Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Chương 16

Chương 16: Em có thể phản bội anh
Chỉ cần em có thể an toàn, cho dù dùng anh để trao đổi, hay bán đứng, cũng đều không sao!

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, gió biển vừa lạnh vừa lớn, thổi vào người khiến toàn thân phát run.

Ngô Cứ Lam mặc bộ quần áo trắng mỏng manh, đứng ở lan can thuyền, ngắm nhìn mặt trăng đang từ từ dâng lên ở phía đông.

Tôi thì trang bị đầy đủ, áo nhung cao cổ, khoác ngoài áo bành tô mỏng, quần jean, còn có mũ len trùm kín đầu.

Tôi chà xát hai tay với nhau, nói: “Ban ngày thời thiết tốt, ban đêm thật sự rất lạnh.”

Ngô Cứ Lam quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, “Sau khi anh xuống biển, em vào khoang thuyền chờ anh đi.”

“Không được! Em muốn ở bên anh!” Lần trước, Ngô Cứ Lam sợ dọa đến tôi, nên chỉ đứng ở xa xa thể hiện thân thể, đến khi tới gần tôi, thì giấu một nửa người ở dưới nước. Lúc này, tôi không nghĩ hắn lại muốn tránh né tôi, tôi hy vọng hắn thật tâm cảm nhận được, tôi không những không sợ hắn, mà còn yêu cả dáng vẻ của hắn.

Ngô Cứ Lam nói: “Nước biển rất lạnh, người bình thường nếu ngâm trong nước biển một giờ sẽ bị ngất xỉu, cơ thể của em không thể nào xuống nước được.”

Bây giờ là thời tiết tháng mười, ở trên bờ còn phải mặc áo măng tô thật dày để chống lạnh, tôi đương nhiên hiểu được chính mình không thể cùng hắn xuống biển.

Tôi chỉ về phía đuôi thuyền nói: “Phía sau du thuyền có một chiếc thuyền phao cứu sinh nhỏ, em có thể ngồi trên đó cùng xuống nước với anh.” Như vậy tuy rằng tôi ở trên thuyền, hắn ở dưới nước, nhưng ít ra, chúng tôi có thể nắm tay nhau, có thể nhìn thấy nhau.

Ngô Cứ Lam suy nghĩ nói: “Được!”

Tôi vốn tưởng phải phí công sức lý luận mới có thể thuyết phục được hắn, không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý đề nghị của tôi như vậy. Tôi vui sướиɠ muốn nhảy cẩng lên, liền ôm cánh tay của hắn, kích động nói: “Ngô Cứ Lam, anh thật tốt!”

Ngô Cứ Lam lắc đầu, vươn tay, giúp tôi chỉnh trang lại cái mũ len, “Là em tốt với anh, thật sự rất tốt!”

Tôi có chút thẹn thùng, ngượng ngùng bám lấy cánh tay của hắn, đi về phía đuôi thuyền, “Nhân lúc chân của anh còn có thể cử động, hãy giúp em lấy thuyền phao cứu sinh bỏ xuống biển đi.”

Ngô Cứ Lam nhảy ra lan can, gỡ bỏ những sợi dây cố định ở bên hông đuôi thuyền, dễ dàng đem chiếc thuyền phao bỏ xuống biển.

Tôi sốt ruột muốn lập tức đi xuống, hắn nói: “Từ từ!”

Ngô Cứ Lam đi vào khoan thuyền, từ trong khoan thuyền lấy ra hai tấm thảm lông cừu, một bình nước giữ nóng và một chai rượu Vodka.

Lúc này không có ai, không cần phải che giấu điều gì, hắn nhúng nhẹ chân một cái, bay vυ't lên cao, cả thân người nhẹ nhàng đáp thẳng lên chiếc thuyền phao.

Tôi nói: “Em mặc quần áo dày như vậy, chắc chắn sẽ không bị lạnh! Anh đừng lo lắng cho em, trước hết hãy suy nghĩ mình cần cái gì.”

Ngô Cứ Lam cúi đầu, vừa sắp xếp bố trí chiếc thuyền phao, vừa nói: “Tất cả những thứ anh cần đều có thể tìm được ở dưới biển, chỉ trừ em ra!”

Khi hắn nói chuyện thần thái tự nhiên bình đạm, giống như đang nói “Khát thì uống nước, mệt thì đi ngủ” vậy, tôi nghe được, mắt có chút rơm rớm, tim đập nhanh xúc động.

Ngô Cứ Lam ngẩng đầu, nói với tôi: “Có thể xuống được rồi.”

Tôi không hề cử động, vẫn im lặng đứng nhìn hắn.

Hắn thì cực kỳ quái lạ, biểu lộ ánh mắt như muốn nói “Xảy ra chuyện gì?”

Ngô Cứ Lam cổ lỗ sĩ của tôi ơi, thật là vừa thông mình vừa ngốc nghếch! Tôi bật cười, nhịn không được nói: “Ngô Cứ Lam, em yêu anh!”

Dáng vẻ của Ngô Cứ Lam càng tỏ ra bình tĩnh lãnh đạm, ánh mắt có chút mơ hồ, hắn tránh ánh mắt của tôi, đôi mắt hơi rũ xuống, lạnh nhạt nói: “Xuống đây đi!”

Chỉ tiếc, tôi đã quá hiểu rõ bộ dáng lạnh nhạt che dấu đi tâm tình đang bốn bề dậy sóng ở trong lòng hắn, hơn nữa, hắn càng làm như vậy, lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý nghĩ thú vị của tôi, tôi càng muốn trêu chọc hắn.

Tôi cười tủm tỉm nói: “Này! Em nói em yêu anh mà! Anh cũng không phản ứng lại sao? Ít ra anh phải nhìn em bằng ánh mắt thâm tình, nói rằng ‘Anh cũng yêu em’, hoặc là…trực tiếp ôm hôn em một cách nồng nhiệt chứ?”

Ngô Cứ Lam lấy bất biến ứng vạn biến, nhìn theo hướng mặt trăng đang dâng lên, biểu cảm lạnh lùng nói: “Chân của anh sẽ không cử động bất cứ lúc nào.”

Á à —— coi như anh lợi hại! Tôi không dám dây dưa thêm nữa, lập tức vịn lấy lan can, vươn người trèo qua mạn thuyền. Trong lòng tôi luôn suy nghĩ: không nhìn xuống nước, không nhìn xuống nước, nhưng khi bước xuống chiếc thuyền phao, liền không thể tránh khỏi được làn sóng dập dềnh của nước biển. Toàn thân tôi lập tức nổi lên bản năng sợ hãi, bản thân khó có thể lý giải loại tâm lý đáng sợ này —— ở trên thuyền, sẽ không sao. Tôi mới vừa trèo qua lan can, chân còn chưa rời thuyền, đã sợ hãi muốn phát run.

Ngô Cứ Lam vươn tay, muốn ôm tôi xuống, tôi vội nói: “Em tự xuống được!” Nếu người tôi yêu là một người bình thường, tôi có sợ nước hay không cũng chẳng sao, cùng lắm thì cả đời không xuống biển, không bơi lội. Nhưng Ngô Cứ Lam đã lấy biển làm nhà, cho dù tôi không thể là một kiện tượng bơi lội, cũng tuyệt đối không thể nào sợ nước.

Ngô Cứ Lam đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi vừa nắm chặt cái lan can, vừa mặc niệm trong lòng: “Có Ngô Cứ Lam ở đây! Không sợ! Không sợ! Ngươi có thể làm được…”

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại “tình tính tang” vang lên, là điện thoại của tôi đang kêu.

Tôi phải mau chóng xuống thuyền phao mới có thể nghe điện thoại, nhưng tay của tôi vẫn đang nắm chặt cái lan can, không dám buông tay. Tiếng chuông điện thoại không ngừng “tình tính tang” giống như âm thanh thúc giục không ngừng nghỉ, tôi càng sốt ruột, lại càng sợ hãi.

“Không cần phải ép buộc chính mình như vậy!” Ngô Cứ Lam ôm lấy tôi, đặt tôi xuống chiếc thuyền phao.

Tôi cực kỳ uể oải, một chuyện đơn giản như vậy, mà cũng không làm được ?

Ngô Cứ Lam nói: “Nghe điện thoại trước đã!”

Tôi lấy lại tinh thần, nhận điện thoại, “A lô?”

“Là Thẩm La sao?”

Giọng nói nghe rất quen, nhưng tôi không thể lập tức nhận ra là ai, liền nói: “Tôi là Thẩm La, cậu là ai?”

“Tôi là Thẩm Dương Huy!”

Không đợi tôi kịp phản ứng, Thẩm Dương Huy bắt đầu chửi ầm lên: “Thẩm La! Cô là đồ khó ưa! Đồ khốn! Trứng thối! Đồ đáng ghét! Sao cô không chết đi cho rồi? Tất cả đều tại cô, cô là cái thứ sao chổi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô…”

Thẩm Dương Huy vừa mắng vừa khóc, tôi sốt ruột nghe nó mắng hết 3 phút đồng hồ, cũng vẫn chẳng biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác được chắc chắn không phải là chuyện tốt. Nhưng đã mấy tháng qua, tôi chưa gặp bọn họ, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc, sao tôi lại có thể biến thành sao chổi, đi gây tai họa cho bọn họ được chứ?

Thẩm Dương Huy vẫn còn đang mắng tôi hết lần này đến lần khác: “Thẩm La! Đều là do cô đồ sao chổi gây họa! Nếu không phải tại cô, mẹ với ba sẽ không cãi nhau! Mẹ của tôi nói không có sai, cô là đồ chết tiệt…”

Tôi nói: “Tôi là đồ chết tiệt, cậu với tôi có một nửa dòng máu, vậy cậu cũng là một nửa chết tiệt! So với đồ chết tiệt cũng không bằng !”

