---Câu hỏi hàng ngày, Khương Đường đã rút khỏi giới giải trí chưa?
Trợ lý cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm vào những câu hỏi hàng ngày do anti-fan của Khương Đường đăng trên trang weibo, trong lòng không chút dao động thầm nghĩ:
Cũng nhanh thôi, hôm nay Khương Đường bị đạo diễn mắng mười ba lần, nam chính giễu cợt ba mươi lần, bị nữ chính ép phải bưng sáu mươi tách trà hoa quả về, đoán chừng tâm lý phòng ngự của cậu sẽ lập tức sụp đổ.
Tiếng gầm của đạo diễn không ngừng vang lên, từ đoàn này sang đoàn bên cạnh, khiến đoàn làm phim đang nghỉ ngơi bên cạnh thường xuyên thò đầu, mắt quét qua quét lại như quét radar, cuối cùng đáp thẳng vào người Khương Đường.
"Khương Đường, sao cậu động cái lại di chuyển thế? Cậu có bị mắc chứng tăng động không?"
"Chặn đường! Cút, cút, cút!"
Trợ lý vẻ mặt vô cảm cập nhật dữ liệu trong đầu, hiện tại Khương Đường đã bị đạo diễn mắng mười lăm lần, không biết Khương Đường có thể kiên trì được bao lâu.
"Bang--"
Đạo diễn đập mạnh chiếc loa xuống bàn, tức giận đến mức đầu bốc khói, nhìn thẳng vào người thanh niên đang đứng trong góc. Công bằng mà nói, khuôn mặt của Khương Đường thực sự rất đẹp, đôi mắt hình quả hạnh đen như như một viên đá quý màu đen, làn da trắng đến mức không biết có bao nhiêu nữ minh tinh trong ngành đang thầm ghen tị. Nhưng cậu giống như một con thỏ trắng nhỏ, ngươi cho rằng cậu ngoan sao?
Ngoan, bề ngoài thì cậu khá ngoan. Nhưng sau lưng lại chơi thủ đoạn.
Chân trước kêu "ai nha" vô tình đứng sai tư thế, chiếm toàn bộ cảnh quay, chân sau bật khóc nói: "Xin lỗi đạo diễn, tôi không cố ý."
Gần đây thì không tệ lắm, nhưng kỹ năng diễn xuất thì dường như đã đột ngột xuống cấp từ học sinh cấp hai xuống còn học mẫu giáo, thực sự rất khó xem!
Đạo diễn Lý Hồng Sinh năm nay vừa bước sang tuổi 30, tức giận suýt nữa bị đau tim, nhồi máu não, mỗi ngày đều hận không thể tự chọc hai mắt, không phải Khương Đường cút đi thì sẽ là hắn tức giận đến chết.
"Nghỉ ngơi mười phút, Khương Đường, cho cậu xem kịch bản thật tốt!"
Thanh niên bị gọi tên gãi đầu, thấp giọng đáp: “Ồ.”
Cậu một tay cầm kịch bản, tay kia cầm chiếc ghế nhỏ rồi di chuyển đến bên cạnh trợ lý của mình. Trợ lý không nói nên lời nhìn cậu, thanh niên cúi đầu, dáng người thanh tú, lông mi dài run rẩy, bộ dáng có chút đáng thương. Cô thầm thở dài trong lòng, đưa trà hoa quả nóng trong tay cho chàng trai, nhẹ giọng nói: “Anh nên quay phim cho tốt, đọc kịch bản để cân nhắc về nhân vật.”
Khương Đường nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu."
Bây giờ đã là cuối tháng bảy, nhiệt độ tháng bảy ở Bắc Kinh cực kỳ cao, thậm chí có vẻ như sắp phá kỷ lục những ngày này, đột nhiên lên tới 40 độ. Nhiệt độ mặt đất cao đến mức toàn thân cậu cảm thấy nóng sau khi ngồi được một lúc. Khương Đường đang quay một bộ phim cổ trang, cậu mặc hết bộ này đến bộ khác, nóng đến mức người cậu ướt đẫm mồ hôi.
