Tôi nhìn cô ấy, nhếch môi: “Nói cho mình biết, nấu thịt lợn như thế nào là ngon nhất?
...
Xe dừng trước cổng trường. Sau khi cùng Trần Linh xuống xe, tôi vỗ nhẹ vào cánh tay cô ấy. "Cậu về nghỉ ngơi trước đi. Chắc tối nay mình phải ra ngoài làm chút việc rồi."
Cô nhìn thấy Tưởng Thiếu Thiên đang đợi ở một bên, suy nghĩ vài giây gật đầu.
"Vậy cậu ở ngoài nhớ chú ý an toàn nhé."
Trần Linh không biết thân phận thực sự của tôi, nhưng cô ấy không bao giờ hỏi nhiều vì tin tưởng vào tôi.
Sau khi cô ấy vào trường, Tưởng Thiếu Thiên đến.
"Em đã kêu người xóa tất cả bài đăng trên tường thổ lộ rồi."
"Chị Như Ý, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tưởng Thiếu Thiên là hậu duệ của gia tộc họ Tưởng ở Phượng Hoàng Cổ Trấn, là một trong mười giáo phái tâm linh hàng đầu, ông nội Thiếu Thiên đưa cậu đến cùng tôi luyện tập và trau dồi kỹ năng.
Chiếc xe thể thao mui trần của cậu đậu ở bên đường, tôi bước tới xe, nhấc chân nhảy vào.
"Đi thôi, vừa đi vừa nói.”
Khi xe dần dần tiến vào đại lộ, tôi kể cho cậu ấy nghe toàn bộ câu chuyện.
Tưởng Thiếu Thiên: "Chu Tụng An là một con lợn yêu sao?"
Tôi trầm ngâm một chút: "Yêu khí trên người hắn ta nói với chị như thế, nhưng ..."
Tưởng Thiếu Thiên quay đầu lại, liếc nhìn tôi: "Nhưng?"
Tôi: "Nhưng chị luôn cảm thấy rằng có gì đó không đúng."
Tưởng Thiếu Thiên không quá để ý: "Nếu có vấn đề gì, đợi tìm được Chu Tụng An sẽ biết."
Vừa bẻ lái, chiếc xe thể thao lao tới một ngã tư vắng vẻ rồi rẽ sang một con đường khác.
Tôi dùng tay kết trận, mảng cầu hồn màu vàng hiện ra lờ mờ.
Trước đây tôi đã để lại dấu vết trên người Chu Tụng An ở cửa nhà vệ sinh của nhà hàng, nên bây giờ rất thuận tiện tìm thấy hắn ta.
"Tìm chỗ đỗ xe ở ngã tư phía trước, hai chúng ta đi bộ tới."
Chiếc xe thể thao màu vàng của cậu quá bắt mắt, có thể dễ dàng gây chú ý cho người khác.
Khu vực này là khu giàu có nổi tiếng, an ninh cũng khá nghiêm ngặt.
Tôi đứng cách khu dân cư không xa, cúi đầu suy nghĩ. Tưởng Thiếu Thiên đỗ xe đi tới, thắc mắc: “Chị còn chờ gì nữa?”
Tôi: "Tiểu khu này có rất nhiều bảo an. Chị đang nghĩ xem có cách nào vào được không."
Tưởng Thiếu Thiên trầm mặc một lát, sau đó trực tiếp nắm lấy cánh tay của tôi, đi tới.
Bảo vệ ở cửa vươn đầu nhìn xem, sau đó lập tức cười nói: "Anh Tưởng, anh đến đây muộn thế à?"
Tôi:"……"
Tưởng Thiếu Thiên dẫn theo ta nghênh ngang đi vào tiểu khu.
Cậu ấy giải thích: “Ông nội đã cho em một số bất động sản ở Phượng Hoàng cổ trấn”.