Chương 28: Thành burang
Vào thành Burang, Hà Ninh kinh ngạc.Con đường có thể chứa sáu con lạc đà dàn hàng ngang, kiến trúc rực rỡ sắc màu, bên đường bày đủ các quầy hàng, thương nhân dắt lạc đà và gia súc đang trả giá, cô nương phủ khăn đầu rực rỡ đi trong đám người. Tiếng trống và tiếng huyền cầm từ xa truyền tới rõ ràng, là vũ nương và nhạc công đi khắp các thành. Mấy đứa trẻ đội nón tròn chạy tới, nhưng lại bị mẹ mình đuổi theo kéo lại.
Tiếng người hỗn tạp, khu chợ náo nhiệt, tất cả trước mắt, đều tương tự như ảo ảnh mà Hà Ninh nhìn thấy trong hoang thành.
Bên đường truyền tới mùi thơm bánh nướng, Hà Ninh không nhịn được hít sâu một hơi, bụng lại kêu réo.
Ngay lúc thằn lằn đen xuất hiện, xung quanh đột ngột yên tĩnh, tiếp theo lại vang lên tiếng hoan hô.
“Thành chủ đại nhân! Thành chủ đại nhân!”
“Thành chủ đại nhân trở về rồi!”
Sự sùng bái và yêu kính của người dân xuất phát từ nội tâm, được tiếng hoan hô bao quanh, Hà Ninh có thể cảm giác được niềm vui từ nội tâm của họ. Bất giác kinh ngạc nhìn Mudy, người này có lẽ không phải là người tốt, nhưng lại là thành chủ đạt tiêu chuẩn.
Các kỵ sĩ sau khi về thành sẽ phân đội ra, chỉ có một trăm người sẽ theo Mudy về phủ thành chủ.
Ven đường Hà Ninh vẫn không lên tiếng, từ Battier đến Burang, suốt đường những gì thấy và nghe đã đánh vỡ rất nhiều nhận thức của y.
Đại khái là trước kia quá mức xui xẻo, khiến y rúc vào sừng trâu, thà kết bạn với động vật, cũng không muốn tiếp xúc với con người. Hiện tại nhìn lại, tình trạng không tệ như trong tưởng tượng của y.
Phủ thành chủ là một tòa kiến trúc đỉnh tròn nhiều tầng, trên bức tường màu sắc khắc nhiều đồ án khác nhau, trụ tròn cao to vây quanh hành lang dài dài. Nhìn từ bên ngoài, vô cùng tương tự thần điện trong hoang thành, chỉ là hoa văn trên tường và bố cục chỉnh thể có hơi khác biệt. Ngay cả đường đi và kiến trúc trên đường, cũng mười phần tương tự với hoang thành. Chỉ là trải qua năm tháng xói mòn, diện mạo của hoang thành không còn như xưa, đa phần kiến trúc đã bị chôn vùi dưới cát vàng mất đi nguyên dạng.
Nếu có thể hiểu rõ lịch sử đế quốc Aram thêm một bước, thì sẽ phát hiện, so với Vu thành, thành Burang và vương thành đế quốc đã bị hủy diệt trong chiến hỏa càng tương tự. Chỉ đáng tiếc, Hà Ninh còn không kịp đọc xong hết bảng đồng và cuộn da dê trong mật thất, đã bị bức phải rời khỏi hoang thành.
Lúc nào có thể trở về, tới nay vẫn là một con số không biết.
Ngay khi Hà Ninh đi vào phủ thành chủ, Danda đang bị nhốt trong địa lao đột nhiên mở banh mắt ra, gương mặt già nua đến đáng sợ, mái tóc dài trắng bạc, thân hình khô gầy, đôi mắt màu đen cũng trở nên đυ.c ngầu, không còn trong vắt.
Vu nữ Taiya, mỹ mạo và địa vị đều đã cách cô rất xa. Trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời, dần chìm vào điên cuồng.
