Gold Coast, rạn san hô Great Barrier, đảo cá heo, nhà hát kịch Sydney, cung đường Great Ocean, vườn bách thú quốc gia,… Một tờ giấy toàn là chữ, tôi đọc hết nửa ngày là xong.
Một người bạn của Tống Thư chịu trách nhiệm liên lạc với tôi, anh ấy là bạn cùng phòng của Tống Thư, tên là William.
Anh nói đây là tên tiếng Anh của người này, gọi theo thói quen thôi nên hy vọng tôi đừng để ý.
Đương nhiên là tôi không dám để ý, ngược lại còn cảm thấy rất sang nữa là.
Quả nhiên tên của mọi người đều hay hơn tên Hứa Tiểu Mai của tôi.
Visa của tôi cũng được William làm cho.
Nói thật, lần thứ hai đi đến sân bay quốc tế, tôi vẫn còn ám ảnh về bốn năm trước.
Nhưng khoảnh khắc máy bay cất cánh, tôi quên hết sạch rồi.
Máy bay bắt đầu rung lắc kịch liệt, tôi ngu ngốc siết chặt tay vịn ở chỗ ngồi.
Có thể thấy mặt đất cách ngày càng xa qua ô cửa sổ.
Ngược lại tôi trở nên bình tĩnh.
Sau đó cũng muốn khóc thật to.
Tôi lén quay đầu sang chỗ khác, sợ bị người ta nhìn thấy.
Tôi thầm gào to trong lòng, Tống Thư, Hứa Tiểu Mai em đến gặp anh đây!
Khoảng mười hai tiếng bay, tôi thành công hạ cánh ở Úc.
Dọc theo hành lang trong suốt, tôi nhìn thấy mọi người đang ngồi hai bên điền tờ đơn nhập cảnh tiếp viên hàng không vừa đưa cho.
Đều là chữ tiếng Anh, tôi không hiểu.
Cũng may có cô thấy tôi lúng túng nên kiên nhẫn dạy tôi cách điền.
Lần thứ mười nghìn tôi hối hận như vậy, giá như tôi học thêm mấy năm nữa thì cũng không đến mức mù chữ như thế này.
Nhưng nói tóm lại, lần đầu tiên đi máy bay, lần đầu tiên ra nước ngoài của tôi cũng khá thuận lợi.
Tôi vừa đặt chân ra khỏi sân bay thì đã có chàng trai vẫy tay với tôi.
“Hứa Tiểu Mai!”
Trời ơi, sao anh ấy gọi tên tôi to giữa chốn công cộng như vậy!
Tôi xấu hổ nhìn về phía anh ấy.
Là một chàng trai cao ráo mặc áo trắng có mũ, khó hiểu là anh ấy mặc áo dài ở trên, bên dưới lại mặc quần đùi.
Trước khi xuất phát, William nói cho tôi biết ở Úc đang là mùa đông.
Cho nên bảo tôi nên mang theo hai chiếc áo khoác dày.
Lúc đi ra ngoài bãi đỗ xe với anh ấy, tôi mới biết hóa ra mùa đông ở Úc có thể mặc quần đùi.
“Hứa Tiểu Mai.” Sau khi lên xe, anh ấy lại gọi tên tôi.
Tôi cười, “Chào anh, William.”
Anh ấy như muốn nói lại thôi, nhưng cũng nhanh chóng cười lại với tôi: “Chào cô, Tiểu Mai. Cô xinh hơn Tống Thư kể nhiều.”