“Phân thối!”

“Cậu cũng phân thối một nửa! Còn lại một nửa đều là não của cậu! Đầu óc của người ta bị nhũng nước, còn đầu óc của cậu bị nhũng phân!”

“…”

Tôi và Thẩm Dương Huy mắng tới mắng lui, lời nói của hai đứa tôi có thể nói đều thuộc loại từ ngữ cặn bã nhất của Hán ngữ hội tụ, tôi lo lắng nhìn lướt qua Ngô Cứ Lam, liền phát hiện hắn chỉ đứng một bên, im lặng lắng nghe, đối với một phụ nữ chanh chua chửi đổng như tôi vẫn hết sức bình tĩnh. Tôi liền yên tâm, tiếp tục hung hăng chửi rủa.

Thẩm Dương Huy bị tôi mắng đến choáng váng, rốt cuộc cũng im lặng, không còn giống như chó điên sủa bậy, có thể nói chuyện bình thường trở lại.

Tôi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói cho rõ ràng! Nếu không, tôi lập tức cúp điện thoại!”

“Cô cũng thật là đồ máu lạnh!”

“Cậu đối với tôi là máu nóng sao? Thẩm Dương Huy, lúc mẹ cậu mắng tôi, căn bản không có tránh né cậu, chứng tỏ bà ta căn bản không muốn tôi và cậu làm chị em tốt, cậu còn muốn tôi phải thế nào?”

Thẩm Dương Huy không có lên tiếng, trong di động truyền đến tiếng nức nở bị đè nén. Sau đó, nó bắt đầu kể lại sự tình một cách lộn xộn, tôi chắp vá sửa lỗi mới dần dần hiểu ra chân tướng mọi chuyện.

Nguyên nhân là do cái gương đồng bị mẹ kế lấy đi. Có người tìm được thông tin của bà ta, nên muốn mua cái gương đồng đó. Lúc đầu, mẹ kế còn lo nghĩ cho Thẩm Dương Huy, rằng hắn mang họ Thẩm, cái kia coi như là kỹ vật gia truyền từ mấy đời của Thẩm gia, nên không muốn bán. Bên kia liền ra giá cao, đồng ý mua 100 vạn, bà ta liền động tâm, nên quyết định đem gương đi bán.

Nhưng chẳng ai ngờ, một người yếu đuối không nhất quán như ba tôi lại trở nên kiên quyết, mặc kệ mẹ kế tỏ vẻ đáng tương cầu xin, còn khóc lóc om sòm, nổi điên làm ầm ĩ, ông ấy cũng không đồng ý để bà ta đem gương đi bán. Mẹ kế là một kẻ muốn gì phải được nấy, nên tất nhiên không thể bỏ qua dễ dàng, hai người vì cái gương đồng mà cãi nhau hết ngày này qua ngày khác.

Buổi sáng hôm nay, ba tôi lái xe đưa Thẩm Dương Huy đi học, nhân tiện chở mẹ tôi đến ga tàu điện ngầm, để bà ta tiện đường đi làm. Trên đường đi, một nhà ba người bọn họ coi như cũng đang hòa thuận vui vẻ, đột nhiên lúc đó mẹ kế nhận được điện thoại của người muốn mua gương. Ba tôi liền phát hiện ra, bởi vì đối phương hứa hẹn chi trả 120 vạn, nên mẹ kế đã đồng ý bán, hơn nữa bà ta còn lén lấy cái gương mang theo, tính toán trong hôm nay sẽ giao cho người ta.

Hai người lại bắt đầu vì cái gương mà cãi nhau ầm ĩ, cho dù mẹ kế có nói gì, ba tôi cũng không đồng ý. Cãi nhau một lúc sau, mẹ kế tức giận không khống chế được cảm xúc, không quan tâm ba tôi đang lái xe, ra tay đánh ông ấy, khiến cho xảy ra tai nạn xe cộ.

Ba tôi ngồi ở ghế tài xế, mẹ kế ngồi ở ghế phụ bên cạnh, Thẩm Dương Huy ngồi ở phía sau ghế của bà ta, trước khi xảy ra tai nạn trong chớp mắt, ba tôi vì bảo vệ vợ con, liều mạng bẻ ngoặc tay lái về bên phải, khiến cho hướng ngồi của mình đâm thẳng vào một chiếc xe khác.

Cuối cùng, Thẩm Dương Huy chỉ bị trầy xước ngoài da. Mẹ kế bị gãy xương, thương thế mặc dù khá nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Ba tôi do nội tạng xuất huyết, nên hiện giờ đang phẫu thuật cấp cứu, sống chết còn chưa biết.

Thẩm Dương Huy hoang mang lo sợ, bối rối khẩn trương, liền ‘giận chó đánh mèo’ đỗ lỗi cho tôi. Nếu không phải bởi vì tôi, ba tôi sẽ không kiên quyết không bán gương đi; nếu ba đồng ý, mẹ kế và ba căn bản sẽ không cãi nhau, sẽ không xảy ra tai nạn xe, mẹ kế sẽ không bị thương nặng, ba tôi sẽ không sống chết còn chưa rõ.

Thẩm Dương Huy gọi điện thoại cho tôi, không phải muốn tìm trợ giúp hay an ủi gì, chỉ đơn giản muốn phát tiết, nó vừa kể xong, lại bắt đầu quay ra mắng chửi tôi.

Tôi vừa nghe nó vừa mắng vừa khóc, vừa hốt hoảng nhớ tới lời hứa của ba nói với tôi khi rời khỏi đảo, “Tiểu La, ba biết con lo lắng cái gì, không phải chỉ có mình con mang họ Thẩm, con yên tâm, cái gương đồng đó ba nhất định sẽ bảo Dương Huy bảo quản thật tốt, tuyệt đối không bán đi!”

Từ nhỏ đến lớn, ba ở trong tâm trí của tôi chỉ là một người hiền lành yếu đuối, sống không có nguyên tắc, giống như cục bột vậy, không có chút góc cạnh nào, ai cũng có thể nhào nắn ông ấy, cho nên ông ấy luôn theo quán tính thay đổi chủ định của mình, cũng chẳng có trách nhiệm đảm đương như một người đàn ông. Mẹ tôi thì ngược lại có thể quán xuyến tất cả, hơn nữa lại còn xinh đẹp, bà ấy cùng đồng nghiệp phát sinh tình cảm, hai người làm ầm ĩ đến ly hôn, tuy rằng người ngoài ai cũng chê bai bà ấy, tôi đối với bà ấy có thất vọng, có lạnh nhạt, nhưng tôi chưa bao giờ hận bà ấy vì chuyện ly hôn, bởi vì một người đàn ông như ba quả thật chỉ khiến cho phụ nữ thất vọng.

Nhưng lúc này đây, tôi hoàn toàn không ngờ ba lại có thể kiên trì quyết định của mình đến như vậy, cũng hoàn toàn không ngờ vào thời khắc nguy cấp, ông ấy lại có thể quyết đoán nhường cơ hội sống sót cho vợ con. Đương nhiên, tôi càng không nghĩ tới, ba vì vất vả giữ vững một lời hứa, lại phải đổi lấy kết quả như thế.

Tôi buồn rầu hỏi: “Giải phẫu còn bao lâu nữa?”

“Đây là cuộc giải phẫu lớn, bác sĩ nói thời gian không biết rõ, ít nhất là 2-3 tiếng đồng hồ.”

“Bây giờ có ai ở bên cạnh giúp cậu không?”

“Tôi không cần có người giúp.”

Đúng là thanh niên nổi máu tự ái, tôi thay đổi lại cách nói: “Bây giờ có người thân nào ở bệnh viện không?”

“Dì của tôi, dì ấy vẫn hùng hùng hổ hổ nói, tất cả đều do lỗi của ba tôi, còn tra hỏi tôi rốt cuộc tôi được thừa kế của ông nội bao nhiêu tiền, tôi chẳng thèm trả lời!”

Dương gia quả thật là một nhà ‘dũng cảm thiện chiến’, nhưng cũng may Thẩm Dương Huy có kế thừa đặc điểm ấy, không đến mức phải chịu thiệt. Tôi hỏi: “Mọi người có đủ tiền không vậy?” Bọn họ tuy rằng thừa kế số tiền của ông nội ở ngân hàng, nhưng tiền thuê nhà, mua xe, đoán chừng đã tiêu pha gần hết.

Thẩm Dương Huy chế giễu: “Không đủ thì thế nào? Chẳng lẽ cô còn tính toán cho tôi và mẹ của tôi mượn tiền hay sao?”

Tôi không để ý đến tính cách đáng ghét của nó, bình tĩnh nói: “Hiện tại tôi có một chút tiền, có thể cho mọi người mượn. Cậu cần bao nhiêu?”

Thẩm Dương Huy lập tức im lặng.

Tôi mất hết kiên nhẫn, nói: “Này? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”

Thẩm Dương Huy hít hít mũi, nói: “Ai cần tiền của cô chứ! Cái người muốn mua gương đồng lại gọi điện thoại cho mẹ, mẹ vẫn còn đang hôn mê, tôi sẽ nhận điện thoại, bán gương đi! Thẩm La, tôi cho cô biết, tôi chán ghét cái gương đó lắm, rất chán ghét! Cái gì là kỹ vật của tổ gia họ Thẩm chứ, tổ con mẹ nó, tôi đánh rắm vào!”

“Thẩm Dương Huy, cậu…” Tôi muốn nói, ‘cậu cho rằng tôi làm cho ba mẹ cậu cãi nhau à? Sao không nghĩ rằng, nếu không phải tại người mua gương kia dụ dỗ mẹ cậu lần nữa, thì mẹ cậu với ba có cãi nhau nữa hay không? Cậu cho rằng như vậy là trả thù tôi, sao không nghĩ chuyện đó khiến cho kẻ kia hả hê vui mừng?’ Nhưng nghĩ đến mẹ của nó vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, ba thì sống chết còn chưa biết, tôi liền nuốt hết mấy lời định nói trở ngược vào bụng.

