Chương 2: Nét mặt như họa, khí chất như trăng
Dưới ánh trời chiều, bóng người trên mặt đất, hắn mặc quần đen áo trắng, thẳng tắp đứng đó, vững chải tựa tùng bách, hiên ngang tựa vầng dương, nét mặt như họa, khí chất như trăng, thật không giống với người ở trần thế.Đã là giữa trưa, ánh mặt trời nóng rực như đổ lửa, chiếu rọi từng căn phòng đến từng tán cây, hắt bóng râm xuống một góc sân vườn, nơi đó có một người đang ngồi, mùi hoa thơm ngào ngạt, khó trách hắn không thèm lên tiếng cũng chẳng thèm bỏ đi, mà vẫn ngồi lỳ ở đó từ sáng đến giờ.
Tôi chống nạnh đứng trước mặt hắn, mặt không chút thay đổi, hỏi: “Xem đủ chưa? Chúng tôi diễn tuồng có vui không?”
Hắn không nói tiếng nào.
Tôi giận dữ hỏi: “Tại sao anh muốn trốn ở đây nhìn lén vậy?”
Hắn bình tĩnh nói: “Không phải nhìn lén, mà là chủ nhân không cho phép, không được tùy tiện đi lại.”
Sáng hôm nay, lúc nghe hắn nói chuyện, tôi còn có chút cố gắng lắng nghe, nhưng lần này, mặc dù thanh âm có phần quái lạ, nhưng không còn phải gắng sức để nghe nữa.
Tôi chê cười, “Chẳng lẽ tôi không cho phép anh rời khỏi đây sao? Tại sao anh không đi?”
“Không có cơ hội thích hợp để đi.”
Tôi bị hắn làm cho nghẹn họng, thực sự sáng sớm đã diễn tuồng trên sân khấu, quả thật hắn không có cơ hội để chào từ biệt. Tôi không cam tâm liền hỏi: “Tại sao anh… dùng một cuộn hoa ném tôi?”
“Không phải cô cũng ném hoa vào tôi sao?”
A! Đủ lanh mồm lanh miệng cơ đấy! Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn không chút e ngại nhìn lại tôi, ánh mắt bình tĩnh có vài phần bất cần, giống như đại dương mênh mông phớt lờ những con sông cuồn cuộn chảy về phía mình.
Tôi càng trở nên tức giận, muốn kiếm gì đó phát tiết.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, những đóa hoa bị gió cuốn tuôn rơi, giống như trời đang đổ tuyết. Tôi bực bội liền giơ tay muốn xua hoa đi, chúng rơi lên đầu tôi, tôi nghiêng qua nghiêng lại né tránh. Hắn vẫn ngồi im không động đậy, chăm chú nhìn hoa tàn rơi rụng, bay lả tả, thổi qua đuôi mày khóe mắt, đáp xuống cổ áo của hắn.
Trong đám hoa đang rơi rụng, ánh nắng nhẹ nhàng và ấm áp, đôi mắt của hắn lại thập phần mênh mông lạnh lẽo, tựa hồ vô hỉ vô bi, đang quan sát chúng sinh phục tùng mệnh lệnh, trong đôi mắt sâu thẳm ấy toát lên đôi chút phiền muộn.
Tôi bất tri bất giác dừng mọi động tác, ngẩn người nhìn hắn.
Trong lúc đó, vạn vật bỗng nhiên trở nên mờ nhạt, hoa rơi tràn ngập đất trời, toàn bộ thiên địa chỉ còn lại một mình hắn nhàn nhã ngồi đó, tĩnh lặng nhìn hoa rơi như tuyết, lãng đãng bay múa.
Trong nháy mắt, hắn liền phát hiện ra tôi đang nhìn hắn, sắc màu trong đôi mắt ấy chợt tắt, hắn quay sang chăm chú nhìn tôi.
Chạm vào ánh mắt kia, tôi liền hồi phục tinh thần, vội vàng nhìn sang hướng khác, lòng cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu, mặt nóng bừng, hóa ra tức giận đã bay biến tận nơi nào.
Bậy quá, bậy quá! Chuyện buồn nhà mình, sao phải giận lây sang người khác?
Tôi mất hết hứng thú, nói: “Bây giờ anh có thể đi được rồi đấy, thời cơ tuyệt đối thích hợp!”
Hắn không nói tiếng nào, đứng lên, đi vòng qua người tôi, hướng ra ngoài.
Tôi cúi xuống thu dọn thức ăn hắn đã dùng khi nãy, nhìn thấy bát cháo và đồ ăn dường như chẳng được động đến. Tôi có chút sửng sốt, vội vàng xoay người, liền nhìn thấy hắn đang lê từng bước hướng ra cổng, cách ăn mặc buồn cười như vậy, lại còn đi chân trần, nhưng có lẽ bởi vì dáng vẻ của hắn cao lớn, nên khiến cho người ta không có cảm giác khinh thường.
“Này… Đứng lại!”
Hắn dừng bước, quay lại nhìn tôi, không có nghi ngờ, cũng không có chờ mong, nét mặt không chút sợ hãi, dáng vẻ không chút đổi thay.
Tôi hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Chẳng lẽ tôi nấu thật sự rất khó ăn?”
Thế nhưng, hắn không một chút khách sáo nào, liền gật đầu.
Tôi quả thật, quả thật… là bị hắn làm tức chết! Hắn… Hắn là cái dạng quỷ không phải người, dám chê đồ ăn tôi nấu, cho hắn đói chết luôn đi!
Tôi chán ghét phất phất tay, nói: “Anh đi dùm đi, đi đi!”
Hắn xoay người, giống như lúc nãy, lê từng bước đi tới, tuy không được thoải mái, nhưng tuyệt đối không có chút do dự, tôi nhịn không được dõi theo bước chân của hắn, liền nhớ đến con đường đá lởm chởm gồ ghề ở ngoài kia.
“Này… Đứng lại!”
Hắn quay lại nhìn tôi, nét mặt vẫn y như cũ không chút thay đổi, dáng vẻ cũng chẳng chút đổi thay.