Cậu uống hai ngụm trà hoa quả, trà hoa quả lạnh tuy đã nguội nhưng vẫn có hương vị thơm ngon. Tất nhiên, không thể so sánh với đồ uống do đầu bếp hoàng gia trong cung đưa cho cậu.
Cậu ôm mặt thở dài, cảm thấy chán nản.
Trước kia cậu thường đi theo quốc sư làm tiểu đệ đệ, Khương Đường không chỉ học huyền học chi thuật, còn đọc rất nhiều thoại bản kinh điển. Những thoại bản đó được quốc sư bí mật cất giấu trong một chiếc hộp nhỏ, thấy cậu có hứng thú liền thần bí đưa cho cậu. Tuy nhiên, Khương Đường không thể hiểu được.
Cái gì bá đạo tổng tài, máy bay, mang cầu chạy——
Rất phức tạp.
Lúc đó, quốc sư nheo mắt nhìn cậu, giải thích rõ ràng cho cậu. Trong vài năm, kho kiến
thức của Khương Đường đã tăng lên rất nhiều. Khi phụ hoàng biết chuyện này, ông đã tức giận đến mức muốn xách cậu lên đánh, nhưng quốc sư luôn là che ở trước mặt cậu, thần bí mà nói hươu nói vượn: “Những gì cần biết thì phải biết. Hơn nữa để cai trị Đại Hạ, cũng cần phải biết những thứ này. Nếu hiểu được, biết đâu sau này ta có dùng đến không."
Phụ hoàng cậu cười khẩy: "Những thứ trong thoại bản để dạy nhi tử? Là muốn bắt cóc người yêu hay cùng người yêu bỏ trốn?"
Quốc sư thần sắc khó hiểu, nói: "Bệ hạ, ngài không hiểu."
Phụ hoàng cậu tức giận đến mức bỏ đi.
Lúc đầu Khương Đường chỉ nghĩ quốc sư đang lừa phụ hoàng, nhưng sau đó cậu phát hiện ra quốc sư rất am hiểu về quá khứ và hiện tại, thậm chí ông còn dự đoán được phần còn lại của cuộc đời mình! Đúng vậy, cậu thực sự đã sử dụng kiến
thức trong thoại bản. Bởi vì khi tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, rất giống với thế giới được mô tả trong thoại bản.
Cậu nhìn thấy máy bay, nhìn thấy ô tô và nhận thấy hoàn cảnh của mình có chút giống nam phản diện trong một cuốn thoại bản nào đó.
Khương Đường đã đọc vô số cuốn thoại bản, nhưng cậu chỉ nhớ rất rõ một cuốn có tên 《 Thiên Vương Tiểu Kiều Thê 》. Nguyên nhân là vì có một nam xứng đại nghich bất đạo thế nhưng lại trùng tên với thái tử đương triều Đại Hạ, Khương Đường!
Mà hiện tại, cậu đã trở thành vị tiểu bạch liên đại nghịch bất đạo kia.
Khương Đường uống xong ngụm trà trái cây cuối cùng, yếu ớt cầm kịch bản lên. Cậu mới đến đây vài ngày trước, đã thích nghi được với xã hội hiện đại bằng kiến
thức tích lũy được, nhưng hiện tại cậu vẫn bị làm khó ở mảng diễn kịch.
Cậu là thái tử, cậu nên diễn ai?
Nếu giao cho cậu vai thái tử, cậu có thể thể hiện đúng con người thật của mình, nhưng lại giao cho cậu vai thái giám...
Khương Đường thở dài.
"Cậu thở dài cái gì? Cậu có xui xẻo như tôi không? Cậu có bị tôi làm phiền không? Tại sao lúc trước tôi không tin mà lại tìm cậu đến đoàn phim?" Lý Hồng Sinh bước đến bên cạnh Khương Đường. Khi hắn thấy Khương Đường thở dài, hắn hận không thể đấm cậu một trận.