Tôi nói: “Nếu đã muốn bán đi, thì hãy thận trọng chuyện tiền bạc một chút, dì của cậu khẳng định thích tiền hơn cháu trai. Đợi đến lúc mẹ cậu tỉnh lại, cậu hãy tránh mặt dì của cậu, sau đó lặng lẽ nói với mẹ cậu một tiếng.”

Thẩm Dương Huy khinh thường nói: “Cô cho tôi là kẻ ngốc à? Tôi đương nhiên biết lòng dạ con người, càng biết đạo lý che giấu!”

Tôi nói: “Sau khi ba phẩu thuật thành công, cậu gọi điện thoại cho tôi, có được không?”

Thẩm Dương Huy lại khịt khịt mũi, nói bằng giọng mũi khàn khàn: “Cô cảm thấy phẫu thuật sẽ thành công sao?”

Tôi trấn an nó, cũng trấn an chính mình, “Cuộc sống có sẵn lực hấp dẫn, chúng ta nghĩ như vậy, sự việc sẽ phát triển theo hướng chúng ta mong muốn.”

Thẩm Dương Huy nói: “Khi nào giải phẫu thành công, tôi sẽ điện thoại cho cô.”

“Được, tôi chờ điện thoại của cậu.”

Thẩm Dương Huy hung tợn nói: “Nếu chẳng may… Tôi cho cô biết, tôi sẽ không bỏ qua đâu!” Nó nói xong, liền lập tức cúp điện thoại.

Tôi ngơ ngẩn cầm điện thoại, trong lòng mang nhiều tư vị phức tạp.

Lúc cãi nhau với ba, tôi không phải không có hạ quyết tâm, nghĩ rằng bản thân không có ba, nhưng khi xảy ra chuyện, cũng không thể không nghĩ tới tình máu mủ ruột thịt, trong lòng tôi lại cảm thấy lo sợ. Nhưng hiện tại ngoại trừ phải chờ đợi, tôi không thể làm được gì. Cách một Thái Bình Dương rộng lớn, cho dù lập tức quay về, cũng sẽ mất hết mười mấy tiềng đồng hồ, giải phẫu cũng đã sớm xong.

Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay của tôi, tôi giống như một đứa trẻ đang hoảng sợ được nhìn thấy người lớn, nên lập tức nắm lấy tay của hắn. Thật kỳ lạ, rõ ràng nhiệt độ trên tay của hắn thấp hơn nhiệt độ cơ thể tôi rất nhiều, nhưng mỗi một lần cầm tay hắn, tôi đều cảm thấy vô cùng ấm áp.

Ngô Cứ Lam nói: “Anh đã thông báo cho Violet biết, bảo bà ấy liên hệ với những người quen ở Thượng Hải, cố gắng hết sức giúp đỡ ba của em.”

Tôi không biết có thể có bao nhiêu trợ giúp, nhưng trong lòng đã có chút dễ chịu.

Rốt cuộc tôi cũng nhớ đến mình đang ngồi trên chiếc thuyền phao, chân của Ngô Cứ Lam đã bắt đầu cứng ngắc, không có cách nào quỳ gối, chỉ có thể giữ tư thế cúi người thật kỳ quái nắm lấy tay của tôi.

Tôi vội vàng đứng lên, ngượng ngùng hỏi: “Chân của anh… Có phải bắt đầu biến mất hay không?”

Ngô Cứ Lam trấn an tôi, nói: “Không sao, vẫn còn có thể chịu đựng thêm một lát.”

Tôi nói: “Anh nhanh xuống biển đi!”

Ngô Cứ Lam nói: “Hiện tại tâm trạng của em không tốt, nên quay lại du thuyền nghỉ ngơi, thuận tiện đợi điện thoại của Thẩm Dương Huy, không cần lo lắng cho anh…”

Tôi lắc đầu, “Bởi vì trong lòng em đang rất khổ sở, nên em mới muốn ở bên anh, em biết anh có thể tự chăm sóc tốt cho mình, không cần đến em, nhưng em cần anh!”

Cho dù là thân thể, hay tinh thần, Ngô Cứ Lam vẫn mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều, cho đến bây giờ, đều là tôi cần hắn hơn là hắn cần tôi.

Ngô Cứ Lam không khuyên tôi nữa, nhìn tôi nói: “Anh cũng cần em!”

Tôi cười cười, đang muốn nói tiếp, Ngô Cứ Lam đột nhiên thủ thế ra ý đừng nói, bảo tôi giữ yên lặng.

Hắn ngưng thần lắng nghe trong chớp mắt, sau đó nói với tôi: “Có thuyền đang đến gần chỗ chúng ta.”

Tôi chẳng nghe được gì, nhưng Ngô Cứ Lam đã nói là có, thì chắc chắn có. Tôi nhíu mày, oán giận nói: “Biển rộng lớn như vậy, lại cố tình đi ngang qua chỗ chúng ta đang thả neo.”

Ngô Cứ Lam bình tĩnh nói: “Có lẽ không phải đi ngang qua.”

Tôi ngạc nhiên, không phải đi ngang qua, vậy cố ý đến sao? Tôi vội vàng nói: “Bởi vì lo lắng chuyện của em, đã mất quá nhiều thời gian, anh mau xuống biển đi, mặc kệ là ai đến, em cũng có thể ứng phó được.”

Ngô Cứ Lam không để ý đến lời đề nghị của tôi, nói: “Em trước hết hãy lên thuyền, chạy vào khoang thuyền ở cùng phòng với Vu Tịnh Tịnh đi!”

Tôi gắt gao nắm chặt tay hắn, cho thấy, nếu hắn không xuống biển, thì cũng đừng mơ tưởng tôi sẽ lên thuyền.

Ngô Cứ Lam nhìn tôi thật lâu, không nói tiếng nào.

Tôi nhìn thấy cái điện thoại đang đeo ở trước ngực, ý nghĩ trong đầu cũng chuyển biến, liền nhét cái điện thoại vào cổ áo nhung, giấu nó thật kỹ càng.

Tôi và Ngô Cứ Lam cùng nắm tay nhau, đứng trên chiếc thuyền phao, im lặng nhìn bóng đêm sâu thăm thẳm.

Dần dần, tôi nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, hai chiếc ca nô tiến đến chỗ chúng tôi với tốc độ cực nhanh. Dường như sợ chúng tôi chạy trốn, bọn họ còn trái phải bọc cánh bày trận, rõ ràng không phải đến vì thiện chí, trong lòng tôi nghĩ đến một chút may mắn cũng hoàn toàn thất bại.

Tôi nhìn mặt trăng đang ngày càng lên cao, lo lắng nhìn Ngô Cứ Lam nói: “Anh nhảy xuống biển trước đi! Mặc kệ những người này đến đây với mục đích gì, em đều có thể đối phó được. Dù sao anh cũng không giao tiếp tốt với con người, nhiều lúc còn chọc giận bọn họ, ở lại đây chẳng giúp ích được gì!”

Ngô Cứ Lam không hé răng, cũng không cử động.

Tôi hiểu tâm trạng của hắn, hắn không muốn tôi một mình đối mặt với nguy hiểm, nhưng tôi thật sự không thể để hắn ở lại, chỉ có thể dùng nhược điểm của hắn đi ép buộc hắn. Tôi nhỏ giọng năn nỉ: “Nếu để bọn họ nhìn thấy anh, em mới thật sự trở nên nguy hiểm! Lòng tham cộng với tính tò mò của con người sẽ khiến bọn họ trở nên điên cuồng…”

Ngô Cứ Lam đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi của tôi một chút, tôi lập tức ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tôi, nói: “Đối với anh, tính mạng của em là quan trọng nhất, mặc kệ bọn họ yêu cầu cái gì, em đều phải đồng ý. Chỉ cần em còn sống, những thứ khác đều không sao, kể cả bí mật của anh.”

Hắn đang nói gì vậy? là nói tôi có thể bán đứng hắn sao? Tôi trừng mắt nhìn hắn, “Anh để em phản bội anh sao?”

Ngô Cứ Lam nói: “Không phải là phản bội, mà là trao đổi! Khi cần thiết, em có thể dùng anh để trao đổi an toàn cho em, anh có thể bảo đảm an toàn cho mình.”

Hắn đang nói cái gì vậy? Tôi buồn bực nói: “Dùng anh để trao đổi an toàn cho em? Đó không phải là phản bội sao?”

Ngô Cứ Lam không có kiên nhẫn đôi co câu chữ với tôi, hắn nói như đinh đóng cột: “Chỉ cần em có thể an toàn, cho dù dùng anh để trao đổi, hay bán đứng, cũng đều không sao!”

Đúng lúc này, một luồng sáng chói mắt chiếu vào người chúng tôi.

Tôi không thể dây dưa mãi với vấn đề “phản bội hắn”, liền híp mắt nhìn về phía hai chiếc ca nô.

Trên ca nô, một nhóm đàn ông vai vác súng đã lên nòng, đang đứng dày đặc thành hai hàng, bọn họ chỉa họng súng về phía tôi và Ngô Cứ Lam. Mặc dù Ngô Cứ Lam có thể chất khác người, nhưng nếu bị hai hàng súng như vậy bắn trúng, chỉ sợ cũng không thể sống nổi.

Ngoại trừ lúc tập huấn bắn súng ở trường đại học, đời này tôi chưa từng nhìn qua súng thật, chỉ cảm thấy có một loại trực giác vớ vẩn. Nhưng ở Mỹ, cá nhân sử dụng súng là hợp pháp, một phụ nữ trong một gia đình bình thường cũng có thể mang theo súng bên mình, huống chi đám người kia có phải là người bình thường đâu?

