"Tâm Nhi, ta vừa mới mua nhà, chúng ta đi qua xem một chút."
Không đợi Tào Tâm đứng dậy khỏi giường, Thanh Phong đã hào hứng chạy vào.
"Tại sao phải mua nhà?"
Tào Tâm Chính có chút bối rối, vì vậy Thanh Phong đi đến bên giường, khéo léo bế cô lên theo chiều ngang, và dịch chuyển đến sân của biệt thự mà anh ta mua. Đây là một ngôi nhà nhỏ nhỏ, chỉ có một cây mộc lan được trồng trong sân, tương đối trống rỗng và trông rất yên tĩnh.
"Đây là ngôi nhà tương lai của chúng ta, nàng thích không?"
Thanh Phong nhìn xuống Tào Tâm trong vòng tay của mình, và nói với một nụ cười vui vẻ.
"Nếu ta nói ta không thích, huynh sẽ bỏ cuộc chứ?" Tào Tâm đầy lời vu khống, nhưng cô không nói ra, chỉ vô cảm nhìn hắn.
"Tôi biết Tâm Nhi không thích được phục vụ, vì vậy ta đã không mua một người giúp việc hay bất cứ thứ gì tương tự, chỉ có hai chúng ta sẽ sống ở đây trong tương lai." Thanh Phong tự giải thích.
"Khi nàng quyết định, chúng ta hãy kết hôn vào một ngày nào đó, mặc dù Đạo luwxkhoong giống một người bình thường kết hôn, nhưng ít nhất vẫn còn một quy trình, ta sẽ mua cho nàng một chiếc váy cưới, để nàng có thể kết hôn với ta như một tân nương bình thường."
Kiếp này, anh không thể cho cô một đám cưới đẹp như kiếp trước, nhưng ít nhất anh phải đủ chú ý để không làm thương tổn Tào Tâm.
"Ngươi đã nói xong chưa?"
Tào Tâm lộ ra một nụ cười phức tạp.
"Ừm, ngoại trừ việc ta sẽ không mời bất cứ ai khác trong ngày cưới, ta sẽ đảm bảo rằng mọi thứ khác đều giống như một đám cưới bình thường." Thanh Phong trả lời không chút nghĩ ngợi.
"Huynh có bao giờ nghĩ rằng khi huynh làm điều này ta sẽ không thích không?"
Tào Tâm không muốn đánh hắn, nhưng nàng không muốn lừa gạt hắn, nàng không hứa sẽ gả cho hắn từ đầu đến cuối, vì sao hắn vẫn tự lừa dối mình?
"Không sao, ta sẵn lòng."
Thanh Phong không biết làm thế nào để ép nụ cười của mình tiếp tục mỉm cười, anh chỉ biết rằng bất kể cô nói gì, anh cũng sẽ không buông tay.
"Bây giờ Tâm Nhi của chúng ta đã quyết định, chúng ta có thể chọn kết hôn vào ngày mai."
Thanh Phong dùng chiêu thức con rối khống chế Tào Tâm, ngăn cản nàng nói bất cứ điều gì khiến hắn ớn lạnh.
Anh chưa mua váy cưới và những thứ khác cần thiết để kết hôn, hôm nay đã quá muộn để kết hôn, vì vậy hắn chỉ có thể đưa Tào Tâm ra ngoài mua đồ trước, sau đó kết hôn vào ngày mai
. .....
. Ngày hôm sau, hoàng hôn.
Thanh Phong đã sử dụng con rối để thao túng Tào Tâm thay váy cưới, để cô ngồi trước tủ quần áo, đích thân vẽ lông mày, trang điểm và che cô bằng khăn trùm đầu màu đỏ.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái Nguyệt lão!"
"Phu thê giao bái!"
"Đưa vào động phòng!"
Thanh Phong học cách chủ trì hôn lễ, hô lên và cúi chào Tào Tâm, khi lễ bái đường kết thúc, hắn ôm Tào Tâm vào phòng cưới.
"Tân Nhi, sau khi uống xong ly rượu này, chúng ta là phu thê." Thanh Phong nhấc khăn trùm đầu của Tào Tâm lên, đưa cho cô một ly rượu giao bôi.
Tào Tâm bị hắn khống chế từ đầu đến cuối, sau khi bị ép uống một ly rượu, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
"Tại sao Tâm Nhi lại khóc? Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, Tâm Nhi nên mỉm cười. "
Thanh Phong vuốt ve má nàng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng. Tào Tâm không nói, bởi vì cô không thể nói, vì vậy cô chỉ có thể tiếp tục rơi nước mắt.
Thanh Phong trong lòng đau khổ, nhưng vẻ mặt không lộ ra vẻ đau khổ nào, mà sau đó mỉm cười lau nước mắt. "Tâm Nhi, chúng ta động phòng đi."
Anh cởϊ qυầи áo của Tào Tâm, nhẹ nhàng đẩy cô xuống giường.
"Cứu! Nam chính làm sao có thể như thế này? Tôi nghĩ anh ấy thực sự không thay đổi. "
"Nếu nữ chính không đồng ý, anh ấy có thể tiếp tục theo đuổi, nhưng làm sao anh ấy có thể ép kết hôn?"
"Không, quá độc, tôi từ bỏ." a
"Mặc dù tôi cũng nghĩ rằng nó hơi độc, nhưng nên có một sự đảo ngược trong quá trình tới, vì vậy chúng ta hãy chờ đợi."
Sau khi Thanh Phong kéo rèm màu đỏ xuống, trong không trung lóe lên rất nhiều ý kiến khác nhau.