Ám chỉ trong câu nói đã quá rõ ràng.
Mà Lâm Ngôn Hề vẫn cười.
"Được."
Anh chăm chú nhìn về phía trước, giọng vẫn dịu dàng như vậy.
"Đi đường từ từ thôi, có gì cứ gọi điện cho anh."
Sau khi cúp máy, Lâm Ngôn Hề bắt đầu dọn dẹp.
Anh ngồi trên xe lăn, cố gắng nhặt những mảnh vỡ dưới đất.
Tôi rất muốn giúp anh.
Nhưng tôi không làm được.
Tôi chỉ có thể nhảy qua nhảy lại trước xe lăn cổ vũ cho anh mà thôi.
Chỉ còn lại một mảnh vỡ cuối cùng, Lâm Ngôn Hề đột nhiên bị đứt tay.
Mảnh vỡ rất sắc, máu tươi ứa ra, nhanh chóng làm đỏ bàn tay.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó tùy ý lau đi, lại tiếp tục nhặt mảnh vỡ.
Quét dọn xong, Lâm Ngôn Hề gội đầu, dùng máy sấy tóc sấy khô.
Anh còn nghiêm túc cạo râu, xịt nước hoa dành cho nam mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ thích dùng.
Cho dù bên má trái của anh có sẹo nhưng trông anh vẫn đẹp trai như ngày nào.
Sửa soạn xong xuôi, bên ngoài cũng vang lên tiếng bước chân.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tống Trăn Trăn tươi cười đứng trước cửa.
Cô ta xách theo cơm và rượu, mỉm cười với Lâm Ngôn Hề, "Anh chờ có lâu không?"
Lâm Ngôn Hề vẫy tay với cô ta, sau khi cô ta đi tới thì nắm tay cô ta, kéo cô ta ngồi lên đùi mình.
Bàn tay hiện những khớp xương rõ ràng nâng lên trán cô ta, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi.
Anh cau mày, đáy mắt không dấu được vẻ đau lòng, "Chẳng phải đã nói em đi chậm thôi sao, sao lại toàn mồ hôi thế này?"
Tống Trăn Trăn cười hì hì vùi vào ngực anh, "Không sao đâu mà."
"Tới gặp anh thì đương nhiên em phải nhanh rồi."
Tôi đứng trong góc yên lặng nhìn thấy tất cả.
Ngực như bị xé rách một lỗ, gió ùa vào, đau âm ỉ.
Tại sao... Tại sao lại phải là cô ta.
Tôi siết chặt tay, "Lâm Ngôn Hề, anh yêu ai cũng được, nhưng tại sao lại là cô ta."
Cảnh cô ta bắt nạt xúc phạm tôi vẫn còn rõ ràng trước mặt.
Tống Trăn Trăn là cơn ác mộng không hồi kết của tôi.
Tới giờ phút này, tôi vẫn còn giữ lại chút ảo tưởng, có lẽ....
Lâm Ngôn Hề biết cô ta từng bắt nạt tôi, nên anh đang giả vờ để báo thù?
Nhưng.
Tống Trăn Trăn ngồi trong lòng anh, ôm anh nũng nịu.
Còn anh lặng lẽ nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt ngọt ngào như sắp biến thành đường.
Cô ta còn đang làm nũng, yết hầu của Lâm Ngôn Hề đã di chuyển lên xuống.
Giống như không kìm được, anh đưa một tay ra sau gáy cô ta, cúi người xuống hôn.
Không phải là do góc nhìn của tôi.
Mà là hôn thật.
Tôi ngẩn ngơ nhìn.
Ai có thể nói cho tôi biết, chuyện này là gì mà lại đau đớn hơn cái chết được không.