“Thẩm La, cảm giác sợ tới mức đi đứng không vững là như thế nào?”

Nghe tiếng nhìn lại, tôi mới phát hiện Chu Bất Ngôn và Chu Bất Văn đang đứng ở giữa chiếc ca nô, tôi lập tức thở ra một hơi. Mặc dù nhìn thấy hai hàng họng súng có thể trong chớp mắt biến tôi thành tổ ong kia, nhưng bởi vì biết chúng không hướng về phía Ngô Cứ Lam, mà hướng về phía tôi, nên tôi cảm thấy rất vui vẻ thoải mái, hoàn toàn không giống như tưởng tượng của Chu Bất Ngôn là cảm giác đi đứng không vững.

Bất quá, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, dĩ nhiên tôi không thể chọc giận cô ta. Tôi tỏ ra biểu cảm đáng thương nhìn Chu Bất Ngôn, “Các ngươi… Muốn làm gì? Gϊếŧ người là phạm pháp đó!”

Chu Bất Ngôn cười nói, “Nghe nói cô rất thích xem phim truyền hình, chắc chắn có xem qua series “CSI” (16.1) của Mỹ ! Vậy hẳn là phải biết câu nói nổi tiếng này: ‘No body, no case’. Không có thi thể, thì không có vụ án. Biển rộng bao la như vậy, muốn cho thi thể của các người biến mất không cần phải tốn quá nhiều công sức. Đợi đến lúc mặt trời mọc, sẽ chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì.”

(16.1) CSI: Crime Scene Investigation hay CSI là một loạt phim truyền hình trinh thám, tâm lý tội phạm của Mỹ – Canada được tạo ra bởi Anthony E. Zuiker. Nó được ra mắt vào ngày 06 tháng 10 năm 2000 trên CBS. CSI được công nhận là loạt phim bi kịch truyền hình quốc tế nổi tiếng nhất bởi Festival de Télévision de Monte-Carlo, và giành ba giải phim bi kịch hay nhất (“International Television Audience Award (Best Television Drama Series)”) Loạt phim đạt trên 73.8 triệu người xem 2009. Năm 2012, CSI lần thứ năm được lọt vào danh sách các chương trình truyền hình ăn khách nhất thế giới. Chương trình này đã có ba phiên bản ăn theo là CSI: Miami, CSI: NY và CSI: Cyber.

Tôi đoán không ra rốt cuộc Chu Bất Ngôn muốn làm tôi sợ, hay là muốn gϊếŧ người. Tôi thử hỏi: “Các người rốt cuộc là muốn cái gì?”

Chu Bất Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Muốn biết chúng tôi muốn cái gì, phiền cô đến thuyền của chúng tôi một chuyến.”

Tôi nhìn Ngô Cứ Lam, chần chừ không nhúc nhích. Nếu tôi cử động, hắn vẫn đứng bất động, khẳng định sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng hiện tại Ngô Cứ Lam căn bản không thể đi được nửa bước.

“Đoàn” một tiếng, một phát súng bắn vào chiếc thuyền phao ngay trước mặt Ngô Cứ Lam, làm cho nó bị thủng nột lổ, bắt đầu xì hơi.

Tôi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, gắt gao nắm chặt tay của Ngô Cứ Lam.

Chu Bất Ngôn cười một cách kiều diễm, nói: “Hai người tốt nhất nên hợp tác một chút, nếu không phát súng tiếp theo không chừng sẽ bắn vào Ngô Cứ Lam.”

Tôi vội nói: “Tôi sẽ lập tức đến đó! Đúng lúc, tôi cũng muốn biết các người rốt cuộc là muốn cái gì mà lại đuổi cùng gϊếŧ tận như vậy, ngay cả chính tôi còn chưa nghĩ ra tôi có giá trị gì để các người phải điều động lực lượng lớn đến vậy.” Tôi vừa nói chuyện, vừa dùng ánh mắt ra ý bảo Ngô Cứ Lam yên tâm rời đi, Chu Bất Ngôn bọn họ có chuyện cần đến tôi, nên tạm thời tôi sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Ngô Cứ Lam nắm chặt bàn tay tôi, nhìn tôi. Đôi mắt thâm thúy ấy không còn ẩn chứa biển cả dưới bầu trời sao đêm hè tĩnh lặng, mà giống như mặt biển trước bảo táp cuồn cuộn, màu sắc ngày càng thâm trầm. Tôi biết hắn hiện tại đang rất tức giận và bất đắc dĩ, thân là một người có sức mạnh, vào thời điểm tôi cần bảo vệ nhất, hắn lại không thể làm được gì, ngay cả bảo vệ cho chính mình cũng khó khăn.

Tôi dùng sức ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi của hắn, không phải hôn phớt nhẹ, mà là một nụ hôn thật sâu. Hắn không có phòng bị, nên dễ dàng bị lưỡi của tôi khai mở đôi môi, chạm vào hàm răng lạnh lẽo của hắn, tôi chỉ cảm thấy giống như xẹt qua một lưỡi dao sắc bén, đầu lưỡi lập tức bị cắt trúng, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng.

Cái tên đại ngốc này, cơ thể đã bắt đầu biến đổi khác thường, vậy mà vẫn vì tôi khổ sở chịu đựng.

Tôi không chút sợ hãi, ngược lại vẫn muốn thực hiện nụ hôn sâu đầy mùi máu tươi ấy, Ngô Cứ Lam dùng sức đẩy tôi ra.

Tôi mỉm cười nhìn hắn, dùng khẩu hình miệng nói với hắn không tiếng động: “Em chờ anh đến tiếp tục nụ hôn này!” Vừa nói, tôi vừa nương theo lực đẩy của hắn, cũng dùng sức đẩy hắn ra.

Hắn hoàn toàn không ngờ tôi đột nhiên dùng sức ôm chặt rồi lại đột nhiên dốc sức đẩy ra, hắn không muốn tôi rơi xuống biển, nên lập tức thu tay lại, cố tình để hai chân cứng ngắc vô lực, cả người mất đi trọng tâm, rơi thẳng xuống biển.

Theo động tác rơi xuống biển của hắn, tiếng súng vang lên. Âm thanh “Đùng đoàn” xé rách màn đêm thanh tĩnh bằng vô số ánh sáng chớp nhoáng, tôi không biết Ngô Cứ Lam rốt cuộc có bị bắn trúng hay không, chỉ nhìn thấy bộ quần áo màu trắng của hắn bị gió thổi bay lên như một con bướm trắng, nó xẹt qua màn đêm, rồi rơi vào mặt biển tối đen như mực.

Tiếng súng vẫn vang lên không dứt, Chu Bất Ngôn sắc mặt khó coi, thét lên một tiếng: “Đủ rồi!”

Mắt của tôi rơm rớm lệ, phẫn nộ trừng trừng nhìn Chu Bất Ngôn, giây phút này tôi chẳng thể nói được gì, chỉ có thể khẩn cầu ở trong lòng hết lần này đến lần khác: Hắn không bị bắn trúng, không bị bắn trúng…

Chu Bất Ngôn nổi giận với những những người xung quanh, nói: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh lôi người lên đây!”

Hai gã đàn ông lực lưỡng lôi tôi như lôi con gà con lên chiếc ca nô.

Chu Bất Ngôn tát vào mặt tôi đánh “Bốp” một tiếng, “Cô thử trừng mắt với tôi nữa xem! Là các người có ý đồ chạy trốn, bọn tôi mới phải nổ súng! Ngu ngốc, rơi xuống biển lạnh như thế, cho dù bọn tôi không bắn trúng, hắn cũng sẽ bị chết cóng ở dưới đó!”

Chu Bất Ngôn hạ lệnh cho ca nô chạy vòng quanh chiếc du thuyền trong chốc lát, rọi đen pha xuống mặt biển rà soát, vẫn không thấy ai trồi lên.

Sắc mặt của Chu Bất Ngôn ngày càng khó coi.

Chu Bất Văn dẫn theo hai người lục soát du thuyền một lần.

Một gã đàn ông đứng trên du thuyền nói với Chu Bất Ngôn: “Tiểu thư, trong khoang thuyền còn có hai người, nhưng đều đã uống rượu, ngủ say bất tỉnh.”

Bên cạnh Chu Bất Ngôn có một gã đàn ông da ngăm đen, giống như một kẻ lớn lên ở Đông Nam Á, thân thể gầy gò, hắn hung tợn nói một câu gì đó, Chu Bất Ngôn dường như hoảng sợ, trong nhất thời không thể hé răng nói gì.

Tôi mơ hồ đoán được ý định của bọn họ, nên khẩn cầu nhìn về phía Chu Bất Văn đang đứng trên du thuyền.

Chu Bất Văn không quan tâm đến tôi, anh ta từ trên du thuyền nhảy lên chiếc ca nô, không chút để ý nói với Chu Bất Ngôn: “Trong khoan thuyền là Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh. Giang Dịch Thịnh thì không quan trọng gì, nhưng Vu Tịnh Tịnh là cháu gái của Violet. Đối với cấp dưới mà nói, ông chủ chết không chừng là một chuyện tốt, nhưng cháu gái chết, sẽ không có ai bỏ qua đâu.”

Chu Bất Ngôn gật đầu, nói với gã đàn ông bên cạnh bô lô ba la vài câu, gã kia không dám nói thêm tiếng nào.

Trái tim đang treo lơ lửng của tôi cũng được buông xuống.

Chu Bất Ngôn hạ lệnh: “Khai thuyền!”

Trong tiếng mô tơ gầm rú, hai chiếc ca nô mang tôi hướng về phía mặt biển tối đen mà đi.

Hơn nửa giờ sau, ca nô đến gần một con thuyền lớn.

Chu Bất Ngôn dẫn đầu mang người lên thuyền, vừa đi lên phía trước, vừa nói: “Bất Văn, anh dẫn Thẩm La đi gặp ông nội đi! Em về phòng tắm rửa thay quần áo đã, lát nữa sẽ sang chỗ ông nội sau.”