Tôi đi đến mái hiên ở trong sân, lấy lên đôi dép kẹp đã phơi nắng từ nãy, đặt xuống cạnh chân của hắn, “Chỉ là đôi dép cũ, anh đừng chê, mang vào đi!”
Hắn nhìn chằm chằm đôi dép trong chốc lát, hiếm khi nghe được hắn tự động mở miệng, thế nhưng lại là câu yêu cầu: “Tôi muốn rửa chân một chút, có được không?”
“À… Có thể, anh đi theo tôi.”
Tôi đến góc nhà bếp, lấy cái ống nhựa đưa cho hắn. Sau khi mở vòi nước, tôi ngượng ngùng nhìn hắn rửa chân, sau đó xoay người nhìn hướng khác.
Chốc lát sau, liền nghe hắn nói: “Được rồi.”
Tôi nhận lại cái ống nhựa, khóa vòi nước, ánh mắt nhìn lướt qua hai bàn chân sạch sẽ của hắn, không còn tái nhợt và sắc đỏ của máu, mà thay vào đó là những vết thương hồng nhạt nhìn cực kỳ chói mắt.
Hắn mang đôi dép vào, đi vài bước, nhìn qua rất vừa vặn.
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, chỉ là đôi dép cũ ở trong nhà.”
Hắn không nói nhiều nữa, liền đi ra ngoài.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, đột nhiên lại nói: “Này… Đứng lại!”
Hắn xoay người lại, nhìn tôi, thế nhưng vẫn là nét mặt không chút thay đổi kia, bộ dáng không chút đổi thay nọ.
Tôi do dự một lát, xua đi cảm giác sợ hãi ban đầu, hỏi lung tung: “Anh từ đâu tới đây? Vì sao lại thành ra như vậy? Hiện tại anh có dự định gì không? Nếu anh muốn liên lạc với người thân, bạn bè, hay cần người giúp đỡ, tôi có điện thoại, có thể cho anh mượn! Nếu anh cần tiền, tôi… Tôi cũng có thể cho anh vay một ít.”
Hắn im lặng không nói gì, nhưng tôi lại càng khẩn trương hơn hắn, ăn nói dồn dập: “Ở đời cứu nguy, không cứu bần cùng, tôi sẽ không cho anh mượn nhiều tiền, cùng lắm chỉ đủ tiền đi đường để anh có thể về nhà thôi.”
Hắn thản nhiên nói: “Tôi chỉ có một mình.”
Lời nói của hắn thật ngắn gọn, nhưng tôi hoàn toàn hiểu rõ, hắn chỉ có một mình, lúc gặp khó khăn, không có người thân có thể liên hệ xin giúp đỡ, lúc mang khổ cực, cũng không có một nơi tránh né gió bão để có thể về nghỉ ngơi. Đôi mắt của tôi lại có chút cay xè, cảm giác như muốn khóc. Tôi hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Anh có chân có tay, có cái đầu to như vậy, chẳng lẽ định làm ăn mày hay sao? Tại sao anh không tìm một công việc có thể nuôi sống chính mình?”
Hắn suy nghĩ, liền nói: “Phải rồi, hẳn là nên tìm một công việc.”
Tôi cẩn thận nói: “Trình độ của anh thế nào? Đại học, trung học, cao học, hay là có học qua nghề nghiệp nào không?”
“Không có.”
“Không có? Không có gì cả sao? Anh lớn như vậy thì phải có học chút gì rồi chứ? Cho dù thành tích học tập không tốt, không thi đỗ, thì cũng nên học một nghề nào đó…”
Nét mặt của hắn không chút thay đổi, bộ dáng trầm mặc không chút đổi thay, lại giống như đang im lặng chế giễu tôi: Tôi đã nói rồi, cô còn vô nghĩa như vậy?
Tôi phát điên lên, “Mấy năm nay anh dựa vào cái gì để sống? Xin ăn của người già sao?”
Hắn không chút tức giận, nhíu mày, nói: “Tôi dựa vào sức lực của chính mình để kiếm ăn.”
Được rồi! Chỉ cần không phải loại người lười biếng, hay vi phạm pháp luật, kiếm tiền bằng sức lực cũng đang là một cái nghề. Tôi do dự chần chừ, chậm chạp không nói gì thêm, hắn cũng không tỏ ra nóng nảy, vẫn im lặng như vậy đứng dưới ánh nắng mặt trời, tùy ý để cho xúc cảm và lý trí của tôi tự đấu đá với nhau.
Tôi nhíu mày một lúc, cắn môi thêm một lúc nữa, ước chừng lo lắng suy nghĩ đến 10 phút, mới thử hỏi: “Anh có muốn ở lại đây làm việc cho tôi không? Làm việc nhà, nấu nướng, còn về phần tiền công… Để xem biểu hiện của anh thế nào, lúc đó hãy tính.”
Vừa rồi, lúc còn đang do dự, tôi vẫn có cảm giác chính mình sẽ lâm vào tình cảnh khó xử, nhưng kết quả lại phát hiện mình nhất định là kẻ có lòng nhân từ nhất thế giới.
Hắn im lặng, tôi lo lắng, nhưng lại không biết mình lo lắng cái gì, cơ hội tìm việc ở trên đảo rất hiếm gặp, hiện tại hắn nghèo đến như vậy, chẳng lẽ không nên ôm chân tôi cảm ơn rối rít hay sao?
Rốt cuộc hắn gật đầu, “Được!”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, quyết định nói: “Vậy là coi như anh đã đồng ý, chỉ cần anh cố gắng làm việc, tôi sẽ không bạc đãi anh. Tôi tên Thẩm La, La không phải là sợi tơ, mà là La của ốc biển (2.1), anh tên gì?”
(2.1) La hay Loa (螺) có nghĩa là hình xoắn ốc, hay con ốc
Hắn im lặng trong chốc lát, mới nói: “Ngô Cứ Lam.”
Trải qua tự giới thiệu ngắn gọn, tôi và Ngô Cứ Lam coi như đã quen biết, nhưng tiếp theo chúng tôi nên làm gì đây? Hình như là phải ký tên vào hợp đồng lao động, nhưng tôi chưa trả lương cho hắn, thậm chí còn có ý định đuổi hắn đi bất cứ lúc nào, vậy cái hợp đồng lao động này… dù sao cũng tuyệt đối không nên nói ra, hắn có mắng tôi là gian thương thì cứ cho là gian thương đi!