Danda có thể cảm giác được một luồng vu lực lớn mạnh, còn mạnh hơn cả hai tháng trước. So với đại vu trong thần điện Ortiramhs càng thuần túy, ôn hòa, cường đại hơn.
Cách cô rất gần, gần đến mê người.
Cổ họng phát ra tiếng ú ớ, âm thanh kéo dây xích không khiến cai ngục chú ý, có thể họ đã chú ý, chỉ là lười để ý tới cô.
Taiya bộ tộc có vu nữ mới rồi. Trên thực tế, đó chẳng qua là một đứa trẻ hai tuổi, trên người chảy dòng máu giống với Danda, một con bù nhìn và đồ bài trí không hơn không kém.
Danda mất tích, còn có lời đồn, cô cùng người tình ngoại tộc chạy trốn, đối với vu nữ mà nói, đây là đại tội không thể tha thứ. Không tìm được Danda, số người Taiya lúc trước cùng cô vào hoang mạc cũng mất tích, tộc trưởng Taiya kiên trì chọn ra một vu nữ mới, thần điện Ortiramhs cũng không có cách nào. Sau khi tộc trưởng Taiya dâng lên tế phẩm phong phú, thần điện công nhận địa vị của vu nữ mới.
So với Danda đã mất tích, thần điện đang toàn lực tìm kiếm ma quỷ trong ‘thần dụ’.
Đại vu Ortiramhs đột nhiên cho thần dụ, các vu nữ lấy danh thần điện, kích động chiến sĩ các bộ lạc đi vào hoang mạc, có lời đồn bọn họ còn thu mua bọn cướp hoang mạc. Các vu nữ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, tộc trưởng và trưởng lão các bộ tộc bị áp chế thời gian dài sớm đã tồn tại bất mãn. Biết được các chiến sĩ đã phái đi đều chết trong ốc đảo trên hoang mạc, bất mãn này càng đạt lêи đỉиɦ điểm.
Ma quỷ của hoang mạc? Khởi nguồn tất cả tai họa?
Nếu đây là thật, tại sao đại vu Ortiramhs bốn trăm năm trước không đưa ra thần dụ như thế?
Tuy uy vọng của thần điện Ortiramhs vẫn rất cao, nhưng vu lực của đại vu xuy yếu cũng là sự thật không thể chối cãi. Một vài người cũng ôm lòng hoài nghi đối với chuyện cơn mưa lớn không lâu trước đó là từ lời cầu nguyện của thần điện. Chỉ là không có căn cứ, chỉ có thể bỏ mặc.
Danda là không may, tham lam và khát vọng của cô, đã định cô không thể nào ra khỏi địa lao lạnh lẽo. Nhưng cô cũng may mắn, vào lúc tất cả âm mưu và phản bội bị vạch trần, cô không cần phải giống như vu nữ của Ortiramhs, gánh lấy phẫn nộ của cả Aram.
Trở về phủ thành chủ, Mudy được đại thần mời đi. Hà Ninh được thị tùng dẫn tới phòng khách ở lầu ba.
Mở cửa phòng có khắc hoa văn tinh mỹ, một mùi hương thoang thoảng bay tới. Trên vách tường là thảm treo tinh xảo, thảm trải sàn màu sắc rực rỡ phủ kín căn phòng.
Trong phòng không có giường, chỉ có một cái đệm xinh đẹp, và mấy cái gối tựa. Trên bàn tròn có thấp hương liệu, đang tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Đứng ở trước cửa phòng, Hà Ninh nửa ngày không lên tiếng. Đây chính là phong cách trang trí của dị thế giới? Sống trong căn phòng đủ màu sặc sỡ thế này thời gian dài, không bị hoa mắt sao?
Thái độ của thị tùng vô cùng cung kính, Hà Ninh không mở miệng, tuyệt không lên tiếng.
