Dần dần, một màn đạn chú ý Cố Thầm cũng không còn.
Mà đối với Lục Thanh Việt cùng Dụ Tinh Châu thì không phải như vậy, tuy rằng tư lịch cùng tác phẩm của bọn họ đều kém xa một ít tiền bối ở đây, nhưng làm đỉnh lưu, đề tài cùng fan hâm mộ trên người là lớn nhất, cho nên hai người không ngừng bị cue đến, chỉ có thể bị ép gia nhập đề tài của bọn họ.
Cố Thầm nhìn sự chú ý của hai người rời đi, chỉ cảm thấy lỗ tai và ánh mắt đều thanh tịnh. Góc sô pha vừa vặn đặt giá tạp chí, Cố Thầm tiện tay rút một quyển ra chậm rãi lật, lại thỉnh thoảng uống một ngụm hồng trà, rất nhàn nhã.
Nhìn loại tình huống xã giao này, người trẻ tuổi bên cạnh Lâm Dĩ Tố lộ ra một loại biểu tình "Mấy người ở đây đều thật khủng bố", sau đó lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chơi game.
Gần đến giờ ăn trưa, đề tài của bọn họ dường như đã lục tục kết thúc, Lục Thanh Việt rốt cuộc quay trở lại ngồi, hâm mộ nhìn về phía Cố Thầm nói: "Cố tiên sinh, trên người ngài thật sự có chút vị của một siêu buff vua quả... Vì sao không ai kéo ngài ra nói chuyện vậy?"
Dụ Tinh Châu vỗ đầu Lục Thanh Việt một cái, nói: "Buff gì? Anh có nói chuyện đàng hoàng được không hả?"
Lục Thanh Việt nắm lấy tay Dụ Tinh Châu: "Nói bao nhiêu lần rồi, đầu đàn ông không được vỗ."
Theo hai người bọn họ đi tới, màn đạn rốt cục lại chú ý tới bên này: [Ha ha ha! Rốt cuộc là ai ngồi trong góc thế? Trời ơi vợ đã không đến thì thôi đi, còn bị hai cục của nợ vây ép ở giữa nữa chứ, thảm quá mà ha ha ha!]
[Hai người này đúng là người ngoài đã rõ mà trong lòng còn e, má nó kẹp Cố tiên sinh ở giữa đút thức ăn cho chó.]
[Uy uy uy, vừa rồi các ngươi không phải còn muốn đánh nhau sao? Giờ lại lôi lôi kéo kéo trước mặt Cố tiên sinh người ta là ý gì đây ha ha ha]
Cố Thầm ngồi ở đó, nhìn bọn họ, cảm thấy rất thú vị.
Bọn họ là công thụ chính của nguyên văn, mà bản thân cậu chính là một trong những tấm nền phụ trợ cho "tình yêu ngọt ngào" của bọn họ. Hiện tại xem ra, viết này thì không sai lắm, tuy rằng cũng không cần dùng sự cô độc bi thảm của cậu phụ trợ đánh bật lên tình yêu ngọt ngào đấy, nhưng cậu, vẫn là, chữ viết lên mặt luôn- "Phần bối cảnh".
Lục Thanh Việt nhìn mấy viên tròn nhỏ trong tay Cố Thầm, bày một ly sứ xương tinh xảo, trong ly trong vắt, hồng trà trong veo. Nói anh cứ khát nước nửa ngày nay rồi, giờ ngửi mùi trà, cũng nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Lại thấy Cố Thầm không nhanh không chậm lật tạp chí thời trang trong tay, tao nhã, thật sự là tao nhã.
Lục Thanh Việt tò mò hỏi: "Sao ngài khiến chương trình này giống như đang ngồi trong quán cà phê rồi? Trà này nhìn ngon thật, ngài mua ở đâu vậy? Bao nhiêu tiền một cân?"
Đương nhiên phải cảm ơn bạn học Đỗ rồi, Cố Thầm cười cười, nói: "Cũng tạm được, có năm vạn một lon, tôi để nước trong bếp, đáng lẽ tôi nên mang cái bình theo."
Lần này Lục Thanh càng hăng hái, từ từ đứng lên, nói: "Cố tiên sinh, ngài chờ một chút, tôi đi tìm cái bình."
Chờ Lục Thanh Việt rời đi, Đỗ Nhuy Thanh dường như phát hiện Cố Thẩm bị mọi người ngó lơ, nói: "Ai nha, Tiểu Cố, sao hôm nay cậu ít nói chuyện vậy? Đừng không hòa đồng như vậy chứ."
Cậu ta đứng lên, thuận tay cầm ấm trà tổ làm chương trình chuẩn bị: "Nào, chúng ta cùng nhau thêm trà cho mọi người đi, đừng sợ, tất cả mọi người rất dễ ở chung." Thái độ của cậu ta đối với Cố Thẩm, vẫn giống như thái độ hồi cao trung, coi Cố Thẩm là người hầu, ở ekip chương trình cũng không khá hơn bao nhiêu.
Lão giáo sư Khổng Phủ Tùng hơi nhíu mày, nhưng trên mặt cười nói: "Không cần thêm đâu Nhuy Thanh, sắp ăn cơm rồi."
Đỗ Nhuy Thanh nhìn về phía Cố Thẩm, nói: "Khổng lão, đây là việc hậu bối chúng ta nên làm, đúng không Tiểu Cố."
Cố Thầm đang muốn nói gì đó, Lục Thanh Việt lại bưng bình trở lại, lớn tiếng nói: "Chờ một chút! Để tôi làm! Tôi nhỏ nhất! Tôi mới là hậu bối chân chính!"
Đỗ Nhuy Thanh: "?"