Hai chúng tôi đối mặt im lặng một lúc lâu, cực kỳ khó chịu, rốt cuộc hắn chủ động mở miệng hỏi: “Tôi phải làm cái gì?”
“Hả?” Tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ và tính toán của chính mình, còn chưa kịp phản ứng.
Hắn nói: “Cô nói tôi làm việc cho cô, vậy tôi phải làm gì?”
“À! Đừng có vội, hôm nay tôi sẽ sắp xếp cho anh làm quen với mọi thứ trước đã.” Tôi nhìn qua đánh giá dáng người của hắn, quyết định việc đầu tiên chính là giúp hắn mua vài bộ quần áo.
“Bây giờ tôi phải ra ngoài một chút, anh hãy đi cùng…” Chưa nói hết câu, tôi đã ngậm miệng lại.
Theo lý, hắn vẫn là người xa lạ, không nên để hắn ở nhà một mình, nhưng bộ dạng của hắn như vậy, nếu tôi dẫn theo hắn cùng đi ra phố, dám cam đoan không đến nửa ngày, toàn bộ dân trên đảo sẽ đồn chuyện này khắp nơi, nói không chừng đến tối sẽ có người tốt bụng gọi điện thoại cho ba tôi, tôi có điên mới dẫn hắn đi!
Tôi lại suy nghĩ thêm mấy lượt, cuối cùng cắn răng, nói như đinh đóng cột: “Anh ở nhà đi!”
Tôi chỉ vào chỗ hắn ngồi lúc nãy, “Anh có thể lấy cái bàn mây kia, đặt ở đâu để ngồi cũng được.”
Tôi đi lên lầu, vừa thay quần áo, vừa lo lắng cho quyết định của mình, để một kẻ xa lạ chỉ vừa mới biết tên ở lại nhà một mình, thật sự được sao? Đừng nói đến lúc tôi về, toàn bộ đồ đạc trong nhà đều mất sạch chứ?
Trong lúc rối rắm suy nghĩ, tôi lục lọi đồ đạc, lấy tiền mặt, chi phiếu, giấy căn cước, hộ khẩu, thậm chí ngay cả cái vòng cổ bằng bạc tôi chưa từng đeo, toàn bộ bỏ vào túi xách. Như vậy, còn lại ở trong phòng không phải là quần áo cũ, thì cũng là mấy món đồ cũ. Cho dù hắn muốn lấy hết, cũng không có ích gì!
Lúc đóng cánh cửa phòng ngủ lại, tôi nghĩ nghĩ, sau đó đi đến nhà vệ sinh cầm cái lược lên, cẩn thận lấy một ít tóc mắc trên đó, đặt chúng ở khe cửa. Cũng giống như vậy, tôi đến phòng ngủ ở tầng hai, cùng với thư phòng, tất cả khe cửa đều đặt tóc vào đó.
Như thế, chỉ cần hắn mở cửa, tóc sẽ rơi xuống. Mưu kế giống như trên phim truyền hình này là do tôi học được lúc 10 tuổi, vì muốn chứng minh mẹ kế của tôi có đọc lén nhật ký của tôi hay không, tôi đã kẹp một sợi tóc vào cuốn nhật ký, cuối cùng đã chứng minh được bà ta thật sự có lật nó ra xem, tôi và bà ấy đã ầm ĩ một trận, kết quả còn bị bà ta chỉ trích “Nhỏ tuổi mà quá thủ đoạn.”
Tôi mang theo cái túi xách vô cùng nặng, đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Ngô Cứ Lam đang ngồi bên cạnh cái bàn mây, đặt dưới mái hiên gian nhà chính, hắn dựa người vào ghế, nhìn những bông hoa Giấy đang nở rộ ở một góc tường của sân vườn. Lòng của tôi có chút dao động, những đóa hoa Giấy màu hồng nhạt yêu kiều tươi đẹp cùng với màu đen loang lỗ tang thương của bức tường đá đối lập một cách rõ ràng, tạo nên nét đẹp độc đáo, tôi cũng thường ngắm nhìn chúng đến ngơ ngác.
Tôi nói: “Nhà bếp có nước và thức ăn, nếu anh cần thì tự đi lấy, tuy anh không thích tôi nấu ăn, nhưng đừng để mình đói chết.”
Hắn hơi hơi ngẩng đầu, tỏ vẻ nghe được.
“À… Tôi đi đây! Rất nhanh sẽ về!” Lúc đóng cánh cổng lại, trong chớp mắt, tôi và hắn nhìn nhau, lòng tôi rối rắm bất an, hắn vẫn bình tĩnh sâu sắc, thậm chí mang theo một chút ý cười, khiến cho tôi trong phút chốc sinh ra một loại cảm giác, hắn đã biết được lo lắng của tôi, thậm chí còn bị lòng dạ tiểu nhân của tôi làm cho vui vẻ!
Tôi đứng trước cánh cổng đã đóng chặt đến ngẩn người, không thể nào! Nhất định là nhìn lầm, chắc chắn là do góc độ của ánh sáng!
~~~~~~~~~~~
Mấy năm nay, dịch vụ du lịch trên đảo rất phát triển, phố đèn l*иg buôn bán quần áo thu hút rất nhiều du khách, chủ yếu chỉ bán quần áo hoa hòe dành cho khách du lịch, không thích hợp mặc hàng ngày. Tôi ngại không dám đi đến những cửa hàng thường đến, các chủ cửa hàng đều đã quen mặt, tôi sợ bọn họ hỏi tôi mua cho ai, nên chỉ có thể tìm đến những cửa hàng xa lạ.
Đi dạo vài chỗ, rốt cuộc cũng mua được cho Ngô Cứ Lam vài bộ quần áo. Tôi mua cho hắn hai áo thun cổ tròn ngắn tay, hai áo sơ mi sọc ca-rô dài tay, hai cái quần soóc, hai cái quần dài, một đôi dép kẹp. Cuối cùng, tôi còn đỏ mặt, cắn răng mua cho hắn hai túi qυầи ɭóŧ, một túi ba cái, tổng cộng sáu cái.