Muốn thở dài cũng là hắn thở dài mới đúng!
Khương Đường đột nhiên bị rống lên gần như nhảy dựng lên vì sợ hãi. Cậu ngẩng đầu nhìn thấy đạo diễn, vội vàng cúi đầu: “Đạo diễn.”
Lý Hồng Sinh trợn mắt nói: "Tôi lại cho cậu một cơ hội. Nếu ngay cả làm thái giám cũng không được thì cút khỏi đây."
Khương Đường được một nhà đầu tư là nữ CEO đưa về, nghe nói cô ấy thích diện mạo ngoan ngoãn ngọt ngào tiểu bạch thỏ như Khương Đường. Lý Hồng Sinh ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ khúc mắc trong đó, cũng không vạch trần. Bởi vì đối phương yêu cầu hắn giao cho Khương Đường một vai, hắn liền giao cho.
Lúc đầu cậu được giao vai nam ba nhưng Khương Đường thực sự có năng lực. Vì nam ba và nam chính có nhiều cảnh đối lập nhau nên đoàn làm phim đã bị fan của nam chính gây áp lực phải thay thế Khương Đường, cuối cùng thay thế cậu thành thái giám trẻ tuổi bên cạnh nữ chính.
Dù sao thì cậu cũng có thể vuốt mặt, không quan trọng danh tính của cậu là gì.
Nhưng bây giờ, Lý Hồng Sinh cảm thấy mình phải suy nghĩ cẩn thận, chẳng hạn như nên đắc tội nhà đầu tư hay bảo Khương Đường rời khỏi đây đi đừng làm hỏng bộ phim của mình.
Khương Đường miễn cưỡng gật đầu, "Đã biết đạo diễn."
Lý Hồng Sinh: “…” Mẹ kiếp, sao đột nhiên lại đáng thương như vậy?
Lý Hồng Sinh nhìn chằm chằm vào Khương Đường hai lần, cảm thấy chính mình có thể phát điên. Trước đây, khi Khương Đường nghe được những lời cảnh báo tương tự, cậu chỉ ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt đẫm lệ, hét lên một cách đáng thương và đau khổ: “Đạo diễn, tôi đã sai rồi” và “Tôi thực sự xin lỗi”. Cử chỉ đáng thương đó khiến Lý Hồng Sinh buồn nôn.
Kết quả hôm nay Khương Đường thậm chí không hề ngẩng mặt lên, ngược lại cảm thấy đối phương có chút đáng thương.
khó hiểu!
Mười phút trôi qua nhanh chóng, Khương Đường sắp xếp lại quần áo và trang điểm, cậu đứng trước ống kính, cố gắng nhớ lại từng cử động của các tiểu thái giám xung quanh mình.
Lý Hồng Sinh nhìn chằm chằm vào màn hình camera, quan sát động tác xắn tay áo tao nhã của Khương Đường, nói với giọng điệu kỳ lạ: "Khương Đường, không biết nhưng tôi tưởng cậu là thái tử."
Khương Đường: "..."
Nhưng sau mấy lần, cảnh của Khương Đường cuối cùng cũng kết thúc, cậu đổ mồ hôi đầm đìa, cởi bộ thái giám ngồi xuống ghế như cá muối. Nếu phụ hoàng và hoàng huynh nhìn thấy bộ dáng ngồi này, chắc họ sẽ lại thì thầm vào tai cậu.
Nhưng cậu thực sự mệt mỏi.
Thậm chí còn mệt hơn lần trước.
Trợ lý Đào Nhạn đợi ở ngoài cửa phòng thay đồ hai mươi phút, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, gõ cửa xong mới mở cửa phòng thay đồ ra. Nhìn vào trong, Khương Đường đã thay quần áo, nhưng có lẽ cậu quá mệt nên dựa vào ghế và ngủ ngon lành.
Đào Nhạn quay đầu nhìn đoàn làm phim còn đang quay phim, bước lên phía trước gọi người dậy: "Khương Đường, dậy."
