----
Trần Tú Hoa lại nói: "Lần này không thành công rồi, con ngốc Điền Hương Quả đó không hiểu sao hôm nay lại quản chuyện nhà, lấy hết đồ lại, còn đuổi mẹ ra ngoài, vốn muốn gả Phượng Trân cho Thẩm Ngọc Kinh, là chúng ta có thể hưởng phúc cả đời!”
Trần Tú Hoa sống chung với trưởng thôn Hồ cũng lâu, cũng học được vài từ, lâu lâu cũng nói ra được mấy câu thành ngữ.
Cái gì mà "nhất lao vĩnh dật" "gian trá giảo hoạt", bà nhớ cũng không phải là mấy từ gì hay ho gì.
Nhưng nhớ được hay không không quan trọng, chủ yếu là bà muốn thể hiện suy nghĩ của bà.
Tiếng khóc của Hồ Phượng Trân hoàn toàn ngừng lại: "Mẹ, anh ấy đã kết hôn rồi.”
Thẩm Ngọc Kinh là một cái bánh ngon, là cái mỏ vàng, hai người các con đừng vội coi thường nó, hồi trước, trong lúc say rượu lão Hồ có nói quá, nó ở trong tỉnh tới, trong nhà huy chương treo đầy tường, ở tứ hợp viện, có xe, có tiền, Phượng Trân có thể gả cho nó nói không chừng có thể về tỉnh mà ăn ngon mặc sướиɠ đấy.!"
Đôi mắt to bằng hạt đậu của Trần Tú Hoa toát ra tinh quang.
Hồ Cửu Cân tâm cũng nóng, nếu đúng là như thế, anh cũng có thể ở đó, sau đó bắt Thẩm Ngọc Kinh dùng tiền kiếm cho anh một cô vợ ở trên tỉnh.
Hồ Phượng Trân ngại ngùng cúi đầu: "Mẹ à, con cũng không ghét anh ấy, con chỉ muốn hỏi là anh ấy kết hôn rồi, sao con có thể gả cho anh ấy đây?"
“Nó mà chịu cưới con, cho dù nó có mười cô vợ thì cũng không có vấn đề, con gái của mẹ lớn lên như vầy, còn lo không bắt được Thẩm Ngọc Kinh sao?”
Điền Hương Quả sau khi sinh con bây giờ béo hơn một trăm cân, bộ dạng xấu xí đến mức muốn ói.
Trần Tú Hoa ý vị thâm trường nói: "Đây là thời điểm tốt của con.”
Lúc phụ nữ sinh con xấu xí đến mức không chịu nổi, cũng là lúc đàn ông dễ vượt rào nhất.
…
Điền Hương Quả tắm rửa cho bọn nhỏ xong, cầm khăn lau tất cả ngăn tủ, giường, phòng bếp, nhà kho trong nhà, từng ngóc ngách trong nhà đều lau đến mức bóng loáng.
Nhà sạch sẽ tâm trạng cũng thoải mái lên hẳn.
Bọn nhỏ chơi mệt mỏi nằm ngủ ở giường cạnh lò sưởi, khuôn mặt đỏ bừng.
Nhân lúc bọn nhỏ ngủ, Điền Hương Quả hỏi Thẩm Ngọc Kinh một chuyện chính.
Cô muốn xem sổ sách, xem xem hai năm qua mình đã sài bao nhiêu.
Thẩm Ngọc Kinh lấy sổ sách ra đưa cho cô.
Điền Hương Quả cầm lấy: “Cảm ơn.”
Cô lật sơ xem vài lần, thiếu người ngoài hơn một trăm năm mươi đồng, lương thực thô bảy mươi tám cân, bột gạo tinh hơn hai mươi cân, trứng gà hơn ba mươi cái...
Thiếu hơn ba mươi miếng đường đỏ, đường trắng mềm của hãng cung cấp.
Nạn đói đang kéo dài..
Điền Hương Quả cảm thấy vô cùng chán nản, bởi vì cô là một người ghét thiếu nợ.
Cô khép sổ sách lại, hỏi: "Mỗi tháng anh được bao nhiêu?"
Thẩm Ngọc Kinh đáp: "Sáu mươi lăm đồng.”