Thật sự là làm bậy! Tôi chưa bao giờ mua cho ông nội qυầи ɭóŧ, bình sinh lần đầu tiên đi chọn mua qυầи ɭóŧ cho đàn ông, thế nhưng không phải mua cho bạn trai, mà là cho một gã xa lạ!
Trên đường về nhà, tiện thể tôi mua một ít thức ăn. Tay xách nách mang hai túi đồ to, tôi vừa đi dọc theo con đường trải đá gồ ghề trên khu phố cổ, vừa bắt đầu suy nghĩ: Nếu về đến nhà, phát hiện ra hắn đã thu gom hết đồ đạt rồi trốn mất, thì cũng thật bình thường, tôi coi như gặp rủi ro tránh tai nạn! Người như vậy càng sớm nhận thức rõ thì càng tốt! Cho nên mặc dù hành động hôm nay có hơi bốc đồng, nhưng cũng coi như có một lần khảo nghiệm bố trí cẩn thận, đề phòng trộm cắp!
Đi đến cánh cửa trước sân, lúc lấy chìa khóa ra mở cửa, động tác của tôi có chút chần chừ, tôi lui về phía sau hai bước, cẩn thận đánh giá. Cánh cửa vẫn được đóng chặt, trên mặt đất chỉ có hoa rơi cùng tro bụi, không nhìn ra lúc tôi đi, có người khuân vác đồ đạc rời khỏi đây.
Tôi cắn môi, lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa, lúc mở được cái ổ khóa, tâm trạng của tôi lo lắng khẩn trương, khiến tôi nhớ đến cảm giác chờ đợi kết quả thi vào đại học.
Vừa mở được cửa cổng, tôi liền nhìn thấy hắn vẫn đang ngồi ở dưới mái hiên. Tôi nhịn không được trên mặt hiện lên ý cười, bước nhanh dứt khoát đi đến trước mặt hắn, lấy một túi quần áo đặt ở gần chân của hắn, “Đều là của anh, tôi vừa mới mua, anh xem thử đi.”
Không chờ hắn trả lời, tôi xoay người đi vào nhà bếp, đem thức ăn bỏ vào tủ lạnh.
“Tôi có mua một con cá tươi, tối nay làm món cá chưng.”
Theo lời của ông nội, tuy rằng chưng cá là đánh giá tốt nhất trình độ nấu ăn, nhưng điều quan trọng hơn hết đó là nguyên liệu, chỉ cần chọn cá tốt, đủ tươi ngon, trình độ cho dù kém một chút, cũng có thể làm ra được đúng yêu cầu.
Sau khi rửa tay xong, đi ra nhà bếp, tôi nhìn thấy hắn đang lật xem túi quần áo, sau khi xem xong quần áo, hắn giơ lên một cái túi qυầи ɭóŧ nhìn thật kỹ. Mặt tôi có chút đỏ, nên vội vàng dời tầm mắt, tôi đi vào phòng khách, lớn tiếng nói: “Anh đi tắm đi, rồi sau đó thay quần áo mới, nếu không vừa, ngày mai tôi mang đi đổi cái khác. Anh dùng nhà vệ sinh ở lầu một ấy, quần áo cũ, nếu còn muốn dùng thì tự giặt lấy, nếu không muốn dùng nữa, thì bỏ vào thùng rác đi.”
Tôi đứng ở cửa nhà vệ sinh tầng một, nói với hắn: “Đây là nhà vệ sinh, dầu gội đầu, sữa tắm đều có ở bên trong, tôi sẽ lấy cho anh hai cái khăn sạch, sau khi anh chọn quần áo xong, có thể đi tắm được rồi.”
Tôi đang tìm kiếm khăn sạch ở trong tủ, thì hắn đến phía sau tôi, hỏi: “Đây là cái gì?”
Tôi quay người lại, liền nhìn thấy hắn đang cầm một túi qυầи ɭóŧ đã mở ra, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn tôi. Máu của tôi dồn hết lên mặt, tôi giống như muốn gào thét: “Anh nói xem là cái gì? Cho dù không được học hành, không biết chữ, thì cũng phải có chút hiểu biết chứ!”
“Mặc như thế nào?”
Tôi gào lên: “Mặc như thế nào? Anh nói xem mặc như thế nào? Đương nhiên là mặc ở trong quần rồi, chẳng lẽ anh nghĩ giống như siêu nhân, mặt qυầи ɭóŧ ở ngoài à? Hay là giống như Batman, mặc qυầи ɭóŧ ở trên đầu? Tôi cảnh cáo anh, lần sau còn đùa giỡn nhàm chán như vậy, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”
Tôi nổi giận đùng đùng lấy cái khăn tắm vứt lên người hắn, chạy nhanh ra khỏi phòng khách.
Đứng ở trong sân, tôi nghiến răng nghiến lợi thề rằng, về sau tuyệt đối không mua qυầи ɭóŧ cho đàn ông nữa, nếu không lòng tốt sẽ bị mang đi đùa giỡn.
Hít thở gió biển một lúc lâu, tôi mới cảm giác được sức nóng trên mặt đã dịu bớt, lúc nhìn lên, tôi chợt nhớ mình phải đi làm cơm chiều, nhưng mà… còn phải xem hắn… có tư cách được ở lại ăn cơm hay không.
Tôi đi vào phòng khách, nhìn thấy nhà vệ sinh vẫn đang đóng chặt, liền nhón chân đi đến bên cánh cửa nghe ngóng một chút, có tiếng nước đang chảy ở bên trong, xem ra hắn vẫn đang tắm. Tôi vội vàng chạy đến thư phòng, cúi người cẩn thận xem xét, phát hiện mấy sợi tóc tôi đặt trên mép cửa vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Tôi đứng thẳng dậy, lập tức đi lên lầu hai, bốn cửa phòng ngủ đều cẩn thận xem qua, mỗi sợi tóc đều ở nguyên một chỗ, đừng nói là rơi xuống, ngay cả đứt gãy cũng chẳng có. Thật rõ ràng, sau khi tôi đi, hắn không có ý đồ vào bất kỳ căn phòng nào, vẫn thành thật ngồi ở trong sân.
