----
Không nói gì khác, Thẩm Ngọc Kinh ở phương diện vệ sinh so với phụ nữ nhiều khi còn tốt hơn, có anh ấy ở đây, hai đứa nhỏ với trong nhà đều vô vùng sạch sẽ.
Cô cũng múc cho Thẩm Ngọc Kinh một phần.
“Thử đồ ăn em làm.”
Thẩm Ngọc Kinh ngửi mùi đã cảm thấy đồ ăn ngon, anh chậm rãi nếm thử, đuôi lông mày thoáng giương lên một ít, cơm này so với tưởng tượng của anh còn ngon hơn nhiều.
Nguyên phần cơm, anh ăn hơn phân nửa.
Còn lại một chút muốn để lại cho Điền Hương Quả, nhưng Điền Hương Quả lại từ chối:
"Em muốn giảm béo.”
Bây giờ cô béo quá!
Vận động xíu cả người sẽ đổ mồ hôi, tứ chi cũng đâu, thở thì khó.
Nó còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến trình độ nấu ăn của cô!
Thẩm Ngọc Kinh ăn hết phần cơm còn lại
Cơm nước xong anh dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đốt lò sưởi.
Nằm trên giường sưởi ấm áp, Điền Hương Quả vỗ cho hai đứa nhỏ ngủ, bên tai là tiếng gió bắc thổi, tuyết rơi cũng lớn.
Cô nằm suy nghĩ thật nhanh.
Trên sổ sách ghi lại số tiền cô nợ, phần lớn tiền và lương thực đều mượn từ nhà mẹ đẻ cô, nhưng cô lại không trả tiền, còn làm xấu đi mối quan hệ của cô với nhà mẹ đẻ.
Tiền nợ phải mau chóng trả, làm tốt quan hệ giữa nhà mẹ đẻ và hàng xóm, bọn nhỏ mới có thể vui vẻ trưởng thành, cô không hy vọng bọn nhỏ ra ngoài bị người ta chỉ vào mũi mắng mỏ
Nhất định phải nhanh chóng tìm đường kiếm tiền, nếu tất cả đều dựa vào Thẩm Ngọc Kinh thì áp lực cho anh ấy quá…
Ngày hôm sau, Điền Hương Quả dọn dẹp xong xuôi, định ra ngoài đi dạo, mở cửa lớn đυ.ng phải một cô gái.
Cô gái nhìn hơn hai mươi tuổi, tóc thắt bím, bím tóc dùng dây đỏ buộc lại, mặt mày tinh tế, môi còn tô son, bộ ngực đầy đặn căng tràn áo bông.
“Chị ở nhà ạ?”
Hồ Phượng Trân ôm giỏ:
"Mẹ bảo em đến đưa đồ ăn cho anh chị, bọn nhỏ đâu ạ?"
Cô ta muốn cướp chồng của Điền Hương Quả, nhưng cũng không thể quá lộ liễu, tốt nhất là để cho mọi người biết Điền Hương Quả không tốt nên mới bị bỏ rơi, sau khi anh Thẩm và Điền Hương Quả ly hôn thì mới cưới cô.
Dù thế nào thì cô vẫn là cô gái ngây thơ, không dính dáng gì hết.
Điền Hương Quả tuy không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cô không phải kẻ ngốc, ánh mắt đủ độc, liếc mắt một cái cũng biết Hồ Phượng Trân này không có ý tốt gì.
“Vào đi, Thẩm Ngọc Kinh đang ở nhà.”
Cô hào phóng nhường chỗ.
Lúc này đến phiên Hồ Phượng Trân đi vào, vẻ mặt xấu hổ:
"Chị dâu nói gì vậy, em không tìm anh ấy.”
Hừ, không tìm Thẩm Ngọc Kinh, lại còn ăn mặc như vậy.
Điền Hương Quả cười, tự vả miệng: "Là chị nói sai, vào đi, bọn nhỏ ở trong nhà"
Hồ Phượng Trân cười đi vào.