổi lên tâm tư xấu xa.
Cô ta cố ý tìm cơ hội ở chung với đoàn trưởng một lần, sau đó cởi sạch quần áo nói đoàn trưởng đã làʍ t̠ìиɦ với cô ta, nói rằng hắn sẽ cưới cô ta.
Lục Cẩn Từ hết đường chối cãi, đành phải cưới cô ta.
Hôm nay là đêm tân hôn cô ta gả cho Lục Cẩn Từ, người chồng hợp pháp của cô ta đang làm chuyện bại hoại với cô.
Làm sao cô có thể sống lại rồi trở thành một cô gái đáng ghét như vậy được cơ chứ.
Chuyện đã đến nước này, không thể làm lại, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
L*и nhỏ tê dại ngăn cản suy nghĩ của cô, Lục Cẩn Từ liếʍ khe l*и, lại dùng đầu lưỡi đảo quanh âʍ ѵậŧ của cô, khẽ cắn, ngứa ngáy đến mức cô khó có thể chịu được.
“A! Ngứa muốn chết! Đừng mà!”
"Đồ lẳиɠ ɭơ, không phải chính em nói tôi cưỡиɠ ɠiαи em, nhất định phải gả cho tôi sao?”
Thẩm Vi Vi cảm thấy nước bên trong cơ thể không khống chế được mà rò rỉ ra ngoài, giống như nước lũ tràn bờ đê.