Tôi cắn môi, từ từ đi xuống lầu, nhìn vào cánh cửa phòng tắm vẫn còn đang đóng chặt, trên môi dần hiện lên ý cười, cơn tức giận vì bị trêu đùa lúc nãy liền biến mất. Chỉ cần không phải là người xấu, đôi lúc có những hành vi đáng ghét, cũng không phải không thể tha thứ.
Tôi nấu nướng xong xuôi, thế nhưng Ngô Cứ Lam vẫn còn chưa tắm xong. Tôi chạy đến cửa phòng tắm, thì nghe được tiếng nước vẫn còn đang chảy, hắn không phải đã ngất xỉu ở trong đó chứ? Tôi ra sức gõ cửa, “Ngô Cứ Lam, Ngô Cứ Lam!”
Tiếng nước chảy liền biến mất, “Tôi lập tức ra ngay!”
“Không có gì, anh từ từ ra cũng được.”
Chỉ cần không phải là ngất xỉu, tắm lâu một chút, ngâm lâu một chút, tôi tuyệt đối không có ý kiến.
Tôi dẹp gọn bàn ghế mây vào một góc sân vườn, thức ăn cũng đã bày sẵn trên bàn, được đậy kỹ trong cái l*иg bàn để tránh ruồi nhặn. Chờ đến khi Ngô Cứ Lam đi ra, là có thể ăn cơm.
Trời chưa tối hẳn, nhưng thực sự không còn nóng bức, gió thổi nhẹ cảm giác rất sảng khoái. Trước kia, khi trời không có nổi gió hay đổ mưa, tôi và ông nội vẫn thường ngồi ăn cơm ở trong sân. Tôi ngồi trên ghế, vừa phe phẩy cái quạt hương bồ, vừa ngửa đầu, nhìn lên mái hiên. Một góc trời xanh, vài đám mây trắng, bốn phía không có tiếng xe cộ ồn ào, cũng không có tiếng người ầm ĩ, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây cùng tiếng côn trùng, hoàn cảnh quen thuộc, yên tĩnh đến quen thuộc, khiến bên trong nỗi nhớ thương của tôi có chút gì đó thích thú.
Cảm giác có bóng đen che khuất tầm mắt, tôi giật mình nhận ra Ngô Cứ Lam đã đứng trước bàn ăn. Tôi không để ý nhìn về phía hắn, lại kinh ngạc đến nỗi làm rơi cái quạt ở trong tay xuống đất.
Dưới ánh trời chiều, bóng người trên mặt đất, hắn mặc quần đen áo trắng, thẳng tắp đứng đó, vững chải tựa tùng bách, hiên ngang tựa vầng dương, nét mặt như họa, khí chất như trăng, thật không giống với người ở trần thế.
Không biết có phải do hắn đã sớm có thói quen bị người khác nhìn bằng ánh mắt sợ hãi như vậy, hay căn bản hắn không để ý đến? Hắn bình thản ung dung ngồi xuống, “Quần áo rất vừa người, cảm ơn.”
“À, ừ… Không cần khách sáo, ăn, ăn cơm đi!” Tôi lấy lại tinh thần, nhặt cái quạt lên, che dấu sự xấu hổ, trong lòng như có hàng vạn cây cỏ cào xước đến cồn cào, đây thật sự là gã đàn ông nghèo hèn ngất xỉu ở trước cửa nhà tôi sao? Hắn tắm rửa sạch sẽ đã vậy còn quá đẹp mắt?
Ngô Cứ Lam cầm lấy chiếc đũa, trước hết gắp một miếng thịt bò. Tôi vừa ăn cơm, vừa lén lút nhìn hắn ― mớ tóc mai hơi dài được vén gọn lên vành tai, mặt không còn bị che đi một nửa, toàn bộ lộ ra, ngũ quan không thay đổi, nhưng sau khi tắm rửa, làn da không còn khô khốc ảm đạm nữa, cũng chẳng còn dáng vẻ thiếu dinh dưỡng, mà trở nên trắng trẻo trơn bóng, lập tức làm cho toàn bộ ngũ quan đã có chút thần thái, giống như một viên ngọc thô ráp nay được mài dũa cẩn thận, rốt cuộc đã phát ra ánh sáng vốn có.
Trên bàn bày ra một món ăn mặn và hai món chay, tôi phát hiện Ngô Cứ Lam chỉ gắp một đũa duy nhất, không gắp thêm đũa nào khác. Sau đó tôi lại nhận ra một sự thật, hắn thà rằng chỉ ăn cơm trắng, cũng không thèm ăn đồ ăn tôi nấu! Cơn tức giận của tôi lại có cơ hội phát tiết, hai món thức ăn chay kia coi như xong, vì chưng cá, tôi đã liên tục nhìn đồng hồ, canh giữ bếp lò, một chút cũng không dám phân tâm.
“Anh không ăn thức ăn, là cảm thấy món ăn của tôi rất khó ăn?”
Hắn còn chưa ngẩng đầu lên, đã rõ ràng “Ừ” một tiếng.
Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.
Rốt cuộc hắn cũng ngẩng đầu lên, nhìn tôi, suy nghĩ nói: “Tôi biết cô đã cố gắng hết sức, không sao cả.” Cái gì? Hắn đang nói cái gì? Tôi cần hắn giống như bề trên, khoan hồng độ lượng tha thứ cho tôi sao? Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì mà cần tha thứ? Tôi tức giận đến nỗi không muốn nói chuyện với hắn nữa, cúi đầu xuống, cầm đũa lên, gắp lấy một nửa con cá bỏ vào bát của mình, anh không ăn, thì tôi ăn!
Tôi nhất định phải duy trì chính kiến của bản thân, nghĩ vậy tôi hung hăng ăn cơm, Ngô Cứ Lam đã sớm bỏ đôi đũa xuống, tôi vẫn như cũ cố gắng hết sức để ăn, ăn mãi ăn mãi thiếu chút nữa là nôn ra. Ngô Cứ Lam im lặng nhìn tôi, tôi tức giận nói: “Nhìn cái gì đấy? Chưa thấy qua người ta ăn nhiều cơm à?”
