"Vậy chúng ta nên làm gì? Cha ta ông ấy thực sự nóng lòng chờ đợi ngươi đi cùng ta đến làm khách"
Tào Tâm nói xong lại uống thêm một ngụm trà với nhiệt độ vừa phải.
"Thôi được rồi, để ta đi gặp ông ấy." Thanh Phong vẫn thỏa hiệp.
Anh ta không thể để chuyện như vậy ảnh hưởng đến toàn bộ Ngọc Thụ Các, cho dù Ngọc Thụ Các không phải là sản nghiệp chính của anh ta, anh ta cũng không thể.
“Chúng ta có nên đi luôn bây giờ không?”Tào Tâm đột nhiên đứng dậy, đôi mắt sáng ngời.
"Ngươi ra ngoài chờ một lát, ta muốn thay quần áo." Thanh Phong "đuổi" cô ra ngoài không chút do dự.
"Không phải chỉ là thay quần áo thôi sao? Tại sao lâu như vậy?" Tào Tâm đợi ở ngoài gần nửa tiếng vẫn không thấy anh đi ra.
"Thanh Phong, ngươi vẫn khỏe chứ?" Cô không khỏi hét lên trong lòng.
Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, một bóng dáng quen thuộc nhưng xa lạ bước ra.
Anh ta mặc một chiếc áo choàng gấm có đáy sẫm màu và viền bạc, buộc toàn bộ tóc thành chùm bằng vương miện màu bạc, đường nét khuôn mặt góc cạnh hơn, khoé mắt kẻ một đường hếch lên trên. Cách ăn mặc và trang điểm của hắn đều mang khí chất sắc sảo, khác hẳn hoàn toàn với vẻ dịu dàng vốn.
Tào Tâm nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc, sau đó nói với vẻ mặt kỳ lạ: "Sao ngươi lại ăn mặc như người bị hắc hoá vậy?"
"Đen hóa?"
Thanh Phong không hiểu ý nghĩa của từ này, nhưng nó không ảnh hưởng đến sự hiểu biết của anh về sự nghi ngờ của cô, vì vậy anh không hỏi mà trả lời thẳng: "Nếu ta muốn thay đổi danh tính của mình, tất nhiên ta phải sử dụng một bộ dạng khác."
"Ngươi có cần tận tâm như vậy không?" Tào Tâm lập tức nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Người gây rắc rối cho ta không phải là cô sao.” Hắn không khỏi trợn tròn mắt.
Vốn dĩ anh không có ý định tiết lộ danh tính thật của mình nhưng lại tình cờ gặp được một “ nữ tử kỳ lạ”, không những không biết xấu hổ mà còn dễ dàng lừa dối mọi người.
"Không phải là ta bị ép buộc sao? Nếu ta thật sự không nói gì, Liễu Kim Chi và Tào Thuỷ Nhu nhất định sẽ vu khống ta. Ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch tội"
Tào Tâm không muốn phản bội anh ta, nhưng vấn đề là đây là thời cổ đại, nếu danh tiếng của Tào Tâm Lan thực sự xấu, chẳng phải cô sẽ xong việc sao?
“Không phải cô nên suy nghĩ lại tại sao mình lại lẻn ra ngoài sao?”
Sắc mặt Thanh Phong dần dần tối sầm.
“Lẻn ra ngoài là sai, nhưng nếu không đi, ta sẽ thấy chồng sắp cưới tán tỉnh muội muội mình, ta chịu nổi không?”
Tào Tâm không thể nói ra lý do thực sự, vì vậy cô chỉ có thể tìm ra lý do từ góc độ của Tào Tâm Lan nhiều nhất có thể.
"Nếu muốn tránh bọn họ, ngươi không thể ở bên ngoài nửa ngày sao?"
Thanh Phong không tin rằng cô ở lại ba ngày chỉ để " không gặp, không thấy, không biết".
"Ta còn có lý do khác, nhưng đều không quan trọng, chúng ta nhanh chóng rời đi."
Tào Tâm dứt khoát thúc giục chuyển chủ đề.
"Ta cần dăn dò người khác chút việc."
Thanh Phong nói xong, đi đến đầu kia hành lang, gõ cửa, bảo người phục vụ thân tín nhất của mình phụ trách Ngọc Thụ Các.
“Đừng đi cửa trước”
Thấy Tào Tâm muốn đi ra ngoài bằng cửa trước, Thanh Phong đã ngăn cô lại và đưa cô ra ngoài bằng cửa sau.
Có một chiếc xe ngựa và người đánh xe đang đợi ở cửa sau, anh ta bảo Tào Tâm lên xe cùng mình.
Cho dù trên đường có rất nhiều người, đi xe ngựa vẫn nhanh hơn so với đi bộ rất nhiều, hai người cũng không đến hai mươi phút liền tới phủ thừa tướng.
"Cha ta đã thượng triều từ sớm, không biết đã về chưa ta đi xem trước."
Tào Tâm xuống xe và nói với Thanh Phong vài lời trước khi bước vào cổng.
"Nương, con vừa thấy Tào Tâm Lan trở về, nàng ngồi xe ngựa trở về, trên xe hình như có một nam nhân."