“Đây là phòng khách?”
“Đúng vậy, lão gia tôn kính.”
Hà Ninh gật đầu, không sửa lại cách xưng hô của thị tùng, không phải y chưa thử qua, nhưng căn bản là phí công.
Bỏ đi, hoa mắt thì hoa mắt. Ít nhất, đây là đãi ngộ của khách.
Bước vào một bước, nhấc chân lên, trên mặt thảm hiện lên một vết giày rõ ràng. Cúi đầu nhìn nhìn, trên giày còn dính đầy cát vàng, quần cũng nhìn không ra màu sắc ban đầu, toàn thân trên dưới thứ sạch nhất, chỉ có miếng vải đen mang ra từ mật thất.
Hà Ninh quay đầu lại, thị tùng vẫn như cũ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vẻ mặt không có bất cứ dị thường nào.
Vị này thật đủ trấn định.
“Ở đây có nhà tắm không?”
“Nhà tắm?”
“Chỗ để tắm rửa.”
“Có, lão gia tôn kính.” Thị tùng nói, “Mời đi bên này.”
Nhà tắm của phủ thành chủ cũng rất xa hoa, trên bốn vách tường khảm hạt châu có thể phát sáng, cực giống với hạt châu Hà Ninh thấy dưới đất thần điện, chỉ là lớn nhỏ khác nhau, màu sắc cũng hơi trắng một chút.
Sau khi thị tùng đưa y phục sạch lên, thì bị Hà Ninh mời ra.
Trầm vào nước nóng, Hà Ninh thoải mái thở dài một tiếng, lỗ chân lông toàn thân dường như đều muốn nở ra. Bồn tắm lớn như hồ bơi, gần như khiến Hà Ninh quên đi đây là hoang mạc.
Hai tay gác chéo nằm úp trên bờ hồ, mái tóc dài xõa tung sau lưng, nổi lềnh bềnh trong nước, hơi nóng bốc lên, làn da bắt đầu đỏ lên, nhưng lại không muốn động chút nào.
Ngón tay rạch hai cái bên bờ hồ, mặt đá trơn nhẵn không lưu lại chút dấu vết nào, cái này là vật liệu gì?
Hà Ninh quay người lại, từ phần cổ trở xuống đều nằm trong nước. Thằn lằn xanh không ở bên cạnh, luôn cảm thấy thiếu mất gì đó. Thứ tốt luôn phải chia sẻ với bạn tốt, nhưng, người anh em của y có thể ngâm nước nóng sao?
Dấu chấm hỏi treo trên đầu, Hà Ninh ngâm tới mức tay chân nhăn nheo mới bước ra khỏi nhà tắm.
Quần dài rộng rãi, dây lưng màu đen, áo trên màu vàng nâu, giày phẳng mũi hếch, mang theo phong cách đặc trưng của dân tộc hoang mạc.
Trở về phòng, tóc vẫn còn nhỏ nước, nhưng thân thể lại rất sảng khoái.
Quần và giày Hà Ninh thay ra được thị tùng lấy đi giặt sạch, chỉ có miếng vải đen đó, y từ đầu tới cuối vẫn nắm trong tay.
Dao hoa quả tùy thân cũng bị mang đi, ngồi trên thảm trải sàn, Hà Ninh cầm một trái cây màu xanh, cắn một miếng, không biết liệu có đưa trả quần áo với giày về không, nếu không, liên hệ của y và một thế giới khác sẽ thật sự không còn một chút nào.
Một mâm đầy hoa quả, Hà Ninh thích nhất là loại quả màu xanh đó, ăn rất giòn ngọt, rất giống loại quả sinh trưởng trong hoang thành. Trái cây còn chưa ăn xong, thị tùng đã bưng lên thịt nướng và món chính, bánh rất mềm, thịt nướng cũng rất thơm, nhưng Hà Ninh ăn mà không biết vị, y muốn đi xem thằn lằn xanh.