Khóe miệng của hắn hơi cong lên, tựa hồ mang theo một chút ý cười.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, nói: “Tôi nấu cơm, anh rửa bát!”
Nói xong, tôi rất muốn lạnh lùng đứng lên, nghênh ngang mà đi, để cho hắn thấy một dáng vẻ thật hả hê. Nhưng tôi vừa nhất mông lên, liền phát hiện mình ăn quá no, giống như ăn tiệc buffet đạt tới nội công thâm hậu, cần phải có cái gì chống đỡ mới đi lại được. Tôi lắc qua lắc lại vài cái, sau đó chỉ có thể chật vật ngồi xuống.
Tôi cầm cây quạt hương bồ, cố làm ra vẻ đang quạt, “Bên ngoài trời rất lạnh, tôi muốn ngồi đây một lát.”
Hắn nói: “Đúng vậy, nên ngồi một chút.”
Không chờ tôi nói thêm, hắn đã thu dọn bát đĩa, đi vào nhà bếp, chỉ chừa lại tôi đang trừng mắt với dáng vẻ thoải mái của hắn.
Tôi ngồi một lúc, rốt cuộc lại lo lắng, liền lắc lư đứng lên, đi vào nhà bếp, nhìn hắn rửa bát.
Hắn không có dùng nước rửa bát, để tẩy dầu mỡ, chỉ có thể mạo hiểm dùng nước nóng, nhưng mà thật sự rất nóng!
Tôi mở vòi nước chảy một ít nước lạnh, sau đó cầm lấy chai nước rửa bát, nhỏ vài giọt vào nước, “Về sau nếu không tìm thấy gì thì hỏi tôi.”
Hắn cầm lấy chai nước rửa bát, nhìn vào bảng hướng dẫn một lát, yên lặng nói: “Được.”
Tôi nói: “Khi nào rửa xong bát đĩa, nhớ lau bàn sạch sẽ, còn có bếp lò, còn có ngăn tủ, còn có cửa sổ, còn có…”
Tôi tỏ vẻ phong độ của chủ nhà, đưa ra một núi yêu cầu, Ngô Cứ Lam mặt vẫn không chút thay đổi, chỉ đơn giản trả lời “Được.”
Hai chúng tôi, một người chỉ huy, một người làm việc, kết quả hoàn toàn vượt qua dự liệu của tôi. Hắn chẳng những lau bàn, bếp lò, ngăn tủ sạch sẽ, mà ngay cả lớp gạch men xung quanh cửa sổ và bếp lò cũng lau đến bóng loáng. Cửa ải của tôi, hắn dĩ nhiên hoàn toàn được thông qua.
Nhìn đến nhà bếp sạch sẽ sáng sủa, tôi lại có chút tò mò đối với hắn. Con người này mặc dù hay bắt bẻ độc đoán, nhưng làm việc rất tốt, tay chân nhanh nhẹn, không phải là loại người lười biếng, tại sao hắn lại lưu lạc đến đây đến nỗi ngay cả đôi dép cũng chẳng có?
Dọn dẹp xong nhà bếp, Ngô Cứ Lam cực kỳ tự giác, hắn chủ động đi lau dọn nhà vệ sinh đã dùng qua lúc nãy.
Tôi ngồi trong phòng khách trống trải, vừa nghe tiếng nước thường xuyên truyền đến, vừa suy tư.
Ông nội bởi vì bệnh ung thư dạ dày nên mới qua đời, lúc phát hiện đã đến giai đoạn cuối, trước giờ ông đều nói dối bệnh tình của mình, đến lúc thật sự không thể giấu được nữa, mới để chúng tôi biết. Khi đó, tôi đang làm việc tại một công ty nước ngoài ở Bắc Kinh, sau khi biết chuyện, tôi lập tức giải quyết mọi thủ tục xin từ chức, mang theo tất cả đồ đạc, chạy về hải đảo.
Ông không phản đối quyết định bốc đồng của tôi, tôi cũng không phản đối quyết định không chịu phẫu thuật của ông, so với nằm ở bệnh viện, cắt bên này, mổ bên kia, toàn thân cắm đầy ống, chi bằng cứ giống như người bình thường, an nhàn hưởng thụ khoảng thời gian cuối đời, sẽ tốt hơn.
Chúng tôi cố gắng quên đi bệnh tật, sống một cuộc sống bình thường, chăm sóc cây cỏ, chơi cờ, thưởng thức trà, lúc thời tiết tốt, thậm chí chúng tôi còn đến bến tàu, dong thuyền ra biển câu cá, thời gian so với trước kia không có gì khác biệt, dường như chưa từng tồn tại từ lúc tôi rời nhà trong 7 năm qua, tôi vẫn ở đây bên cạnh ông nội, chẳng qua trước kia khi đi đường ông nắm tay tôi đi, thì bây giờ là tôi cầm tay giúp ông đi.
Từ lúc xin nghỉ việc đến nay, tôi đã có hơn nửa năm không làm gì, ba tôi lo lắng cho công việc của tôi, ông khẳng định tôi đã quá tùy hứng, không có chút gì lo lắng cho tương lai. Nhưng ba tôi không biết, bởi vì ông không có gánh vác trách nhiệm đối với ba của mình, tôi luôn lo lắng cho tương lai, cũng luôn quyết tâm cố gắng.
Trước lúc ông nội phát bệnh, thậm chí có thể nói lúc tôi vừa lên đại học, tôi đã có ý định sẽ quay về hải đảo định cư. Nhưng khi đó, ăn, ở, đi lại đều cần tiền, tôi đã lấy đi không ít tiền dưỡng lão của ông nội, tôi không thể nào lại liên lụy ông thêm được nữa. Vì kế hoạch “Quay về nhà định cư”, tôi đã cố gắng tăng ca, cố gắng kiếm tiền, chờ tích góp đủ tiền sẽ trở về đảo, thuê một căn nhà cũ ở ven biển, sửa sang lại thành quán cà phê, vừa có thể chăm sóc gần gũi ông nội, vừa có thể hướng mặt ra biển rộng, hưởng thụ đời người đơn giản. Nhưng, con cháu muốn chăm sóc mà người thân không còn, thời gian đã không chờ được tôi.
