Lý Hồng Sinh vừa nghĩ, vừa một bên lặng lẽ liếc mắt nhìn cậu. Vừa nhìn, hắn nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Khương Đường, con ngươi đen đẹp như đá quý của cậu tràn ngập sự bối rối và không chắc chắn, không có sự phấn khích hay vui mừng mà chỉ có sự từ chối im lặng.
Từ chối?
Khương Đường không những không biết ơn hắn mà còn muốn từ chối? !
Có phải suy nghĩ của tiểu bạch liên có vấn đề gì không?
Lý Hồng Sinh tức giận đến gần như bốc hỏa, nhưng trong lòng vẫn tiếp tục an ủi. Hẳn là hắn đã nhìn lầm, Khương Đường không phải là kẻ ngốc, tại sao lại muốn từ chối một cơ hội tốt như vậy?
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, hỏi Khương Đường: "Biểu hiện của cậu là có ý gì?"
Khương Đường nhìn Lý Hồng Sinh hai lần, rồi nhìn biên kịch vẫn im lặng, cậu cảm thấy nếu nói ra sự thật, Lý Hồng Sinh có lẽ sẽ ngất đi vì tức giận. Nhưng chú Chu còn chừa chỗ cho cậu để dựng sạp bói toán.
Khương Đường cân nhắc, cuối cùng lắc đầu và nói một cách chính đáng: "Đạo diễn, anh không cần phải làm như vậy. Kỹ năng diễn xuất của tôi quả thực không tốt, nếu bây giờ anh thêm cảnh cho tôi, có thể sẽ khiến những diễn viên khác bất mãn."
Lý Hồng Sinh mặt không biểu cảm nói: “Không phải là cậu không muốn diễn vai của tôi chứ?”
Khương Đường mở miệng, ngay lập tức bị cắt ngang: "Nói sự thật."
Khương Đường nghĩ thầm tôi cho anh bậc thang anh không cần, còn muốn tôi ăn ngay nói thật, vậy cũng đừng trách tôi.
Vì thế cậu ngoan ngoãn gật đầu, Lý Hồng Sinh sắc mặt tối sầm như đáy nồi. Khương Đường nhìn thấy vậy, cậu lập tức sửa lại: "Không phải là tôi không muốn đóng phim của anh."
Lý Hồng Sinh chậm rãi đứng thẳng người.
Khương Đường nói thêm: "Tôi muốn rút khỏi giới giải trí."
Lý Hồng Sinh chỉ ngón tay ra phía ngoài, hung hãn nói: "Cút ra ngoài!"
Khương Đường gần như bị tiếng hét chói tai bỏ chạy, sau khi ra ngoài quay lại như không biết mình đang nghĩ gì, nhìn Lý Hồng Sinh thì thầm: “Nhưng tôi vẫn sẽ thể hiện tốt vai của mình.” Anh đừng trừ tiền của tôi.
Lý Hồng Sinh nghe không được nửa câu sau, cuối cùng sắc mặt cũng khá hơn một chút.
Sau khi Khương Đường quay người rời đi, Lý Hồng Sinh duỗi chân đá vào chiếc ghế dưới tay biên kịch, nhướng mày hỏi: "Cô có cảm thấy lời nói của Khương Đường đáng tin không?"
"Cái gì?"
"Rút khỏi giới."
Biên kịch không chút biểu cảm liếc hắn một cái, "Hắn coi abh như kẻ ngốc, anh lại tới đây coi tôi như kẻ ngốc? Bây giờ anh giao cho hắn một nam chính, anh xem hắn có rút khỏi giới hay không."
Lý Hồng Sinh: “…Tôi nghĩ hắn có thể sẽ ném bộ trang phục đó vào mặt tôi rồi bảo tôi ra ngoài.”
