À, gần đây tôi luôn nhớ về Chu Diễm.
Có lẽ đó là dấu hiệu của người sắp chết.
Vì không có tương lai nên mới phải gặm nhấm quá khứ.
"Chị ơi, sao chị khóc vậy?" Kỳ Kỳ lau nước mắt cho tôi, thở dài, "Hình như chị có rất nhiều chuyện đau lòng."
Tôi ôm em ấy: "Ba em nói em chỉ cần hóa trị thêm ba lần nữa là sẽ khống chế được bệnh. Kỳ Kỳ, chị giao Weibo này cho em, em tiếp tục làm thay chị được không?"
Kỳ Kỳ nghe xong mà sửng sốt: "Tại sao, chị muốn trèo tường hả?"
(Trèo tường: chuyển qua làm fan của người khác.)
Tôi khẽ cười nói với em ấy: "Không phải, bởi vì chị rất yêu Chu Diễm, cho nên chị muốn sau khi chị đi, tình cảm đó vẫn sẽ tiếp tục thông qua Weibo này. Em đồng ý với chị là đăng bài thường xuyên được không?"
Chỉ cần Weibo này vẫn đăng bài, Chu Diễm sẽ không biết chuyện tôi chết.
Anh sẽ kết hôn với Khúc Hiểu Phù, sẽ trở thành ca sĩ được nhiều người yêu mến hơn, lấy được nhiều giải thưởng hơn.
Chỉ là, tương lai của anh sẽ không có tôi mà thôi.
Sau khi giao Weibo "Một bát cơm chiên trứng" và vé cho Kỳ Kỳ, tôi mang thuốc về nhà.
Không phải nhà họ Lưu mà là căn nhà nhỏ Chu Diễm mua cho tôi.
Hai phòng một sảnh, là nơi thuộc về hai đứa trẻ chúng tôi.
Vừa mới vào phòng khách tôi đã nhận được tin nhắn của Chu Diễm.
Anh liên tục nhắn tin cho tôi, cho dù rất hiếm khi tôi trả lời.
[Nhận được vé chưa? Em thật sự muốn đến cùng Lưu Tử Minh sao?]
Tôi trả lời: [Để xem tình hình.]
[Em muốn khiến anh giận phải không!]
Chu Diễm nhanh chóng trả lời, lại nhắn thêm mười dấu chấm than để tỏ vẻ kháng nghị.
[Bây giờ anh phải đi làm, nếu kết thúc sớm, anh sẽ liên lạc với em.]
Anh gửi một meme thở phì phò, nhìn là biết anh vừa mới chụp.
Quai hàm của Chu Diễm phồng lên, trợn mắt, trên đầu còn có nhãn dán tức giận.
Cũng không biết nhân viên mà thấy anh như vậy thì sẽ nghĩ thế nào.
Dù sao ở trong mắt fan, hình tượng của Chu Diễm luôn là lạnh lùng ít nói.
Tôi ở nhà từ từ dọn dẹp, muốn sắp xếp lại đồ đạc.
Sau khi dạo quanh nhà một vòng, tôi mới phát hiện khắp nơi đều có đồ của Chu Diễm.
Trong toilet có bàn chải đánh răng của anh, tủ quần áo có đồ ngủ của anh, trên kệ giày có dép lê của anh.
Ngay cả chiếc đàn ghita anh thường dùng cũng lặng lẽ nằm trong thư phòng.
Tôi cứ tưởng mình đã sẵn sàng từ biệt anh.
Nhưng khi mở tủ lạnh ra, nhìn thấy tờ giấy dán bên trên, tôi mới phát hiện mình vẫn không đủ mạnh mẽ.
Tôi giật tờ giấy ra, nằm xuống sàn nhà lặng lẽ khóc.
Trên tờ giấy viết: [Hầm canh cho em này, hâm nóng 10 phút là ăn được. Anh phải ra nước ngoài nửa tháng, đừng gọi cơm bên ngoài, anh sẽ mời người đến nấu cơm cho em. Sau khi tỉnh dậy nhớ nhắn tin cho anh đấy.]