Chu Bất Văn nói: “Được!”

Tôi bị áp giải lên thuyền, gã đàn ông Đông Nam Á gầy nhom tiến về phía tôi, kéo tôi một cách thô bạo. Hắn lục tung túi tiền của tôi, lấy ra khăn tay, son môi, kem dưỡng da tay cùng với vài viên kẹo, hắn còn chưa nhìn kỹ, đã ném thẳng tất cả xuống biển. Tôi cố gắng thót bụng lại, không muốn hắn phát hiện ra cái điện thoại đang giấu ở trong người.

Hắn kiểm tra bên ngoài xong, bất mãn nhíu mày, ra lệnh cho tôi cởϊ áσ bành tô.

Tôi vừa cởϊ áσ khoác, vừa khẩn trương nghĩ ở trong lòng: Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bị phát hiện rồi…

Chu Bất Văn chờ lâu mất hết kiên nhẫn, anh ta từ trong khoang thuyền, quay đầu lại hỏi: “Xong chưa?”

Gã kia nói: “Không có điện thoại.”

Tôi chê cười nói: “Ở trên du thuyền! Các ngươi đột nhiên bắt tôi lại, chẳng lẽ tôi còn tâm trí mang theo điện thoại? Không thấy ngay cả ví của tôi cũng để trên thuyền hay sao?”

Gã đàn ông nhìn thoáng qua Chu Bất Văn đang mất hết kiên nhẫn, liền chấp nhận lời nói của tôi. Hắn xốc áo khoác của tôi, kiểm tra xem trên áo có túi ẩn hay không, sau đó nhìn qua cái áo nhung cao cổ tuyệt đối không có túi của tôi, liền tránh ra từng bước, tỏ vẻ cho đi.

Chu Bất Văn dẫn theo tôi, im lặng đi về phía trước.

Đến khi đến bên ngoài một căn phòng, anh ta dừng bước, nhỏ giọng nói: “Ông nội của anh muốn gặp em, nếu em muốn tốt, thì giữ thái độ nói chuyện tốt một chút.”

Anh ta gõ cửa, liền có người nói: “Vào đi!”

Chúng tôi bước vào một căn phòng rộng rãi được bố trí xa hoa lộng lẫy. Trước cửa sổ lớn, một người đàn ông cao tuổi với mái tóc bạc phơ ngồi trên ghế sa lon, đang nhấm nháp hồng trà. Ông ta mặc bộ véc Tây Âu, tóc bóng mượt không chút rối loạn, dáng vẻ giống như sắp tham dự yến tiệc sang trọng, nhưng đôi gò má hõm sâu, cùng với đôi mắt mờ đυ.c, và đôi môi trắng bệch của ông ta, khiến cho tôi cảm giác được hơi thở của cái chết.

“Ông nội, bọn cháu tới rồi.” Chu Bất Văn nói xong, liền cung kính đứng qua một bên.

“Bất Ngôn đâu?”

“Em ấy nói về phòng tắm rửa thay quần áo một chút.”

Chu lão đầu cười nhạo, “Đúng là nữ sinh ngoại tộc, nó muốn cháu một mình hưởng hết công lao.”

Chu Bất Văn cúi đầu nói: “Cháu hiểu.”

Chu lão đầu liếc nhìn Chu Bất Văn một cái, liền híp mắt nhìn về phía tôi, ôn hòa nói: “Cô chính là Thẩm La? Chu Bất Văn thường xuyên nhắc đến cô, tôi đã sớm muốn mời cô đến đây gặp mặt một lần, nhưng Bất Văn vẫn kiên trì dùng cách ôn hòa, không muốn động đến cô, không nghĩ là rốt cuộc cũng phải dựa theo cách của tôi mới có thể mời được cô đến đây.”

Tôi nhìn thấy trong phòng có một nhà vệ sinh, đột nhiên trong đầu nãy ra ý định, liền tỏ vẻ muốn đi vệ sinh, hỏi: “Có thể cho tôi dùng nhà vệ sinh một chút không?”

Chu lão đầu buồn cười nói: “Bọn họ ngay cả nhà vệ sinh cũng không cho cô đi sao?”

Tôi không chút tức giận nói: “Lúc nãy trên ca nô, xung quanh đều là đàn ông cầm súng, tôi không bị bắn chết đã là may lắm rồi, làm sao dám cả gan muốn đi vệ sinh chứ? Sau đó lên thuyền này, liền bị dẫn đến đây.”

Chu lão đầu mỉm cười chỉ vào nhà vệ sinh, lịch sự nói: “Mời tự nhiên.”

Tôi lập tức đi đến nhà vệ sinh, trước hết khóa trái cửa lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về bốn phía, đây là nhà vệ sinh của Chu lão đầu, chắc chắn sẽ không camera theo dõi.

Tôi vừa dùng bồn cầu, vừa vội vàng lấy điện thoại ra, quả nhiên không phải là tắt âm thanh, may mắn từ bấy đến giờ không có ai liên lạc với tôi.

Tôi nhanh chóng tắt âm thanh, sau đó gửi tin nhắn cho Ngô Cứ Lam, không có thời gian bấm nhiều chữ, tôi chỉ bấm có một số: “5?” (16.2)

(16.2) Chỗ này theo mình Thẩm La đang dùng tiếng Anh với Ngô Cứ Lam, “5” = “fine” có nghĩ là “Anh an toàn không?”

Tôi ngồi trên bàn cầu, chắp hai tay vào nhau, áp điện thoại ở giữa hai bàn tay của mình, im lặng khẩn cầu: Trả lời em đi! Trả lời em đi! Trả lời em đi…

Điện thoại rung lên, đã có hồi âm. Tuy rằng chưa thấy hắn viết cái gì, nhưng biết hắn vẫn còn sống, trái tim như đang bị châm chít trên đầu mũi dao của tôi rốt cuộc cũng trở lại như cũ. Tôi kích động thiếu chút nữa đã òa khóc, đôi mắt ngấn lệ, tôi hôn xuống chiếc nhẫn kim cương màu lam trên ngón tay của mình.

Tôi sợ người ở ngoài nghi ngờ, không dám chần chừ thêm, nên đứng lên, vừa ấn nút xả nước, vừa xem tin nhắn.

Tin nhắn của Ngô Cứ Lam rất ngắn gọn: Ở bên ngoài thuyền, bình an.

Tôi liền cảm thấy yên lòng, hắn đang ở ngoài biển ngay bên cạnh thuyền, cho dù là ao rồng hay hang hổ, chỉ cần biết tôi không phải cô đơn một mình, thì còn sợ cái gì nữa chứ? Tôi gửi lại tin nhắn cho hắn: Bình an sẽ gặp lại.

Tôi mở vòi nước, tùy ý để nước chảy một lúc, trước hết nhanh chóng xóa bỏ 3 cái tin nhắn kia, phòng ngừa bọn họ phát hiện ra điện thoại, sẽ lộ chuyện của Ngô Cứ Lam.

Tôi giấu điện thoại vào trong áo nhung như cũ, để nó ở sát bụng. Nhìn vào gương, xác định mình hoàn toàn sẽ không bị người ở bên ngoài phát hiện, tôi nhanh chóng rửa tay thật sạch, mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.

Tôi đến trước mặt của Chu lão đầu, nói: “Có thể cho tôi xin một cốc nước không?”

Chu lão đầu lần này không lập tức đáp ứng yêu cầu của tôi, chỉ mỉm cười nói: “Cô không hiếu kỳ muốn biết chúng tôi rốt cuộc là muốn gì sao?”

“Rất muốn!” Sau khi xác định Ngô Cứ Lam bình an vô sự, tôi đã thật sự bình tĩnh, nếu gặp được BOSS lớn phía sau màn kịch này rồi, thì cứ từ từ tìm hiểu chân tướng thôi.

Chu lão đầu nói: “Vậy cô cho rằng chúng tôi muốn cái gì? Nếu nói đúng, tôi sẽ cho phép cô ngồi xuống cùng tôi uống trà.”

“Lúc đầu, tôi nghĩ các ông là vì kiếm tiền, muốn hai tảng đá kia, sau đó lại phát hiện các ông căn bản không cần mấy trăm vạn Tệ. Chính xác mà nói, cho dù là mấy trăm vạn đô la, các ông cũng không cần.”

Buổi tối hôm nay, được tận mắt chứng kiến những kẻ làm ra những chuyện ỷ vào của cải không được bình thường kia, tôi đã đoán ra Chu lão đầu có quyền có thế hơn tôi tưởng rất nhiều.

Chu lão đầu mỉm cười, tự phụ nói: “Chu gia không dám nói là đại phú đại quý, nhưng tuyệt đối không thiếu tiền.”

Tôi nói: “Em trai của tôi nói các ông chịu chi trả 120 vạn mua cái gương đồng của Thẩm gia, cho thấy, cái gương đồng đó cũng không phải là mục đích cuối cùng của các ông. Nếu các ông chỉ muốn lấy gương đồng, theo như quan hệ của tôi và Chu Bất Văn, đã sớm biết cái gương đồng đó lọt vào tay của mẹ kế tôi rồi, không thể nào đợi đến bây giờ mới ra tay.”

Chu lão đầu cười gật đầu, nói với Chu Bất Văn: “Đúng là một cô gái thông minh, so ra không kém gì con bé kia.”

Chu Bất Văn nói: “Cháu thích Bất Ngôn vì tính tình đơn giản thẳng thắng.”

Tôi không quan tâm đến bọn họ đối đáp chuyện nhà, liền tiếp tục nói: “Theo như suy đoán của tôi, các ông cũng không biết chính xác rốt cuộc là đang tìm cái gì, duy nhất chỉ khẳng định một điều là nó có liên quan đến ngôi nhà cũ của Thẩm gia. Bởi vì các ông không phát hiện gì ở ngôi nhà cũ, nên mới hy vọng có thể tìm thấy trên cái gương đồng mà mẹ kế tôi đã lấy đi, dù sao nó cũng là một vật dụng thuộc về ngôi nhà.”

