----
Cô đã mơ thấy giấc mơ giống hệt như thế này hai lần rồi, lần một là lúc sinh nhật mười tám tuổi, lần hai là lúc vừa xuyên đến đây, không ngờ hôm nay lại mơ thấy nó một lần nữa.
Giấc mơ chân thật như thể nó thật sự đã xảy ra.
Cảm giác khi người đàn ông đó chạm vào cô khá giống với cảm giác lúc cô ôm Thẩm Ngọc Kinh.
Chẳng lẽ???
Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ táo bạo...
Cảnh trong giấc mơ là cái đêm Điền Hương Quả bỏ thuốc Thẩm Ngọc Kinh sao?
Cô thử so sánh căn phòng trước mặt và căn phòng trong mơ. Trong giấc mơ, căn phòng kia rất tối, giường rất cứng... khoan đã, rất cứng? Chiếc giường cô đang nằm cũng rất cứng!
Càng nghĩ cô càng thấy khung cảnh trong mơ trùng khớp với căn phòng này.
Đêm đó, người ở cùng với Thẩm Ngọc Kinh không phải nguyên thân...
Mà là cô sao!!!
Điền Hương Quả giống như bị hút hết sức lực, ngã xuống giường, mồ hôi chảy dài trên má, thấm ướt cả gối.
Nghĩ đến việc người đàn ông trong mộng chính là Thẩm Ngọc Kinh, nhịp tim cô không ngừng tăng tốc.
Còn những chuyện chưa giải thích được, cô tin rằng thời gian tìm ra đáp án.
Trời tờ mờ sáng, trong không gian truyền đến tiếng gà trống gáy, âm thanh khá lớn làm cho người ta phải tỉnh giấc.
Phải dậy làm việc rồi, Điền Hương Quả mặc quần áo bước xuống giường.
Cô vừa bước ra cửa, Thẩm Ngọc Kinh cũng rời giường, áo len bao bọc lấy cơ thể cường tráng của anh, ánh mắt nhìn về phía giường của Điền Hương Quả.
Cô vừa gặp ác mộng à?
Người đàn ông vươn tay gấp chăn của mình lại, do dự một lúc rồi gấp luôn cái chăn của Điền Hương Quả.
Một tay Điền Hương Quả xách một giỏ ngô, một tay giữ lấy cửa, gian nan đi vào.
Thẩm Ngọc Kinh bước lên cầm lấy giỏ ngô từ tay cô, thấp giọng nói: "Đi nấu cơm đi."
Khoảng khắc anh tới gần, cô có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi của anh, còn ngửi thấy mùi xà phòng thơm nhè nhẹ.
Những hình ảnh không lành mạnh hiện lên trong đầu Điền Hương Quả.
Trái tim cô lại rung động một lần nữa.
Khuôn mặt tròn trịa của Điền Hương Quả đỏ bừng: "Ừ."
Ăn xong điểm tâm, Điền Hương Quả muốn thảo luận với Thẩm Ngọc Kinh về chuyện ăn Tết. Cô còn chưa kịp mở miệng thì có một người đàn ông gầy gò tìm đến.
Người đàn ông kia sắc mặt lo lắng, thở không ra hơi báo cáo:
"Đoàn trưởng, hôm nay Nhị Liên Sơn bên kia xuống núi, dẫn đầu là Gấu Mù. Sau khi gϊếŧ chết mấy người, anh ta nói... Thẩm Ngọc Kinh anh còn lâu mới bắt được anh ta... Còn nói nếu anh có gan thì đến gặp anh ta, nếu không sẽ gϊếŧ sạch tất cả.
Trầm Ngọc Kinh đang ngồi ở trên giường, nghe vậy sắc mặt trở nên nghiêm nghị, cả người toả ra sát khí.
Người đàn ông trầm tính, ít nói bỗng trở nên đằng đằng sát khí, tựa như một thanh thần kiếm thượng cổ.
Điền Hương Quả sợ hãi nuốt nước miếng.