Nếu tôi biết trước ông đi sớm như vậy, nếu tôi nói với ông tôi không lưu luyến gì ở thành phố lớn sớm hơn một chút, thì có lẽ… Nhưng mà, trên đời này không có cái gì gọi là biết trước.
Đang lúc hối hận, tôi chợt nghe Ngô Cứ Lam nói: “Phòng tắm đã quét dọn xong, cô còn muốn tôi làm gì nữa không?”
Tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy hắn từ nhà vệ sinh đi về phía tôi, bước chân ung dung, tiêu diêu tự tại, trên người mặc áo trắng quần đen rẻ tiền, lại giống như danh sỹ nước Ngụy (2.2) mang dáng vẻ “Mây bay phiêu lãng, rồng lượn oai phong” (2.3). Tôi nhịn không được chăm chú nhìn hắn một lúc, mới nói: “Không còn việc gì cả, tôi sẽ dẫn anh đi xem qua nơi anh sắp ở!”
(2.2) Một trong ba nước thời Tam Quốc
(2.3) Trích trong tập thơ “Thϊếp Lan Đình” của Vương Hi Chi (Một nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tống)
Tôi đứng lên, khoa trương dang rộng cánh tay, hoa tay múa chân một chút, “Theo như anh thấy, thì đây là một căn nhà cổ, thuộc quyền sở hữu của Thẩm gia…”
Ông nội có nói, ngôi nhà này là do ông nội của ông lúc còn trẻ đã mạo hiểm ra biển, khai thác ngọc trai kiếm tiền để xây dựng nên. Nhưng bởi vì hải đảo quá nghèo, ba người cô của ông cũng bỏ xứ mà đi, sau khi ông nội của ông qua đời, ngôi nhà không còn ai ở nữa, dần dần bị hoang phế, trên mái hiên bám đầy rêu xanh. Sau khi ông nội rời khỏi cục Cứu hộ trên biển, ông không muốn định cư ở thành phố, mà muốn về nhà, nên đã sửa sang lại nhà cũ, chọn lựa cuộc sống tại quê cha đất tổ.
Không giống với cấu trúc nhà cửa trên đất liền dùng gỗ và đất truyền thống để xây dựng, nhà ở đây chỉ có cấu trúc bằng đá, do cư dân trên đảo dùng nguyên liệu tại chỗ, lấy những viên đá trầm tích đen thay gạch đất nung để xây tường, dùng ngói than chì để lợp mái, tạo thành một căn nhà chắc chắn, vừa không sợ gió bão, vừa tránh được thủy triều.
Căn nhà của ông nội được thiết kế theo hình chữ “L”, chiều ngang dài, chiều rộng là một đoạn thẳng ngắn. Trên dưới có hai tầng, tầng một là hai gian phòng lớn, một gian là phòng khách, một gian là thư phòng, phòng khách nằm ở phần nằm ngang của chữ “L”, còn thư phòng là đoạn ngắn theo chiều dọc, cả hai đều cực kỳ rộng rãi. Bởi vì ông nội bị phong thấp ở chân, không tiện lên lầu cao, nên thư phòng sau này cũng trở thành phòng ngủ.
Cầu thang lên lầu nằm ở góc của chữ “L”, theo cầu thang đi lên, chiều ngang của chữ “L” có hai gian phòng, chiều dọc cũng có hai gian phòng, tất cả đều là phòng ngủ có nhà vệ sinh độc lập. Gần sát cầu thang là hai gian phòng ngủ khá nhỏ, đặt một cái giường đôi cùng vài món đồ dùng đơn giản đã xem như gần hết không gian. Hai gian phòng ngủ này xem như là phòng khách, nếu gia đình của ba về đây thì thuận tiện có chỗ nghỉ ngơi. Nói thêm, căn nhà có thể được bày trí “hiện đại hóa” như vậy, phải nên cảm ơn Thẩm Dương Huy. Năm 6 tuổi, sau khi về đây ngủ không quen, nó khóc lóc làm loạn nhất định phải đi. Ông nội không muốn cháu trai tủi thân, nên đã dùng nửa năm, mời người đến sửa lại căn nhà, lắp thêm vòi sen cùng nhà xí tự hủy. Nhưng kỳ thật, gia đình của ba về đây rất ít, hai ba năm cùng lắm chỉ ở lại có hai ba ngày.
Ở hai đầu chiều dọc chữ “L”, có hai gian phòng ngủ lớn cắt một đoạn chiều ngang, bên trong đặt giường, giá sách, bàn học, ghế mây, bàn mây nhưng vẫn còn rộng rãi. Gian phòng phía trong đã từng là phòng ngủ của ông nội, gian phía bên ngoài là phòng ngủ của tôi.
Nhà bếp là một gian nhà trệt độc lập lợp ngói đá, nằm bên trái gian nhà chính, nó kết hợp với chữ “L” của gian nhà chính thành chữ “Môn” (门: cửa). Gần chữ “Môn” kia một chút là một vườn hoa, cùng một gốc quất ít nhất một trăm tuổi đang đơm qua kết trái. Nghe ông nội nói, ông không biết cây quất ấy chính xác bao nhiêu tuổi, chỉ biết ba của ông kể rằng, lúc còn nhỏ ông hay leo lên cây hái những quả quất, vắt ra lấy nước, để làm nước chấm ăn với mực tươi.
Dọc theo bên trái chữ “Môn”, là một vườn hoa hình chữ nhật, mọc sát tường là những bụi hoa Trang cùng vài gốc hoa Giấy. Bên cạnh bức tường của nhà bếp là vòi nước máy, giúp thuận tiện rửa ráy vệ sinh. Dọc theo bên phải chữ “Môn” là một khoảng đất trống, ở đó có mấy bụi dây leo Rồng Nhả Châu với vài khóm Cửu Lý Hương, vừa đúng lúc chúng mọc sum suê ngay cửa sổ phòng ngủ của tôi. Ở giữa chữ “Môn” chính là khoảng sân rộng hình chữ nhật, trải đá sỏi màu đen, rải rác xung quanh đặt vài chậu cây cảnh. Ở phía trước chữ “Môn” là cửa chính của sân vườn.