Chu lão đầu vỗ nhẹ hai bàn tay, tỏ vẻ tôi đã hoàn toàn đoán đúng, “Mời ngồi.”

Tôi không khách khí ngồi xuống phía đối diện với Chu lão đầu, ông ta cầm lấy bình trà cực kỳ tinh xảo, rót cho tôi một tách trà.

Tôi uống một hơi hết nửa tách trà, sau khi giải khát, liền nói: “Trà Đại Cát Lĩnh (16.3), ông là hậu duệ của người Hoa ở Nam Dương (16.4) sao?”

(16.3) Trà Đại Cát Lĩnh (Darjeeling) được trồng tại cao nguyên Đại Cát Lĩnh dưới chân núi Himalaya ở phía Tây Begal và miền bắc Ấn Độ, nó thuộc chủng loại trà quý, có hương vị trái cây và nồng. Ở Anh, nó rất nổi tiếng, cũng được mệnh danh là “Trà của hoàng gia”.

(16.4) Nam Dương là tên do người Hoa đặt cho một vùng địa lý nằm phía Nam Trung Hoa, đặc biệt là vùng Đông Nam Á. Cái tên “Nam Dương” nghĩa là “vùng biển phía Nam”, hiện nay có nghĩa thông dụng ám chỉ cộng đồng Hoa kiều sống ở Đông Nam Á, cụ thể là ở Singapore, Philippines, Malaysia, Thái Lan, Indonesia và Việt Nam. Ngoài Nam Dương, người Hoa còn dùng các tên Tây Dương để ám chỉ các nước phương Tây và Đông Dương để ám chỉ Nhật Bản.

Chu Lão đầu bưng tách trà sứ màu trắng viền vàng, nhấp một ngụm, nói: “Tại sao tiểu cô nương đây không đoán tôi là Hoa kiều đời thứ nhất?”

“Giọng vùng miền dễ thay đổi, nhưng tập tục khó vứt bỏ, nếu ông là hậu duệ đời thứ nhất của người Hoa ở Nam Dương, thì cho dù uống hồng trà, nhất định cũng sẽ dùng đến những dụng cụ uống trà cầu kỳ làm từ Tử Sa (16.5), chắc chắn sẽ không dùng ấm tách của người Anh, càng không uống loại Hồng Trà của Ấn Độ này.”

(16.5) Tử Sa một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm vật dụng uống trà.

“Giọng vùng miền dễ thay đổi, tập tục khó vứt bỏ!” Chu lão đầu thở dài đầy cảm xúc, “Ông nội của tôi đích thực dùng cả đời uống trà theo tập tục cầu kỳ, ba tôi cũng chịu ảnh hưởng của ông ấy không ít, dụng cụ uống trà nhất định phải dùng bộ ấm tách Tử Sa.”

Thì ra ông ta là Hoa kiều Nam Dương, khó trách hành động lớn gan xảo quyệt như vậy. Ông nội đã từng nói, năm đó Hoa kiều đều từ con đường chết phấn đấu tìm cho ra con đường sống, ông ta phàm là ở nước ngoài, lại có thể tạo dựng được cơ ngơi như vậy, đích thực không phải là hạng người hời hợt.

Tôi hỏi: “Cái gương đồng kia hẳn là đã làm cho các ông thất vọng?”

Nếu trên chiếc gương đồng bọn họ đã tìm được gì đó rồi, thì tôi sẽ không bị mang đến đây.

Chu lão đầu nói: “Lần này cô đã đoán sai!”

Đoán sai sao? Tôi bị bất ngờ đến ngây ngẩn cả người.

Chu lão đầu đem hai tấm ảnh chụp đang cầm trong tay đưa cho tôi, “Trên hai bức ảnh này là thứ tôi đã tìm thấy trong gương đồng.”

Trên tấm ảnh là thứ gì đó màu trắng mỏng manh, giống như lụa nhưng không phải lụa, giống như da cũng không phải da, mặt trên là một bức tranh tựa như tấm bản đồ, tôi xem trong chốc lát, cũng không nhìn ra là cái gì, nên nghi hoặc nhìn về phía Chu lão đầu, “Đây là cái gì? Bản đồ kho báu sao?”

Chu lão đầu ha ha cười lớn, ông ta hắng giọng một cái, vừa muốn nói chuyện, Chu Bất Văn đã lên tiếng: “Ông nội, cháu đi xem Bất Ngôn một chút.”

Chu lão đầu sắc bén liếc nhìn Chu Bất Văn trong chớp mắt, liền nói: “Cháu ở lại đi! Ta tin cháu cũng đã rất muốn biết rốt cuộc ta bảo cháu và Bất Ngôn tìm cái gì ở Thẩm gia! Bất quá, phải nhớ kỹ, những lời nghe được hôm nay, nên giữ trong lòng, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài!”

Chu Bất Văn nói: “Vâng!”

Chu lão đầu lấy lại bình tĩnh hỏi tôi: “Cô có tin trên đời này tồn tại thuốc cải tử hồi sinh không?”

Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, “Ông nói cái gì?”

Chu lão đầu hỏi lại một lần nữa, “Cô có tin trên đời này tồn tại thuốc cải tử hồi sinh không?”

Ông ta đương nhiên nghiêm túc! Tôi nhìn Chu lão đầu giống như nhìn kẻ điên, nói một cách rõ ràng: “Không tin!”

Tuy tôi đã nhìn thấy tận mắt người cá chỉ có trong truyền thuyết, thậm chí còn tin tưởng sự tồn tại của người ngoài hành tinh, nhưng thuốc cải tử hồi sinh… Hoàn toàn không thể tin được!

Sinh mạng của một con người làm sao có thể trường tồn? Tôi tin trong vũ trụ bao la này, bao gồm cả địa cầu của chúng ta, có những sinh vật tuổi thọ rất dài, sống mấy ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm, nhưng hết thảy đều có một điểm chung là chết đi, bất kể thời gian ngắn hay dài.

Tỷ như, đám phù du sớm sinh tối diệt, lũ côn trùng xuân nở thu vong, cuộc đời mấy chục năm của loài người chúng ta quả thực giống như trường sinh bất lão; nhưng rùa có thể sống mấy trăm năm, đồi mồi có thể tồn tại hơn mấy ngàn năm, ở trong mắt của loài người, bọn chúng mới là trường thọ.

Nhưng cho dù là sinh vật bậc thấp, hay sinh vật bậc cao; cho dù là sống thọ, hay sống đoản, thì chỉ cần có sinh, chắc chắn sẽ có diệt. Đây là định luật bất biến của vũ trụ, bởi vì ngay cả những ngôi sao mới sinh ra, thậm chí toàn bộ vũ trụ này, cũng đang dần dần bị chôn vùi.

Chu lão đầu nói: “Trên đời này bất kỳ người nào cũng có thể không tin cải tử hồi sinh, nhưng chỉ có cô nhất định phải tin!”

“Tôi?”

Chu lão đầu cười một cách thần bí, liền chuyển đề tài, hỏi tôi: “Cô có biết truyền thuyết Tần Thủy Hoàng tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão không?”

Đề tài này quả thật càng ngày càng quỷ dị, tôi nói: “Biết!”

Chu lão đầu nói: “Tần Thủy Hoàng phái Từ Phúc mang theo binh lính rời bến tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão, hậu nhân đều cho rằng ông ta bị Từ Phúc lừa, nhưng những kẻ lừa đảo gạt người thường chỉ vì mục đích đạt được lợi ích cho mình, theo như kỹ thuật hàng hải thời bấy giờ, Từ Phúc rời bỏ phần đất liền an toàn, tìm kiếm trên biển đầy rẫy nguy hiểm kia, quả thật không khác gì đi tìm cái chết, thế gian này có kẻ lừa đảo tự tìm đường chết sao? Tôi càng tin theo khuynh hướng rằng Từ Phúc chắc chắn biết trên biển có thuốc trường sinh bất lão, nên ông ta đã không tiếc mạo hiểm tính mạng quyết tìm ra nó. Cô có nghĩ tại sao Tần Thủy Hoàng và Từ Phúc đều cho rằng có thuốc trường sinh bất lão ở trên biển không? Biển cả rốt cuộc có cái gì mà khiến cho cổ nhân tin chắc vào điều đó?”

Lúc đầu tôi nghe qua loa không chút để ý, nhưng ông ta càng nói, tôi càng kinh ngạc, nếu Từ Phúc gặp được tộc người của Ngô Cứ Lam, biết được sinh mệnh của bọn họ rất dài, thấy được dung mạo không thay đổi của bọn họ giống như trường sinh bất lão, vậy không phải ông ta sẽ ảo tưởng cho rằng bọn họ có cách trường sinh bất lão hay sao?

Chu lão đầu hỏi: “Cô tin trên đời này có người cá chứ?”

Trong lòng thoáng bốn bề dậy sóng, nhưng một chút biểu cảm khác thường tôi cũng không dám lộ ra ngoài, hết sức giả vờ không có hứng thú cùng với bộ dáng chán chết, “Thuốc cải tử hồi sinh, thuốc trường sinh bất lão, người cá, ông đừng nói với tôi là bàn luôn đến chuyện người ngoài hành tinh nữa đi?”