Nghĩ liền làm, thằn lằn xanh cũng ở phủ thành chủ, muốn tìm nó rất dễ dàng.
Rửa sạch tay xong, Hà Ninh đứng lên ra khỏi phòng, thị tùng đứng ngoài cửa không hỏi y muốn đi đâu, chỉ theo sau.
Theo thì cứ theo, Hà Ninh rất tự giác. Tuy nói là đãi ngộ của khách, Mudy cũng sẽ không thật sự thả y một mình đi lại tự do trong phủ thành chủ, đổi lại là mình cũng thế thôi.
Khi Hà Ninh tìm được thằn lằn xanh, nó đang nằm ngửa trên bãi cỏ khô ngủ say sưa. Nhìn cái bụng nhô lên của thằn lằn xanh, khẳng định đã ăn không ít.
Quả đúng là anh em của y, thật sự rất khoan thai.
“Nó ngủ ở đây sao?”
“Vâng, lão gia tôn kính.”
“Ta có thể dẫn nó về phòng không?”
“…”
Bình tĩnh cuối cùng bị đánh vỡ, mặt thị tùng thành công thể hiện được tinh túy của chữ 囧.
Hà Ninh một tay đặt trước ngực, một tay chống cằm, “Tính ra không được, cái tướng này ngay cả cửa cũng không lọt.”
Thị tùng thở phào một hơi, nhưng, hắn thở phào đã quá sớm, nếu hắn biết tinh thần nếu núi không tới chỗ ta được, ta sẽ tới chỗ núi, Hà Ninh dự định sẽ cùng thằn lằn xanh nằm cỏ khô, chỉ sợ nước mắt cũng sẽ chảy xuống.
Cái này cũng không thể trách Hà Ninh, tại một nơi xa lạ, luôn muốn tìm người quen mới có thể chân chính yên tâm.
Hà Ninh đứng mệt, dứt khoát ngồi xổm xuống, ngồi xổm mệt rồi, trực tiếp dựa lưng lên người thằn lằn xanh, cũng bắt đầu ngáy pho pho.
Thị tùng muốn đi tới, nhưng thằn lằn xanh vốn đang ngủ say lại đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu lên, há miệng nhe răng. Thị tùng vội vã lùi lại hai bước, không bước tới nữa, nhưng cũng không đi khỏi.
Cùng lúc này, sứ giả thần điện Ortiramhs phái tới được dẫn tới trước mặt Mudy.
Quan hệ của thành Burang và thần điện Ortiramhs trước giờ không hòa hợp, trong thành không có vu nữ chính là chứng cớ tốt nhất.
Lần này đại vu ra thần dụ, chiến sĩ bộ lạc vào hoang mạc và bọn cướp bị mua chuộc toàn bộ có đi không về, vận may kém toàn bộ chết trong tay người Canyon và Hà Ninh.
Cuộc chiến phát sinh ở thành Battier, ban đầu không khiến thần điện Ortiramhs chú ý, nhưng phát triển tiếp theo lại khiến thần điện bắt đầu lưu tâm.
“Thanh niên tóc đen?” Mudy buông cuộn da dê trong tay xuống, nhìn sứ giả của thần điện, “Ngươi là chỉ tộc trưởng man tộc?”
Sứ giả bị nghẹn một chút, Mudy nói tiếp: “Hắn chính là ma quỷ trong miệng đại vu? Nếu là vậy, có thể đến đồng hoang phía tây để bắt hắn.”
Nói xong, Mudy lại bày mấy cuộn da dê ra, ý tứ rất rõ ràng, hắn rất bận, không rảnh nói nhiều.
Sứ giả thần điện tức giận phát run, nhưng lại không có bất cứ cách nào với Mudy, thành Burang không phải là những nơi khác, uy nghiêm của thần điện, uy vọng của đại vu, không có ích gì ở đây.