Sau khi dẫn Ngô Cứ Lam tham quan tất cả các phòng, tôi đứng bên cửa sổ ở phòng ngủ tầng hai, quan sát toàn bộ sân vườn, đưa lưng về phía Ngô Cứ Lam, nói: “Tôi tính toán sửa sang thành nhà trọ để kinh doanh, một người khẳng định không thể làm được, nên tôi muốn giữ anh ở lại.”
Bí mật nhỏ giấu kín ở trong lòng bấy lâu nay, lần đầu tiên chia sẻ với người khác, tôi có chút xúc động khác thường, nhịn không được, liền nói: “Ngày đó khi trở về, tôi đã quyết định không đi đâu nữa. Cho dù Bắc Kinh có lớn thế nào, có phồn thịnh ra sao, đều không liên quan gì đến tôi, nếu tôi ở đó thì mãi mãi chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, mà đời này tôi đã nếm đủ hương vị của ăn nhờ ở đậu rồi, cho dù có khổ cực một chút, tôi cũng muốn trở về nhà.”
Sau khi nói xong, tôi mới cảm thấy chính mình dường như thân thiết hơi quá với người mới quen này, nói có hơi nhiều, nên trở nên lập lờ, liền chuyển sang đề tài khác, giả bộ nghiêm túc, nói: “Nhà này đi lại không được thuận tiện, cách biển khá xa, đương nhiên không phải là tâm điểm của du khách, nên tôi muốn lấy cái đặc sắc đặc thù để thu hút, sau khi có danh tiếng, tự nhiên sẽ có khách hiếu kỳ mà đến. Về sau, tôi chính là bà chủ của nhà trọ, anh là người phục vụ ở đây, tôi dựa vào đầu óc để kiếm cơm, anh dựa vào thể lực để kiếm cháo, cho nên, cuộc sống sau này tốt hay xấu đều phải nhờ đến anh…”
Tôi đột nhiên có chút lo lắng, nhà trọ còn chưa khai trương liền muốn dọa cho tên phục vụ miễn phí này chạy mất dép, nên vội vàng nói: “Đương nhiên, một cái nhà trọ không phải là công trình kiến trúc gì, cũng không phải quản lý đến mệt chết, chỉ cần chăm chỉ một chút là được rồi.”
Ngô Cứ Lam “Ừ” một tiếng tỏ vẻ hiểu được, “Tôi ngủ ở đâu?”
Tôi nói: “À, Chờ một chút.” Điều này tôi đã nhiều lần tự hỏi, xây dựng nhà trọ, theo lý mà nói, hẳn là phải để hắn ngủ ở thư phòng dưới lầu một, mấy phòng ở trên lầu để dành cho khách thuê.
Nhưng bây giờ tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nên luyến tiếc không muốn cho người khác ở nơi của ông nội từng ở trước kia, chỉ có thể để hắn ngủ ở trên lầu. Hắn sẽ ngủ ở một trong hai phòng ngủ lớn, đúng lúc gần với phòng ngủ của tôi, thuận tiện cho tôi “giám sát” hắn, dù sao hắn vẫn là người hoàn toàn xa lạ.
“Căn phòng này lúc trước là do em trai của tôi vừa mới ở qua, dưới ngăn kéo của giường có đệm, chăn, gối sạch sẽ, anh hãy lấy mà dùng. Nhà vệ sinh nếu anh muốn quét dọn thì tự mình làm đi, khăn vắt ở bồn rửa tay, nước rửa nhà vệ sinh ở ngăn phía dưới tủ treo quần áo.”
“Được.” Ngô Cứ Lam kiên quyết trả lời.
“Hôm nay tôi cảm thấy mệt lắm, nên muốn đi ngủ sớm một chút, anh cũng ngủ sớm đi! Nghỉ ngơi cho tốt vào, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Tôi giúp Ngô Cứ Lam đóng cửa phòng thật kỹ, sau đó vào phòng của mình.
Vài ngày nay chưa được nghỉ ngơi tốt, sáng nay lại phải thức dậy sớm, đầu óc tôi có chút mơ hồ, chỉ muốn nhanh chóng lên giường đi ngủ, nhưng mà, sát bên vách lại có người.
Tuy rằng hắn đã vượt qua “kiểm tra” của tôi lúc chiều nay, nhưng trên thế giới này, có một loại người, ban ngày áo mũ chỉnh tề, người ngợm mẫu mực, đến tối, sẽ biến thân. Lòng người còn cách cái bụng, ai biết Ngô Cứ Lam có phải là loại người như vậy hay không?
Tôi khóa cửa cẩn thận, đặt ở phía sau cửa một cái ghế đẩu, trên ghế đẩu là một chai bia úp ngược, chỉ cần nửa đêm có người đẩy cửa, chai bia sẽ rơi xuống sàn nhà, tôi có thể lập tức tỉnh dậy.
Đặt dưới gối nằm một cái đèn pin nhỏ; bên cạnh gối để điện thoại đã cài sẵn chế độ gọi khẩn cấp, có thể bấm gọi thật nhanh bất cứ lúc nào; dưới giường là một con dao bổ dưa hấu (2.4).
(2.4) Có dạng dài, giống cái rựa
Tôi suy nghĩ, dường như còn quên gì đó, liền cố ý mang vào một đôi tất bằng vải, sau đó lên giường nằm. Tuy rằng thật sự không được thoải mái, nhưng ở trong phim khi một phụ nữ gặp tình huống nguy cấp, cô ta không thể không đi chân trần chạy trốn, để phòng ngừa bất trắc, tôi cảm thấy mang tất vào sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút.
Lúc đầu, tôi vẫn chống lại được cơn buồn ngủ, vểnh lỗ tai nghe ngóng ở bên ngoài xem có động tĩnh khác thường nào hay không, nhưng dần dần, tôi bị mệt mỏi vây khốn, rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
…………………
SƠ ĐỒ NHÀ HỌ THẨM