Còn lý do thứ hai, thật không dám giấu, bởi vì chúng tôi nghèo.
Vì Tống Thư không muốn tôi ở trong căn phòng hơn chục người cùng ở nên bọn tôi đã ở trong mỗi căn hộ có ba phòng ngủ với một nhà vệ sinh riêng.
Tôi dám khẳng định là trong nhà máy không có cô gái độc thân nào sống tốt hơn tôi.
Nhưng thật ra tôi cũng không muốn ở trong căn phòng có cách âm kém.
Bởi vì thỉnh thoảng cuối tuần Tống Thư sẽ đến căn phòng thuê của tôi, hai chúng tôi giống như cặp song sinh dính liền, ngay cả khi tôi nấu cơm anh cũng ôm tôi từ phía sau.
Không ngờ Tống Thư còn bám người hơn cả tôi.
Anh luôn nói anh muốn nhanh chóng đi làm, nhanh chóng kiếm tiền, bảo tôi sau này không phải vất vả nữa.
Lần nào tôi cũng giả vờ không bận tâm, nhưng đêm nào cũng cười ra tiếng.
Tống Thư đột nhiên hỏi sao tôi lại cười.
Tôi lập tức giả vờ ngủ không nói gì.
Anh sẽ cù tôi, cù đến khi tôi không giả vờ được nữa, cười khanh khách xin tha.
“Sao anh lại cù em! Anh biết em sợ ngứa nhất mà!”
“Anh thích nhìn em cười khúc khích.”
“Anh mới cười khúc khích ấy.”
“Em mới cười khúc khích ấy.”
Bước sang năm thứ tư, có một hôm, Tống Thư nói cho tôi biết một chuyện.
Lần trước tôi có cảm giác không dám tin như thế này là vào năm Tống Thư thi đậu Thanh Hoa. Lúc này, anh lại nói cho tôi biết, anh có cơ hội học tiến sĩ miễn phí tại Úc.
Trời ơi.
Đây là chuyện Hứa Tiểu Mai có thể bàn luận được sao?
Thanh Hoa, Bắc Kinh, Úc, tiến sĩ.
Tôi kích động nhảy khắp phòng, nhưng Tống Thư lại nghiêm túc ôm tôi vào lòng.
Lần đầu tiên anh nói chuyện với tôi bằng giọng nghiêm túc như thế:
“Tiểu Mai, anh phải học bốn năm, hơn nữa chỉ miễn phí tiền học và một phần sinh hoạt phí thôi. Có lẽ hết bốn năm, anh cũng chưa về được.”
Một chậu nước lạnh đổ xuống đầu tôi.
Tôi và Tống Thư phải xa nhau bốn năm.
Anh còn chưa nói thêm gì, nước mắt tôi đã bắt đầu chảy ròng ròng.
Tôi run đến nỗi ôm anh không chịu buông tay.
Tống Thư nói tiếp: “Nhưng cơ hội này không nhất thiết phải đi. Anh vốn định đi làm sớm chút kiếm tiền nuôi gia đình, không đi cũng….”
“…. Không được!” Tôi lớn tiếng ngắt lời không cho anh nói tiếp.
“Tống Thư, anh nhất định phải đi!”
Tống Thư tốt nhất của tôi, sau khi tốt nghiệp đại học chính quy đã lên máy bay đến Úc.
Ngày tiễn anh ra sân bay, hai chúng tôi đều rất thoải mái. Lần đầu tiên tôi uống cà phê ở sân bay, nó đắng kinh khủng. Tống Thư mỉm cười uống nốt nửa ly còn lại, dặn tôi ngày nào cũng phải nhắn tin cho anh.
Tôi mỉm cười, nói anh xa tôi thì không sống được. Tống Thư búng trán tôi, sau đó trịnh trọng nói tôi không được yêu người khác.