Loạn Thế Thư

Chương 38

Thuộc hạ nói: “Nhưng chúng ta đã đói bụng cả ngày rồi! Trở về trong trại còn có thể bị mắng, rất có thể không có cơm ăn, cứ tiếp tục như vậy chính chúng ta đều chết đói!”

Lạc Thất nói: “Ngày khác chúng ta vào trong thành, ta mời các huynh đệ ăn cơm.”

Bọn thuộc hạ cười nịnh bợ, xem ra vị này vừa cất nhắc đầu lĩnh vẫn rất biết làm người, để cho trong lòng mọi người bớt chút sầu lo.

Lạc Thất giải tán thuộc hạ, kéo theo thân thể mệt mỏi dưới ánh hoành hôn chậm rãi trở về sơn trại.

Đi ngang qua tế đàn dưới lòng đất, Lạc Thất vô thức liếc mắt nhìn bí môn trong tế đàn không ai thấy, khẽ cười lạnh.

Hắn biết đây là cái gì.

Triệu Trường Hà cho rằng hắn chấp nhận là đồng bọn nên bị ép buộc đến đây, chỉ có chính hắn biết, trên đường tới đây hắn cũng không bị đối xử như phạm nhân tạm giam, hắn cũng không phải dạng người nhu nhược không biết phản kháng, rõ ràng có thể nửa đường rời đi, tại sao lại phải đi theo chịu khổ?

Bởi vì hắn từ đầu đến cuối đều đã biết đây là đâu, Huyết Thần Giáo đang làm cái gì, cùng với...... Lý do bọn hắn diệt sạch Lạc gia.

Hắn sau khi suy sâu tính kỹ, quyết định vẫn là tới đây.

Đi vào trong trại như không có chuyện gì, tới Chấp Sự đường phản hồi nhiệm vụ cướp bóc hôm nay, không thu hoạch được gì tự nhiên bị mắng một trận to đầu, quả nhiên ngay cả phần cơm đều không được phát cho ăn. Lạc Thất cười làm lành lui ra, chậm rãi trở lại khu cư trú.

Từ xa trông thấy nhà gỗ chính mình, Triệu Trường Hà đang ở cửa, đọc sách dưới ánh chiều tà.

Thật có điểm hâm mộ tư thái tạc bính thâu quang của tên này a.

Tạc bính thâu quang: thành ngữ TQ chỉ việc bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng để đọc sách như Mạc Đĩnh Chi, khen ngợi về sự chăm học.

Tên kia còn vừa đứng thế trung bình tấn, tay trái cầm sách, tay phải cầm một thanh đơn đao, khoa tay múa chân làm cái tư thế bổ đao xuống, một lần lại một lần cứ lặp đi lặp lại như thế.

Trước mặt có cái cọc gỗ, nhìn như hắn cố gắng muốn bổ đao vào cùng một vị trí, trước mắt bổ đến loạn thất bát tao, cọc gỗ khắp nơi đều là vết đao.

Lạc Thất dám nói bản thân chưa từng gặp qua người cố gắng như vậy cho tới bây giờ ...... Ừm, mặc dù bản thân hắn cũng gặp không gặp nhiều người lắm.

Triệu Trường Hà quay đầu trông thấy hắn trở về, trên mặt lộ ra sợ hãi cùng vui mừng: “Về rồi à?”

Tư nhiên tên này bộc lộ sự kinh hỉ làm cho Lạc Thất cảm thấy rất quái dị: “Ngươi kích động cái gì a?”

“Ừm...... Sợ ngươi lần này đi gặp nguy hiểm.” Triệu Trường Hà cười nói: “Xem ra không có việc gì? Không có gì thì tốt rồi. Ăn cơm chưa?”