Chu lão đầu không để ý đến lời chê cười của tôi, tiếp tục nói: “Trung quốc có truyền thuyết về người cá, ‘Biển Nam Hải có người cá, sinh sống giống cá, biết dệt tơ lụa, nước mắt khóc ra, biến thành trân châu’. Phương Tây cũng có truyền thuyết về người cá, Châu Âu lưu truyền câu chuyện về cô gái loài người Agnete và nam người cá yêu nhau, lúc Andersen còn sinh thời đã dựa vào những truyền thuyết này viết ra bộ thơ kịch ‘Agnete and the Merman’, cái này có thể cô không biết, nhưng chắc chắn sẽ biết truyện cổ tích ‘the Little Mermaid’ của ông ta…”

Tôi làm bộ không có kiên nhẫn, ngáp một cái, “Ông bắt tôi đến đây chỉ muốn nói với tôi là có người cá tồn tại sao?”

Chu lão đầu mỉm cười hiền lành giống như mấy ông lão hàng xóm dễ mến, tôi nhịn không được rùng mình một cái.

Chu lão đầu nói: “Ông nội của tôi nói cho tôi biết, từng có một kẻ đánh cá chính miệng nói với ông rằng ông ta bắt được cá thần, còn nói cá thần nửa người trên là thân người, nửa người dưới là đuôi cá, vậy đó không phải là người cá ở trong truyền thuyết sao?”

Chu lão đầu nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Người thấy tận mắt cá thần kia chính là ông tổ của cô, tôi nhớ rõ biệt hiệu của ông ta là Thẩm Tiểu Ngư, ông nội của tôi nói bởi vì kỹ thuật bơi của ông ta rất giỏi, giống như cá vậy, thân thể lại nhỏ gầy, nên bọn họ đều gọi ông ta là Tiểu Ngư, còn tên thật của ông ta thì không ai nhớ cả.”

Tôi rốt cuộc cũng không giả vờ nổi nữa, trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu lão đầu. Bởi vì kỹ năng bơi lội của ông tổ quả thật kỳ tài hiếm thấy, tuy đã qua trăm năm, nhưng ngư dân vẫn truyền miệng câu chuyện của ông, nên tôi cũng biết ông tổ của mình có biệt hiệu là Tiểu Ngư, không ít lão ngư dân đều nói ông là con của cá thần.

Chu lão đầu biểu lộ vẻ mặt nhớ lại chuyện xưa, nói: “Năm đó nhà của tôi ở Sarawak (16.6), tôi là đứa cháu trai nhỏ nhất của ông nội, cha tôi vì muốn tận hiếu, nên để tôi đến bầu bạn với ông nội đang đi đứng khó khăn. Trước khi ông mất, ông đã kể cho tôi nghe truyền thuyết về Tiểu Ngư, tôi cũng chưa đi chứng thực, sau khi phát hiện truyền thuyết có thể là thật, thì ông nội đã qua đời được vài thập niên, có rất nhiều chuyện không thể nào đối chứng.”

(16.6) Sarawak là một trong hai bang của Malaysia, nằm phía tây bắc đảo Borneo, Malaysia.

Sự việc có liên quan đến tổ tiên của tôi, tôi nhịn không được hỏi: “Ông nội của ông rốt cuộc đã nói những gì?”

Chu lão đầu nói: “Nếu không phải liên quan đến tôi và cô, kỳ thật đó là những truyền thuyết vô cùng bình thường, nên tôi vẫn không nghĩ là thật. Truyền thuyết kể rằng, trên một hòn đảo xinh đẹp, có một thiếu niên nghèo khổ tên Thẩm Tiểu Ngư, hắn luôn bị người ta khi dễ ức hϊếp, nhưng lại rất hiền lành chất phác, kỹ năng bơi lội tốt nhất trong số những thanh niên trên đảo, cho nên mọi người gọi hắn là Thẩm Tiểu Ngư. Một ngày nọ, hắn bất chấp bão táp nguy hiểm rời bến đi đánh cá, thì bắt được một con cá thần bị thương, hắn dốc sức cứu chữa cá thần, cá thần vì báo đáp ơn nghĩa, đã truyền dạy cho hắn một bí thuật. Từ đó về sau, Thẩm Tiểu Ngư ngày càng giỏi bơi lội, hắn có thể lấy được những viên trân châu không ai lấy được, có thể bắt được những con cá không ai bắt đến. Sau nữa, hắn mua thuyền đánh cá, mua đất dựng nhà, cưới người vợ, có được cuộc sống viên mãn.”

Đích thực giống như Chu lão đầu đã nói, nếu sự việc không liên quan đến tôi, thì câu chuyện này thật giống như một câu chuyện cổ tích dân gian “thiện lai thiện báo”, khuyên răn người đời nên làm việc thiện nhiều hơn một chút.

Chu lão đầu nói: “Ông nội của tôi nói, có một lần, Thẩm Tiểu Ngư uống rượu say, ông ta nói cho ông biết bí thuật mà cá thần đưa cho ông ta chính là thuật cải tử hồi sinh, có thể làm cho ông ta chết đi sống lại, cho nên ông ta không hề sợ nước.”

Tôi khôi phục lại tinh thần, cười nhạo lắc đầu, “Ông tổ của tôi đã chết, ông cố của tôi cũng đã chết, cả ông nội của tôi cũng chết, nếu có thuật cải tử hồi sinh, hay là thuật trường sinh bất lão gì gì đấy, thì tại sao bọn họ lại chết?”

Chu lão đầu cau mày, phiền não nói: “Tôi không biết! Nhưng tôi tìm hiểu càng nhiều, lại càng tin tưởng vào lời nói của ông nội. Nhà của cô nhất định đã được người cá truyền thụ bí thuật, tôi nhất định phải tìm cho ra!”

Tôi đưa hai tấm ảnh chụp mà Chu lão đầu đã đưa tôi lúc nãy trả lại cho ông ta, châm chọc nói: “Nếu ông tìm được, nhất định phải nói cho tôi biết một tiếng.”

Chu lão đầu nói: “Ông nội của tôi nói, trước đây, bởi vì ông lỡ tay gϊếŧ người, nên quyết định một mình chạy trốn xuống Nam Dương. Trước khi đi, người bạn tốt Thẩm Tiểu Ngư đã đưa một bức hải đồ cho ông xem, còn nói là của cá thần ở biển đã đưa cho ông ta. Ông nội nhìn theo vẽ lại một phần, rất nhiều năm sau, ông dựa vào bức hải đồ mà cá thần truyền lại tìm được con đường sống từ còn đường chết, rốt cuộc đến được Nam Dương an toàn đứng vững.”

Tôi không khỏi oán thầm, phiêu bạt hàng năm ở trên biển, dựa vào hải đồ mới có thể an toàn đứng vững, nếu không phải lái thuyền vận tải, thì chắc chắn là hải tặc. Nhìn qua bộ dáng của Chu lão đầu này, xem ra tám chín phần là hải tặc rồi.

Chu lão đầu dường như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, liền tỏ ra chút kiêu ngạo, thản nhiên nói: “Ông nội tôi đã làm hải tặc rất nhiều năm, sau khi rửa tay gác kiếm, liền dẫn theo anh em trong nhóm khai mở công ty vận tải đường biển. Tấm hải đồ được ông nội cho là lá bùa hộ mệnh kia, con cháu chúng tôi đều đã thấy qua, nhưng không ai tin lời của ông, ai cũng cho rằng lão tổ vì muốn tạo uy tín, nên cố tình nói dối cho có chút huyền bí.”

Chu lão đầu giơ lên hai tấm ảnh chụp, ánh mắt khẩn thiết nhìn tôi chằm chằm, “Hiện tại cô đã tận mắt nhìn thấy bức hải đồ mà ông nội tôi đã nói qua, cũng chính là bức hải đồ của Thẩm Tiểu Ngư! Các nhân viên nghiên cứu đã có xem xét qua mẫu vật, vật liệu dùng để vẽ bức hải đồ này vô cùng đặc thù, là loại vật liệu chưa từng được biết đến, tôi nghi ngờ chính là tơ lụa của người cá mà trong điển tịch có nhắc tới. Đợi nó được đưa đến Mỹ, tôi sẽ cho tiến hành các phân tích chuyên sâu, sẽ có thể chứng minh những điều tôi nói là hoàn toàn đúng! Chỉ cần xác định bức hải đồ của Thẩm Tiểu Ngư là thật, thì thuật cải tử hồi sinh mà ông ta nói tới cũng là thật!”

Một ông lão sắp chết, lại bởi vì lòng tham, mà hai mắt phát ra ngọn lửa du͙© vọиɠ hừng hực như vậy. Tôi nhìn qua thoáng hoảng hốt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là tuyệt đối không để cho ông ta biết thân phận của Ngô Cứ Lam, nếu không, ông ta sẽ biến thành ma quỷ, rồi làm ra những chuyện khủng khϊếp khó mà lường được.

Không biết có phải do Chu lão đầu kích động quá mức mà phát bệnh hay không, ông ta đột nhiên ho khan kịch liệt, ho đến nỗi giống như muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Chu Bất Văn lập tức cầm lấy điện thoại gọi người đến, một bác sĩ và hai y tá chạy vào.

Chu Bất Văn muốn đi đến giúp đỡ, Chu lão đầu hung hăng đẩy anh ta ra, ý bảo anh ta rời khỏi đây.

Chu Bất Văn cung kính nói: “Ông nội, cháu đưa Thẩm La đi nghỉ ngơi trước, đợi khi nào ông khỏe lại, ông và em ấy lại nói chuyện tiếp.”

Chu lão đầu không kiên nhẫn phất phất tay.

Chu Bất Văn dẫn theo tôi đi ra ngoài.

Trên hành lang được trải một tấm thảm thật dày, làm cho tiếng bước chân của tôi và Chu Bất Văn hoàn toàn bị mất hút, ánh đèn leo lét chiếu rọi dãy hành lang hẹp, khiến cho người ta có một loại cảm giác nặng nề.

