Cả Nhà Ta Đều Xuyên Không Rồi

Chương 2: Xuyên không rồi?

Triệu Cảnh Nguyệt tuy rằng không biết bộ dạng hiện tại của mình như thế nào, nhưng rõ ràng cảm giác được chính mình thu nhỏ mấy cỡ.

“Mẹ ơi, con cải lão hoàn đồng rồi!”

Còn không đợi cho Tôn Anh có cơ hội nói chuyện, cô đột nhiên đáy mắt tinh quang lóe lên, tiếp theo kinh hô: "Vuãi!"

Tôn Anh vỗ "bốp" một cái lên trán Triệu Cảnh Nguyệt, miệng trách cứ: "Một đứa con gái, mỗi ngày đều nói tục.”

Tôn Anh vẫn chưa dùng lực, Triệu Cảnh Nguyệt vẫn ra vẻ xoa xoa ót.

“Mẹ ơi! Chúng ta có phải xuyên không rồi không?”

Triệu Cảnh Nguyệt đọc tiểu thuyết mỗi ngày khi còn đi học, mặc dù yêu thích những cuốn tiểu thuyết hống hách bá đạo tổng tài nhưng cô cũng biết một vài điều về tiểu thuyết xuyên không.

Cô không thể nghĩ ra lý do nào khác cho tình trạng hiện tại của họ ngoại trừ việc xuyên không.

Vừa là một gia đình đi leo núi, không ngờ lại gặp phải một cơn mưa lớn, mọi người vội vã xuống núi và lại gặp phải một trận lở đất.

Trước khi hôn mê, Triệu Cảnh Nguyệt trong lòng vẫn đang cầu nguyện: Cầu xin ông trời cho con một cơ hội nữa, từ nay trở đi, con sẽ ở nhà và không bao giờ đi du lịch nữa!

Nhưng cô không muốn du xuyên không! Cô không muốn sống ở thời cổ đại thậm chí còn không có ánh sáng!

Lời nói của Triệu Cảnh Nguyệt khiến lòng bàn chân Tôn Anh ớn lạnh, khiến bà cảm thấy kinh hãi.

Có những chuyện quái đản như vậy, chẳng lẽ trên đời này có ma sao?

Cạch——

Suy nghĩ của hai mẹ con đang lang thang rất xa, bỗng bị một tiếng “cạch” kéo lại.

Tiếng gỗ bị nghiền nát phát ra từ một căn phòng, nếu để ý kỹ sẽ thấy kèm theo tiếng người nghèn nghẹt.

Vừa nghĩ đến ma, nhưng bây giờ nghe thấy những tiếng động bất thường, khiến Tôn Anh, vốn vốn đã rụt rè, sợ hãi hét lên.

“Á——”

Hai mẹ con ôm nhau.

Triệu Cảnh Nguyệt thực ra không hề sợ hãi, nhưng tiếng hét của Tôn Anh khiến cô càng cảm thấy sợ hãi hơn.

Triệu Cảnh Nguyệt đưa tay ra, muốn vỗ lưng Tôn Anh để an ủi bà, nhưng cô không cao nên chỉ có thể vỗ nhẹ vào tay bà.

"Mẹ đừng sợ, con ra cửa sổ nhìn xem." Triệu Cảnh Nguyệt chỉ vào cửa sổ rách nát, chỉ có một mảnh giấy dán cửa sổ nhỏ lơ lửng trên đó .

“Cẩn thận, tránh xa ra mà xem!” Tôn Anh nói rồi đẩy Triệu Cảnh Nguyệt.

Triệu Cảnh Nguyệt:?

Quên chuyện đó đi mẹ, đừng lo lắng về điều đó.

Triệu Cảnh Nguyệt dừng lại cách cửa sổ hai bước.

Tích tụ sức mạnh ở lòng bàn chân, nhảy tại chỗ và tiếp đất trong một giây.

Cảnh trong phòng thoáng qua, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng một người đàn ông đang nằm bên trong.

Nhảy lần nữa và ngã lần nữa.