Khương Đường mơ màng mở mắt ra, trong giọng nói có chút hoài niệm, "Phụ hoàng, đừng làm phiền ta——"
Giây tiếp theo cậu đột nhiên tỉnh dậy.
Đào Nhan nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, cô ấy nói Khương Đường dù sao cũng là sinh viên trường điện ảnh, tại sao lại không thể diễn tốt vai thái giám? Hóa ra cậu đang tập trung vào nam chính, Đông Cung Thái Tử.
Khương Đường nhìn thấy vẻ mặt của trợ lý, cậu cảm thấy hơi xấu hổ, gãi đầu, nói nhỏ: "Tôi nằm mơ."
Đào Nhan: "...Tôi hiểu được."
Khương Đường: "..." Không, cô không hiểu.
...
Chờ đến khi Khương Đường thay xong quần áo rời khỏi khỏi phòng thay đồ, toàn bộ đoàn làm phim đã hoàn thành việc quay phim trong ngày. Khi nữ chính Diêu Sâm Lị đi ngang qua Khương Đường, cô cầm lấy đồ uống lạnh do trợ lý đưa cười như không cười nói: "Thay quần áo mà còn lâu như vậy, tại sao còn đợi uống đồ lạnh của tôi?"
Đồ uống lạnh mà cô nhờ trợ lý gọi vừa rồi đã đến.
Diêu Sâm Lị là một nữ diễn viên rất nổi tiếng gần đây, một bộ phim truyền hình do cô đóng cách đây không lâu đang được phát sóng, vai nữ số hai do Diêu Sâm Lị thủ vai hoàn toàn nằm ngoài vòng luẩn quẩn, mọi người bàn tán một hồi, bài Pr mua hết bản thảo này đến bản thảo khác, độ phủ sóng rất cao.
Đó là lý do tại sao gần đây cô trở nên rất tham vọng, không chỉ không thích Khương Đường mà còn không thích một số nam diễn viên khác trong đoàn. Tuy nhiên, cô lại tùy ý và kiêu ngạo hơn khi đối xử với Khương Đường. Còn các diễn viên nam khác... họ đã xuất đạo lâu năm và có nhiều fan nên việc làm khó họlà không ổn.
Khương Đường không thích cô ấy lắm.
Diêu Sâm Lị tính tình kiêu ngạo điển hình, khóe mắt hơi nhếch lên, thích nhìn người bằng bửa con mắt, sắc mặt không mấy ưa nhìn.
Khương Đường tuy rằng không có nhiều tiền, nhưng trước đó cậu vẫn là thái tử, chưa từng nhìn thấy vật gì tốt, cho nên cậu cũng không thực để ý tới đồ uống lạnh của cô.
Cậu dừng lại, nhìn bóng lưng thon thả của Diêu Sâm Lị, nhỏ giọng nói: "Chị Diêu, chị nên chú ý xem gần đây có vận hoa đào không, trên đường về khách sạn hãy cẩn thận."
Diêu Sâm Lị đột nhiên quay đầu lại, "Cậu gọi ai là chị? Cậu cũng xứng?"
Khương Đường: “…………”
Trong thoại bản đều viết như vậy.
Nhưng... Trọng điểm của Diêu Sâm Lị có phải là sai rồi không.
Khương Đường tiếc nuối liếc nhìn cô nhưng cũng không để ý lắm. Cậu vốn tưởng Diêu Sâm Lị sẽ nói được nửa sau câu nói của mình, nhưng không ngờ rằng trọng tâm lại tập trung vào từ "chị".
Khương Đường quay người rời đi, trợ lý Đào Nhạn nhanh chóng bước tới chỗ cậu: "Những gì cậu vừa nói là có ý gì?"
Khương Đường: "Không có gì."
Đó chỉ là một lời nhắc nhở đối với Diêu Sâm Lị, nhưng cậu biết Diêu Sâm Lị sẽ không để lời nhắc nhở của mình vào lòng.
Vì vậy, kết quả cuối cùng có thể là khiến Diêu Sâm Lị chán ghét.