[Ảo Ảnh]

Chương 2: Tôi là con gái của tử thần

Tôi đứng dậy, làm mấy động tác giãn gân cốt rồi đảo mắt nhìn xung quanh một lượt mới nói: "Con người ta khá kỳ quái, từ nhỏ nói ai ch.ế.t thì người đấy sẽ ch.ế.t."

Đám đàn em nhìn tôi với ánh mắt đầy sợ hãi, như thể tôi là quái vật gì đó.

"Tổ tông, cô đi đi, xin cô đại nhân không tính toán với tiểu nhân mà quên đi đám người xấu xa bọn tôi!"

Đám đàn em quỳ gối hết ở trước mặt tôi, có tên nhát gan còn tiểu ra cả quần.

Tôi ngẩng đầu suy nghĩ, lên tiếng hỏi: "Hôm đó ai đã trói tôi lại?"

Mấy tên bị tôi gọi đến trong nháy mắt mặt c.ắt không còn chút má.u, quỳ trên đất không ngừng dập đầu.

Thấy đầu bọn chúng toàn má.u, tôi cũng chẳng muốn trêu đùa nữa.

Tôi dùng mũi chân huých vào tên đàn ông dẫn đầu, hỏi hắn: "Lúc trước mấy người định bán tôi đến đâu?"

Tên đàn ông lắp ba lắp bắp trả lời: "Miền bắc, miền bắc Myanmar..."

Tôi gật đầu nói: "Được, các người thả hết các cô gái trong l*иg cho tôi, tôi đến bắc Myanmar với các người."

Tên đàn ông khóc thành tiếng ngay lập tức, nói: "Tô tông ơi, tôi sẽ thả hết những người này, cô cũng đừng đi theo chúng tôi, được không?"

Tôi nhíu mày, đáp: "Nói cho cậu biết tôi không vui rồi. Hễ tôi không vui thì chắc chắn có người ch.ế.t."

Tên đàn ông khóc như mưa, cũng không quan tâm ướt sạch quần mà đứng dậy thả hết các cô gái trong l*иg sắt ra.

Tiểu An đi đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, hỏi: "Hải Lạp, tôi đến miền bắc Myanmar với cô có được không?"

Tôi nắm lại tay cô: Được thôi."

Tiểu An mở to mắt, hỏi: "Cô, cô không hỏi tôi vì sao à?"

Tôi chỉ cười không nói gì.

Từ lúc mới vào căn nhà này, tôi đã ngửi thấy mùi má.u ta.nh ở trên người Tiểu An.

Nhưng không giống như đám Vương Hổ và bà Trương, linh hồn của Tiểu An vô cùng thuần khiết, thậm chí còn thấp thoáng tỏa ra ánh sáng vàng.

Này có nghĩa là trên người cô ấy có công đức rất lớn.

Ở trên trần gian này, người như nào mà nhuốm m.áu ta.nh nhưng lại có công đức đây?

Đáp án không cần nói cũng biết.

Tôi và Tiểu An cùng ngồi trên chiếc thuyền đi đến miền bắc Myanmar.

Quê nhà vui vẻ, tôi đến đây!

Đứng ở vùng đất của miền bắc Myanmar, phả vào mặt là mùi ch.ế.t ch.óc u ám th.ối rữ.a.

Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Phù, cảm giác bản thân đã sảng khoái tinh thần rồi.

Đàn em của Vương Hổ nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt tôi, nói: "Tổ tông, tiếp theo sẽ có người tên Lý Ngũ tới nhận hàng, nếu như không có chuyện gì thì chúng tôi đi đây, tự cô giao dịch là được. Tiền chúng tôi không cần đồng nào hết, tự cô cầm là được."

Đám đàn em đó chỉ sợ ở lâu thêm chút nữa là sẽ mất mạng, quay đầu phát đã chạy lên thuyền rồi.

Tôi và Tiểu An thở hắt một hơi, ở nguyên tại chỗ đợi Lý Ngũ tới nhận hàng.

Rất nhanh, bến tàu có một tên mập áo tay lỡ da báo, đeo vòng vàng đi đến.

Quay mấy vòng ở bến tàu, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào tôi và Tiểu An quan sát một cách ác ý.

Tôi không đợi được nữa, trực tiếp kéo lấy tay áo hắn, hỏi: "Anh mập, anh là Lý Ngũ đến nhận hàng đúng không?"

"Đúng vậy." Tên mập ngẩn người nhìn tôi: "Cô là đàn em Vương Hổ mới nhận à? Tôi còn tưởng cô là hàng đấy."

Tôi gật đầu: "Không sai, tôi là hàng đợt này."

Tiểu An lập tức đứng dậy, nói: "Tôi cũng là hàng."

Tròng mắt của Lý Ngũ cũng muốn rớt ra ngoài, nói: "Hay thật, tôi làm trong ngành này bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người tự mình bán mình đấy. Được rồi, vậy thì đi thôi."

Lý Ngũ mở khoang sau của xe ra, tôi và Tiểu An tự mình chui vào.

Vừa vào, chúng tôi đã thấy trong không gian tối như mực có rất nhiều cô gái giống như chúng tôi.

Còn có một vài thiếu niên mặt mày thanh tú.

Chỉ là trừ tôi và Tiểu An ra, tất cả bọn họ đều bị trói chân tay.

Tiểu An nắm chặt lấy tay tôi, thì thầm nói: "Hải Lạp, chúng ta thả bọn họ ra hết được không?"

Tôi liếc nhìn một vòng, hỏi: "Mọi người dám trốn khỏi xe không?"

Có người sợ sệt nói "dám",có người thì giữ im lặng.

Tôi đặt tay lên cửa thùng xe lạnh buốt, phát ra một chút sức lực.

Không qua bao lâu, cửa thùng xe đã bị ăn mòn một mảng lớn.

Tiểu An đi đến dùng sức đẩy ra, cánh cửa đó lập tức bị phá vỡ.

Ánh sáng rọi vào trong, mọi người ở trong thùng xe đều lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.

Tôi tháo dây thừng cho bọn họ.

Tiểu An an ủi mọi người: "Bây giờ xe lái đến bãi cỏ, tốc độ xe cũng không nhanh, hơn nữa có bụi cỏ giúp giảm xóc, mọi người sẽ không bị thư.ơng quá nặng đâu."

Mấy chàng trai can đảm liền nhảy xuống trước, lăn một vòng trên mặt đất rồi rơi vào trong bụi cỏ bên cạnh.

Các cô gái vẫn còn do dự, nhưng sau cùng cũng nhắm mắt nhảy xuống theo.

Đợi thùng xe trống không, Tiểu An nhìn tôi với anh mắt phức tạp, hỏi tôi: "Hải Lạp, những năng lực này của cô có từ đâu vậy?"

Tôi cười đáp: "Nếu như tôi nói tôi không phải người, cô có bắt tôi đi nghiên cứu không?"

"Không đâu." Tiểu An lập tức trả lời: "Chúng ta là bạn mà."

Tôi không nghi ngờ Tiểu An chút nào.

Bởi vì khi nói lời này, công đức trong linh hồn của cô ấy đang tỏa sáng lấp lánh.