Bạn Trai Quá Yêu Tôi

Chương 2

Bởi vì bắt đầu từ lúc năm tuổi tôi quen biết Tống Thư, tên của anh chính là cái tên có văn hóa nhất trong thôn chúng tôi.

Nơi tôi và Tống Thư sinh ra có tên là Đông Phương Hồng.

Đó là tên của thị trấn, không phải là tôi bịa ra đâu nhé.

Bây giờ ở thị trấn này, ngoại trừ dịp Tết thì không có mấy hộ gia đình.

Nguyên nhân ư, rất đơn giản.

Bởi vì nghèo.

Bây giờ đã nghèo như vậy, huống chi là lúc tôi và Tống Thư còn nhỏ.

Mẹ của Tống Thư sau khi ly hôn mới phát hiện ra mình mang thai Tống Thư, anh chính là nam chính trong câu chuyện cẩu huyết.

Mà tôi cũng tự coi mình là nữ chính, nhờ có chút “xinh đẹp” khi còn trẻ mà thành công thu phục được Tống Thư.

Một thiếu niên trầm mặc ít nói, có cuộc sống bi thảm cùng với thanh mai nhỏ mãi mãi yêu anh.

Đây là câu tôi lén viết trong vở bài tập khi còn học tiểu học ở thôn, lúc đó tôi đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, trong đâu chỉ toàn là những ngày tháng hạnh phúc ngọt ngào ở bên Tống Thư, ngày qua ngày, tôi sẽ nhân lúc Tống Thư tới nhà tôi ăn cơm để lôi kéo làm quen với anh.

“Anh đến ở rể nhà em được không?”

“Em chắc chắn sẽ nuôi anh trắng trẻo mập mạp!”

Tống Thư thích nhất là liếc tôi vào lúc này, sau đó yên lặng nhìn quanh nhà tôi một vòng.

Con người anh có đôi lúc rất ngứa đòn!

Tôi cầm thìa cơm múc thêm một bát cơm trắng cho mình, rồi coi nó như Tống Thư mà nhai nuốt.

Lúc anh ăn cơm xong sẽ thường nói chuyện với bà nội tôi, sau đó vẫy tay chào tôi rất tùy ý, cơ mà tôi hưởng thụ lắm, bởi vì ngày nào, tôi cũng được ăn tối chung với Tống Thư, người đẹp trai nhất trường tiểu học Đông Phương Hồng đó!

Mỗi khi đóng cửa lại, tôi sẽ vui vẻ kể lại chuyện xảy ra ở trường cho bà nội nghe, bà nội bảo tôi phải đối xử tốt với Tống Thư, anh sống không dễ gì. Tôi gật đầu, đương nhiên là tôi phải đối xử tốt với chồng tương lai của mình rồi, tôi chính là thanh mai định mệnh của anh cơ mà!

Nhưng khi tôi học lớp 8, có hai chuyện lớn xảy ra.

Một chuyện tốt, và một chuyện xấu.

Chuyện tốt là, Tống Thư nói sau này anh sẽ nuôi tôi, sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.

Chuyện xấu là, bà nội tôi qua đời, tôi không có tiền đi học.

À, đúng rồi, quên không nói, bố mẹ tôi đã ly hôn từ lâu, hai người đều có gia đình mới, tôi sống với bà nội từ nhỏ.