----
"Sau khi Hồ đội trưởng chết, Hồ gia không còn là Hồ gia nữa. Các cháu phải thật tàn nhẫn, nếu lần này hai mẹ con nhà đó không nhớ kỹ, lần sau để bọn họ ăn đủ!"
Phùng Thúy Hoa nói xong, Đường Đường nhét một viên đường vào miệng bà.
"Bà cố, ăn."
Đường Đường không thích nói chuyện và cách phát âm của cô bé không rõ ràng như Đóa Đóa, nhưng đã rất thông minh, biết bà cố giúp mẹ bắt nạt dì xấu xa, nên cho bà cố ăn đường.
Phùng Thúy Hoa rất thích hai đứa nhỏ này, thông minh lanh lợi, dũng cảm đi theo Thẩm Ngọc Kinh.
Đóa Đóa thì cầm viên đường đi tìm con gái Trần Chiêu Đệ của Điền Tú Nga chơi:
"Chị Chiêu Đệ ăn đường đi, cái này ngon lắm, ba em mua đó."
Trần Chiêu Đệ cầm viên đường bỏ vào trong miệng, hạnh phúc nheo mắt lại.
Ở nhà chỉ có các anh trai mới được ăn đường, con gái không xứng được ăn đường, ở nhà bà ngoại vẫn tốt hơn.
Con bé có thể ăn, Đóa Đóa và Đường Đường cũng có thể ăn.
Người lớn nói chuyện với người lớn, trẻ con có trẻ con chơi chung.
Phùng Thúy Hoa xua tay: "Bây giờ các cháu đi làm ngay đi."
Ba cháu trai Điền gia vội vàng đi ra ngoài.
Điền Hương Quả hoàn toàn không ngờ chuyến đi này của mình lại có thu hoạch được như vậy, cô nhất định phải đối xử tốt với nhà mẹ đẻ!
Ba người Điền Việt Tiến tìm ba thùng nhựa, bỏ phân lợn dự trữ ở sân sau vào thùng, đổ nước nóng vào nửa thùng phân lợn. Mùi hôi thối có thể chữa khỏi bệnh viêm mũi mười mấy năm.
Ba người bọn họ xách thùng đi ra ngoài, Thái Tiểu Liên túm lấy con trai: "Việt Quý, con đang làm gì vậy?"
Điền Việt Quý tức giận nói: "Hồ Phượng Trân cướp em rể, con muốn trút giận thay Hương Quả."
"Con bị ngốc à! Nó bị bắt nạt thì liên quan gì đến con?"
"Bỏ đồ xuống, không được đi."
Thái Tiểu Liên nghĩ đến dáng vẻ đầy đắc ý của Điền Hương Quả, lập tức không muốn con trai giúp cô.
Người đàn ông của nó bị cướp càng tốt, cho nó khóc đến chết.
Điền Việt Quý hất mẹ mình ra: "Con là anh nó."
"Con là anh của ai? Con là anh của Tú Thúy, con quên Tú Thúy rồi sao?" Thái Tiểu Liên hét to.
Nghe được cái tên đó, vẻ mặt những người trong sân đều thay đổi.
Điền Việt Tiến quay lại, nhìn thím hai khóc lóc om sòm, cảnh cáo:
"Bà nội nói, trong nhà chỉ có Hương Quả không có Tú Thúy, không ai được phép nhắc đến.
Nếu thím hai quên, cháu có thể bảo bà nội nói với thím một lần nữa."
Để bà cụ nói với bà và tìm người đánh bà có khác gì nhau?
Thái Tiểu Liên cầu cứu nhìn Điền Việt Quý: "Việt Quý, con xem đi, các anh chị em của con đều bắt nạt mẹ."
Điền Việt Quý: "Không ai bắt nạt mẹ, mẹ không bắt nạt người khác là con đã cảm ơn trời đất rồi."
Anh ấy nói xong, rời đi với các anh cũng không thèm quay đầu lại.
Trước mắt Thái Tiểu Liên tối sầm, suýt nữa đập đầu xuống đất.
Người đàn ông bà lấy, người con trai bà sinh ra, vậy mà không có ai giúp bà!
Sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Tức chết mà!