Như Ý Thu Phục Yêu Quái: Đương Khang

Chương 8

Hắn càng vùng vẫy, cái bóng lợn trên mặt đất càng chuyển động.

Tôi giữ chặt hắn: “Đây là cái giá mà anh phải trả. Trong vòng mười ngày, không chỉ cái bóng của anh, mà cả cơ thể anh sẽ biến thành một con lợn.”

Lời nói của tôi đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chu Tụng An, đến mức hắn dùng đầu liên tục đập xuống đất.

"Không thể nào! Không thể nào!"



Sau khi nhốt Chu Tụng An ở Tưởng gia, Tưởng Thiếu Thiên chở tôi về trường.

Cậu ấy chưa quen với việc sống trong ký túc xá của trường, nên vừa thả tôi ở cổng cậu ấy liền quay về biệt thự của gia đình.

Bây giờ đã là một giờ sáng, trong khuôn viên trường hầu như không có học sinh nào khác.

Khi tôi quẹt thẻ để vào trường, phía sau tôi là một nhóm nam sinh vừa đi vũ trường về.

Thính giác tôi rất nhạy, thậm chí tôi có thể nghe tiếng họ từ xa.

"Nhìn xem trước mặt có phải Vân Như Ý không?"

"Thật sự là cô ấy, sao về muộn thế nhỉ?"

"Này này này, hôm nay cậu có đọc bài viết trên tường thổ lộ không?"

"Chắc hẳn cậu đã thấy rồi, lão Vương, tôi nghĩ cậu là kiểu cô ấy thích đó, thử bắt chuyện đi!"



Giọng nói ngày càng gần hơn, chẳng mấy chốc họ đã phải chạy để đuổi kịp tôi.

Tôi dừng lại, gương mặt vô cảm nhìn đám nam sinh. Tên nam sinh đứng đầu có cái đầu mập mạp, đôi tai to, cậu ta thực sự giống với Chu Tụng An.

Cậu ta huýt sáo với tộ: "Này người đẹp, kết bạn nha?"

Dứt lời, cậu ta trực tiếp móc điện thoại ra đưa đến trước mặt tôi.

Tôi: "……"

Đột nhiên tôi cảm thấy cú đánh mà tôi vừa thưởng cho Chu Tụng An quá nhẹ nhàng.

Thấy tôi im lặng, họ nhìn nhau mỉm cười. Tên cầm đầu tiến tới muốn đặt tay lên vai tôi.

Tôi mất kiên nhẫn, đang định giơ tay ra thì một giọng nam trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai tôi.

“Đàn chị!"

Tôi nhìn lên, chỉ thấy một bóng người cao lớn dưới ánh đèn đường đang chạy về phía tôi. Không biết là cố ý hay vô tình, cậu ấy lập tức đẩy mấy nam sinh kia ra, chạy đến trước mặt tôi.

“Đàn chị, thật sự là chị rồi!"

"Chị mới từ bên ngoài trở về sao? Đi thôi, em sẽ đưa chị trở lại ký túc xá."

Khi đến gần hơn, tôi có thể nhìn rõ diện mạo của người này.

Cậu ấy có một đôi mắt hẹp dài nhưng rất đẹp, ngoại hình cực kì bắt mắt. Cậu đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi đám người.

Tôi rũ mắt nhìn cổ tay mình, hơi nhíu mày.

Đối với những người không quen thuộc, tôi rất bài xích việc tiếp xúc thân thể như này.

Chưa kể rằng, tôi căn bản không quen biết người này.