Tào Thuỷ Nhu vốn định ra ngoài mua đồ, không ngờ lại tình cờ nhìn thấy "Tào Tâm Lan" xuống một chiếc xe ngựa lạ nên lập tức quay lại nói với Liễu Kim Chi đang uống trà ở sảnh.
"Đó là nam nhân mà cô ta nhắc đến lúc trước sao?" Liễu Kim Chi vẫn còn nhớ chuyện này.
“Con không biết, nhưng xét từ quần áo và dáng người thì có lẽ là một nam nhân tương đối cao.”
Tào Thuỷ Nhu không nhìn thấy mặt anh ta.
“Cha ngươi về rồi à?” Liễu Kim Chi theo bản năng nhìn ra ngoài cửa.
"Vẫn chưa, nhưng tính thời gian, con nghĩ sẽ quay lại sớm thôi." Bây giờ đã gần giữa trưa, Tào Giang Lâm nhiều nhất 2 khắc nữa sẽ trở về.
“Cha về rồi à?” Liễu Kim Chi chưa kịp nói thì Tào Tâm từ bên ngoài bước vào, cắt đứt cuộc nói chuyện của họ.
"Tại sao ngươi lại không lễ phép như vậy? Ngươi thậm chí không biết cách xưng hô với ta?"
Liễu Cẩm Chi nghe được cô vừa vào cũng không gọi một tiếng nương, lập tức tức giận.
"Tại sao ta phải nói với bà? Bà có phải là nương của ta đâu?" Tào Tâm trực tiếp tấn công.
"Đại tỷ, tỷ nói vậy có phải là quá thiếu giáo dưỡng rồi không?"
Liễu Kim Chi tức giận đến không nói nên lời, còn Tào Thuỷ Nhu lại mở miệng âm dương quái khí.
"Nói chuyện với những kẻ quỷ quyệt như các người còn cần phải có giáo dưỡng sao?" Tào Tâm ăn miếng trả miếng.
"Ngươi nói ai là người thâm độc? Nương ta chỉ là yêu thương ta, con gái ruột của bà thôi. Điều này có gì sai đâu" Tào Thuỷ Nhu tự tin đáp lại.
"Chuyện này ta không có gì để nói, thực tế thế nào các ngươi tự biết, ta cũng không muốn nói nhiều với cô. Vì cha vẫn chưa về nên ta ra ngoài đợi." Tào Tâm nói xong, xoay người rời đi.
“Nương nhìn chị ta đi, chị ta thực sự không coi chúng ta ra gì.” Tào Thuỷ Nhu chỉ vào phía sau "Tào Tâm Lan" tức giận nói.
"Đừng lo, nó sẽ không tự hào được lâu đâu." Liễu Kim Chi đè nén cơn tức giận, lộ ra nụ cười nghiêm nghị.
"Hắt xì!"
Tào Tâm vừa tới cổng liền hắt hơi.
"Chắc chắn họ đang nói xấu sau lưng tôi." Không cần suy nghĩ nhiều cô cũng biết tại sao mình đột nhiên hắt xì.
“Cha cô về rồi à?” Thanh Phong vừa nghe thấy Tào Tâm hắt hơi liền mở rèm xe ra.
“Vẫn chưa, nhưng ông ấy sẽ quay lại sớm thôi.”
Tào Tâm không thấy Tào Giang Lâm, nên chắn ông ấy chưa trở về.
"Ngươi biết rõ hắn buổi sáng sẽ vào triều, sao không đợi buổi chiều lại tới gặp ta?" Thanh Phong lại một lần nữa bị nàng làm cho không nói nên lời.
“Ta không ngờ ngươi lại đồng ý nhanh đến vậy.”
Tào Tâm kỳ thật không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý, nàng vốn là chuẩn bị dùng mọi thủ đoạn để năn nỉ, ai ngờ hắn lại "dễ nói chuyện" như vậy.
"Hãy đưa ta vào trước. Đợi lát nữa ta gặp cha ngươi ở đây thì sẽ chỉ xấu hổ hơn mà thôi." Thanh Phong vốn không phải là người mặt dày, chỉ có thể thừa nhận mình xui xẻo, nói xong xuống xe.
"Ta dẫn ngươi đến sân viện của ta, tuy rằng có chút không thích hợp, nhưng so với ngồi mắt to mắt nhỏ với đám người Liễu Kim Chi vẫn tốt hơn." Tào Tâm định đưa anh ta đến sân của Tào Tâm Lan.
"Ngươi có chắc chắn muốn đưa người ngoài như ta, trực tiếp đến nơi ở của ngươi không?" Khóe mắt Thanh Phong giật giật gần như không thể nhận ra.
Cô ấy là một cô nương không biết xấu hổ? Không biết làm thế nào để tránh bị nghi ngờ sao?
"Không sao đâu. Trước đây ta đã nói với cha là sẽ mời ngươi tới làm khách. Làm khách thì đi tham quan xung quanh có chuyện gì lớn đâu?"
Tào Tâm cảm thấy không cần quá câu nệ, dù sao nơi ở của Tào Tâm Lan là một sân nhỏ có phòng chính tương đương với phòng khách ở hiện đại, cô có thể tiếp đãi anh trong phòng chính.