Đầu óc của tôi lập tức linh động, phải nhanh chóng tìm cách trốn khỏi đây, nếu không, lỡ như bọn họ phát hiện ra Ngô Cứ Lam vẫn đang đi theo phía sau thuyền, hoặc Ngô Cứ Lam bởi vì lo lắng cho tôi, lại hành động gì đó, khiến cho bọn họ chú ý, thì sẽ biến thành một kiếp nạn không thể tưởng tượng được.

Tôi chủ động mở miệng, phá vỡ im lặng, “Chuyện của Giang Dịch Thịnh, cảm ơn anh!”

Bước chân của Chu Bất Văn chậm lại một chút, “Anh còn nghĩ em bởi vì chuyện của Ngô Cứ Lam mà hận anh đến chết.”

“Chuyện của Ngô Cứ Lam và anh không có liên quan đến nhau.”

Chu Bất Văn quét mắt nhìn bốn phía, nói: “Lúc anh dò xét du thuyền, đã âm thầm ném xuống biển hai cái phao cứu sinh. Có lẽ đợi lúc chúng ta rời khỏi đó, Ngô Cứ Lam đã tự mình bò lên du thuyền rồi.”

Tuy tôi biết Ngô Cứ Lam căn bản không cần, nhưng nghĩ anh ta vẫn còn một chút lương tâm… Tôi im lặng không nói gì.

Đến cuối hành lang, Chu Bất Văn rẽ sang hướng khác, dẫn tôi ra tới boong thuyền.

Gió biển lạnh toát thổi mạnh, tôi rùng mình một cái, đầu óc trở nên cực kỳ thanh tĩnh.

Chu Bất Văn đi đến bên cạnh tôi, “Chuyện của ba em, anh xin lỗi! Anh đã bảo bọn họ dùng tiền giải quyết mọi chuyện một cách hòa nhã, nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn xe.”

“Với tính khí mẹ kế của em, không thể trách người khác, Thẩm Dương Huy nói bà ấy gây náo loạn ở trên xe, kết quả bà ta không sao, chỉ có ba em là sống chết chưa rõ.”

Đối với những đứa trẻ có gia đình phức tạp như chúng tôi, thì ngoại trừ chính bản thân chúng tôi ra, những người khác sẽ không biết nói cái gì. Chu Bất Văn an ủi tôi, nói: “Nghe nói đã nhờ đến bác sỹ tốt nhất Thượng Hải, chú chắc chắn sẽ bình an.”

Tôi dừng bước, nói: “Ba của em hiện tại đang bị đe dọa đến tính mạng, nếu Thẩm gia nhà em có thuốc cải tử hồi sinh, em đã sớm mang đi cứu ba rồi! Em thật sự không biết, thậm chí còn chưa nghe qua cái gì là thuốc cải tử hồi sinh!”

Chu Bất Văn nói: “Anh tin em!”

Tôi nói: “Ông lão Phong gì kia rõ ràng là đang bị bệnh nguy kịch, chắc bởi vì sợ chết, nên mới cố chấp theo đuổi một ảo tưởng vô căn cứ như vậy, chẳng lẽ anh cũng phải điên theo ông ta luôn sao?”

Tôi cố ý dùng từ không tôn trọng xưng hô Chu lão đầu, sau đó quan sát phản ứng của Chu Bất Văn, Chu Bất Văn vẫn tỏ ra bộ dáng tao nhã bình tĩnh như cũ, không có chút hờn giận, hiển nhiên chẳng có chút cảm tình nào với Chu lão đầu.

Chu Bất Văn nói: “Anh thì không tin, nhưng lời nói của ông nội không phải hoàn toàn vô lý. Em làm sao giải thích ông tổ của em có kỹ năng bơi phi thường như vậy, còn bức hải đồ được giấu trong cái gương đồng kia nữa.”

“Kỹ năng bơi lội của ông tổ em chưa có ai thật sự trông thấy, có lẽ do ông may mắn, cộng với kỹ thuật bơi cũng thật sự tốt, còn việc lấy được trân châu mà không ai lấy được, có thể chỉ là nói đùa. Về phần bức hải đồ trong cái gương đồng, có lẽ do cơ duyên hảo hợp, ông tổ được một quan lớn phú quý nào đó ban tặng, ông không dám nói thật, nên mượn cớ bịa ra chuyện cá thần…”

Tôi đang cố gắng thuyết phục Chu Bất Văn, một giọng nói cất lên ngắt lời tôi.

“Hai người đang nói chuyện gì đấy?” Chu Bất Ngôn sắc mặt không chút tức giận, dẫn theo một gã đàn ông cầm súng đang từ khoang thuyền đi ra.

Chu Bất Văn mỉm cười, thản nhiên nói: “Đang nói chuyện ông nội nói lúc nãy.”

Chu Bất Ngôn mặt hơi trầm xuống, “Nghe nói ông nội lại không khỏe, chúng ta đến thăm ông một chút đi!”

Chu Bất Văn nói: “Được!” Anh ta chỉ vào tôi, hạ lệnh với gã đàn ông kia: “Dẫn cô ấy đi nghỉ ngơi đi.”

Chu Bất Ngôn cười tủm tỉm kéo lấy cánh tay của Chu Bất Văn, xoay người bước đi.

Tôi nâng cao giọng, lớn tiếng nói: “Chu tiểu thư! Chu Bất Văn đối với tôi chỉ là tình cảm anh em lúc nhỏ, bởi vì hai chúng tôi đều có hoàn cảnh gia đình đặc biệt, coi như là đôi bạn cùng chung hoạn nạn, cho nên anh ấy mới đối với tôi quan tâm chăm sóc nhiều hơn bình thường một chút. Cô chẳng những không nên tức giận, mà còn phải vui vẻ vì anh ấy làm vậy.”

Chu Bất Ngôn dừng bước, quay đầu lại, “Cô có ý gì?”

Lần đầu tiên tôi cảm tạ diễn xuất cao ngạo của Chu Bất Ngôn như vậy, cô ta khinh thường đối đáp lại câu nói của tôi, nhân lúc thuận tiện, tôi tiếp tục lớn tiếng nói: “Chứng minh cô đã chọn đúng bạn trai! Phụ nữ cần loại đàn ông nào nhất? Không phải chỉ cần người đối với mình có tình có nghĩa thôi đâu! Cô nghĩ xem, nếu anh ấy có thể dễ dàng hạ thủ ác độc với tôi và Giang Dịch Thịnh, chỉ có thể chứng minh anh ấy không nhớ đến tình bạn năm xưa, là kẻ bạc tình bạc nghĩa, hôm nay anh ấy đối với chúng tôi là những người bạn thân từ thuở bé của anh ấy như vậy, thì sau này cũng sẽ đối xử với cô như vậy, dù sao người thân thiết nhất với cô bây giờ chính là anh ấy.”

Chu Bất Ngôn rõ ràng bị lời của tôi đánh trúng, nhưng lại cố ý phớt lờ, lạnh nhạt nói với tôi: “Chuyện của chúng tôi, không cần cô quan tâm!” Nói xong, cô ta lôi kéo Chu Bất Văn nghênh ngang mà đi.

Chu Bất Văn quay đầu lại, có chút hoài nghi nhìn tôi, nhưng không nói tiếng nào.

Theo như lời của anh ta, đối với cấp dưới mà nói, ông chủ chết, chưa chắc là chuyện xấu. Nhất là một ông chủ tham lam quyền thế, chuyên chế độc đoán, đương nhiên không có cấp dưới nào muốn ông ta cải tử hồi sinh, trường sinh bất lão!

Gã đàn ông áp giải ở phía sau đẩy tôi một cái, ý bảo tôi tiếp tục đi lên phía trước, tôi vừa đi, vừa hướng về phía lan can dựa vào mà đi.

“Cô muốn làm gì?” Hắn cầm súng, hướng về phía tôi chỉ chỉ, cảnh cáo tôi nên hợp tác một chút.

Tôi cười nói: “Đây là biển lớn, không phải sông nhỏ, chẳng lẽ tôi còn mong mình nhảy xuống bơi được tới bờ biển hay sao? Hơn nữa ông chủ của anh biết rõ tôi rất sợ nước, tuyệt đối không thể tự ý nhảy xuống nước!”

Tôi tháo cái nhẫn kim cương màu lam ở trên ngón tay của mình xuống, giơ ra trước mặt hắn, “Chiếc nhẫn kim cương này, có thể cho anh những thứ cả đời anh không thể mơ đến.”

Dưới ánh sáng mê người của ngọn đèn, chiếc nhẫn kim cương thật lớn phát ra hào quang lấp lánh, là thứ hấp dẫn trí mạng cho những kẻ cả đời theo đuổi tiền tài.

Hắn nhìn chằm chằm tôi trong chớp mắt, sau đó mới vất vả thu hồi ánh mắt, hung hăng nói với tôi: “Bớt nói nhảm một chút! Đi nhanh đi!”

“Cho anh!” Tôi ném cái nhẫn kim cương cho hắn, hắn theo bản năng giơ tay bắt được.

Tôi nhân cơ hội nhoài người trèo qua lan can, hắn vội vội vàng vàng giơ súng lên.

Tôi nói: “Ông chủ của anh đã thấy chiếc nhẫn kim cương này rồi, anh ta biết tôi không thể nào tặng nó cho anh. Nếu chiếc nhẫn ở trên tay anh, anh lại nói tôi tặng nó cho anh, sau đó nhảy xuống biển tự sát, tuyệt đối không có ai tin! Suy đoán hợp lý nhất là gì? Đương nhiên là do anh nổi máu tham, vì muốn cướp lấy chiếc nhẫn mà đẩy tôi xuống biển! Tôi khuyên anh, tốt nhất là nên cầm theo chiếc nhẫn này cao bay xa chạy đi, coi như tôi cho anh chút phí im lặng!”

Nói xong, tôi nhắm hai mắt lại, ngã ngửa người, thân thể rơi thẳng xuống biển.

.………………..

TRÀ ĐẠI CÁT LĨNH

BỘ ẤM TÁCH TỬ SA