Lý Hồng Sinh đã chú ý đến những thay đổi gần đây của Khương Đường, biên kịch có thể không rõ ràng về điều này, nhưng Lý Hồng Sinh thực sự cảm thấy Khương Đường không chuyên tâm vào diễn xuất.
Haizz, thật đáng tiếc.
Nếu là chỉ làm yêu không chấp nhất thì tốt rồi.
…
Mặc dù Khương Đường không đồng ý đóng thêm cảnh nhưng Lý Hồng Sinh đã bí mật ép cậu quay một số cảnh nhất định. Vốn sợ Khương Đường không hợp tác nên đã xóa đi rất nhiều cảnh, nhưng hiện tại Khương Đường không còn làm yêu, nghiêm túc quay phim, Lý Hồng Sinh sau khi suy nghĩ đã quyết định bù đắp những cảnh đó.
Chưa kể đến việc đền bù cho Khương Đường, xét về toàn bộ bộ phim, những cảnh đền bù có thể khiến bộ phim trở nên hoàn thiện hơn.
Vì vậy, lúc Khương Đường nằm trên ghế như một con mèo con kiệt sức thì đã là bốn giờ chiều. Mệt mỏi không nhấc nổi tay, cậu mò mẫm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho chú Chu: Ông ơi, hôm nay cháu không thể đến đó được.
Chú Chu không sử dụng WeChat, bình thường dựa vào tin nhắn và gọi điện thoại để liên lạc với ông chú. Khoảng mười phút sau, ông chú trả lời: Ông vừa định nói với con, hôm nay ông đến bệnh viện kiểm tra, sức khỏe không tốt lắm, các con ông không yên tâm chú ở một mình nên đã đưa ông đến thành phố. Từ nay về sau ông sẽ không đến đó bán trái cây nữa, con phải tự chăm sóc bản thân nhé.
Khi Khương Đường nhìn thấy tin nhắn này, đôi mắt cậu sáng lên: Ông cũng nhớ chăm sóc bản thân mình nha.
Sau đó cậu nằm xuống ghế thở dài, cậu hơi nhớ phụ hoàng và những người khác.
Hauzz.
Một thoáng lạnh lẽo đọng lại trên mặt Khương Đường, cảm xúc do chú Chu gây ra đột nhiên bị sợ hãi dọa trở về. Khương Đường co người lại vì lạnh, vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy trợ lý của Mục Cao Hàn đang cầm một chai nước đưa cho cậu, "Cái này cho anh."
Vừa nói, cậu vừa nhìn chung quanh, nhịn không được lẩm bẩm: “Trợ lý của anh đã mấy ngày không thấy, sao lại còn bận rộn hơn anh.”
Khương Đường nhận lấy nước, mỉm cười nói "cảm ơn".
Trợ lý xua tay, quay người đi về phía Mục Cao Hàn. Vừa lúc đó Mục Cao Hàn nhận được một cuộc gọi, trợ lý đứng sang một bên đợi đến khi thấy Mục Cao Hàn không tự chủ mà lên tiếng mới hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Mục Cao Hàn giờ phút này đặc biệt kh·iếp sợ.
Tôn Khang ngẫu hứng gọi điện cho anh, nói hôm nay một fan hâm mộ của anh đã lẻn vào công ty với một con dao trên tay, điên điên khùng khùng nói muốn chết cùng anh.
Mục Cao Hàn trong vòng nổi tiếng là một người có trái tim ấm áp. Hầu hết fan hâm mộ của anh đều theo đuổi tính cách này, ngày thường theo đuổi các minh tinh trên mạng, thỉnh thoảng có gây gổ với những fan hâm mộ của các ngôi sao khác, nhưng họ luôn là người thua cuộc.
Khi nghe tin mình có một fan hâm mộ cuồng nhiệt, Mục Cao Hàn có chút bối rối. Lại nghe Tôn Khang nói fan hâm mộ cuồng nhiệt đã lên kế hoạch kéo anh vào chỗ chết, Mục Cao Hàn đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh.