Chương 7: Hoa của đầu lâu
Con người là địa ngục của con người – Jean Paul Sartr.Ngày 20 tháng 3 năm 2008 giữa tiết xuân phân trước cổng bốn đơn vị cảnh sát huyện Đại Trạch bỗng xuất hiện một nhúm xương trắng. Nhúm xương trước cửa bốn đội cảnh sát lần lượt là đội cảnh sát hình sự, đội cảnh sát giao thông, đội cảnh sát tuần tra và đội phòng chống bạo lực đều được xếp thành chữ số.
Trước mỗi chữ số được ghép bằng xương ở mỗi đội đều đặt một xương sọ.
Vì suốt mấy ngày liên tiếp trước đó trời đổ trận mưa lớn nên sở điện lực phải cắt điện ở huyện thành để sửa dây mạng ngay trong buổi tối cùng ngày, chính bởi thế camera lắp trước cửa bốn đơn vị cảnh sát đều trở nên vô dụng, không rõ kẻ nào đã xếp xương trắng trên mặt đất, càng chẳng rõ đó là xương người hay xương động vật.
Các bác sĩ pháp y của huyện kết hợp thành nhóm giám định. Thông qua các xét nghiệm trầm tích bột xương và kết quả kiểm tra về hình thái tổ chức xương, tổ giám định thống nhất cho rằng xương bày trên mặt đất đều là đầu lâu xương sọ cũng là sọ người!
Một chuyên gia điều tra hình sự cho rằng bốn tổ chữ số đó có thể là một tọa độ. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự bắt đầu tiến hành nghiên cứu bốn tổ chữ số được ghép bằng xương người, thông qua nhiều kiểu kết hợp và hàng loạt phân tích về phương vị lắp ghép xương người, đội cảnh sát hình sự kết luận rất có thể tọa độ mà đống xương trắng muốn ám chỉ chính là trại giam.
Ngày 24 tháng 3 năm 2008, giám đốc trại giam huyện Đại Trạch đột nhiên mất tích, sáng sớm ngày hôm sau, người ta phát hiện xác của giám đốc trại giam ở gần rừng trúc, hai tay bị trói quặt ra sau, miệng nhét giẻ, toàn thân dường như bị ai đó tra tấn rất dã man. Khi cảnh sát đến hiện trường thì đã có mấy chục người đứng chỉ trỏ vây quanh.
Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc đột nhiên nói: “Tôi đố mọi người một câu nhé!”
Họa Long hỏi luôn: “Đố vui có thưởng không sếp?”
Phó cục trưởng đáp: “Trả lời được tôi mời mọi người bữa cơm, còn không trả lời được thì mọi người mời lại tôi.”
Tô My đồng ý ngay: “Được thôi!”
Phó cục trưởng nêu câu hỏi: “Giám đốc trại giam có một đứa con trai lên mười. Một lần cậu bé chạy vào trại giam nói với giám đốc rằng “Về mau! Về mau! Hai bố chúng ta đánh nhau to rồi!” Ai có thể nói cho tôi biết thế là thế nào?”
Tô My thắc mắc: “Ý cậu bé nói bố và ông nội của nó đánh nhau ư? Nhưng ông nội thì ở nhà còn bố thì đang ở trại giam cơ mà? Làm sao mà đánh nhau được?”
Họa Long tỏ vẻ từng trải đoán: “Tôi đoán cậu bé đó có hai ông bố, giám đốc trại giam chỉ là cha dượng.”
Giáo sư Lương thủng thẳng bảo: “Tôi nhường cho cậu Triển, đồ đệ của tôi trả lời!”
Bao Triển nghĩ một lát rồi nói: “Giám đốc trại giam là một phụ nữ!”
Quả vậy, giám đốc trại giam huyện Đại Trạch tên là Bành Thái Hồng, bà ta mắc bệnh phụ nữ trước khi bị sát hại. Vì mắc bệnh khó nói nên giám đốc nói dối là bị cảm và xin nghỉ mấy ngày để đi khám. Ngày 23, bầu trời u ám, nhiều vũng nước đọng trên mặt đất, thấy tường rào vây quanh trại giam bị sụt lở, giám đốc Bành không quản bệnh tật, xắn tay áo chỉ đạo anh em xây lại tường, sau đó không thấy bóng dáng bà ta đâu nữa, người nhà nghĩ bà Bành đang ở trại giam, còn các đồng nghiệp ở trại giam lại nghĩ giám đốc đang nghỉ ngơi ở nhà. Mãi đến sáng sớm ngày 25, mấy học sinh tiểu học đi đào măng mới phát hiện thi thể của bà ta nằm trong rừng trúc. Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc nói: “Đội trưởng Ngưu thuộc đại đội cảnh sát hình sự huyện Đại Trạch nhận định hung thủ đã khóa ngược tay của nạn nhân ra sau lưng, nhét giẻ vào miệng. Nhìn phần hạ thể nạn nhân có thể thấy có lẽ đây là vụ cưỡиɠ ɖâʍ báo thù.”
Giáo sư Lương nói: “Có thể nhận thấy hung thủ rất căm ghét nạn nhân nên mới tra tấn kiểu đã man như vậy.”
Bao Triển nêu quan điểm: “Tôi cho rằng hung thủ là người quen của nạn nhân, biết nạn nhân mắc bệnh mắc bệnh phụ khoa nên mới dùng phương pháp này để hạ nhục.”
Họa Long thắc mắc: “Bệnh phụ khoa có gì nghiêm trọng mà đến nỗi phải xin nghỉ ở nhà nhỉ?”
Giáo sư Lương nhìn hồ sơ vụ án rồi bảo: “Những chữ số được xếp bằng xương người này rất kì quái, để phán đoán đây là dãy số chỉ tọa độ thì không khó, nhưng cái khó là những chữ số này không hề có thứ tự, làm sao cảnh sát ở địa phương có thể phân biệt được hệ số kinh tuyến và vĩ tuyến được nhỉ? Ai đã viết bản báo cáo suy đoán tọa độ này?”
Phó cục trưởng đáp: “Đội trưởng Ngưu viết! Sau khi quan sát phương hướng đầu lâu quay mặt về và đối chiếu với hệ tọa độ Descartes, tọa độ mặt phẳng, rồi tiến hành trắc họa theo tỉ lệ trên bản đồ, cuối cùng nhận định tọa độ trên chỉ về phía trại giam.”
Tô My gõ ngón trỏ vào trán ra chiều đang vắt óc nghĩ: “Đội trưởng Ngưu ở huyện Đại Trạch à? Sao nghe tên này quen thế nhỉ? A! Tôi nhớ ra rồi, suýt chút nữa ông ta đã trở thành thành viên của tổ chuyên án chúng ta.”
Tô My lập tức bật máy tính xách tay, mọi người tò mò châu đầu lại xem, hồ sơ trong máy tính ghi rõ đội trưởng Ngưu có tên thật là Ngưu Bảo Sơn, cảnh sát cấp độ một, ba mươi hai lần được nhận huân huy chương biểu dương cấp thành phố trở lên, năm lần được vinh danh nhận huân chương lao động hạng ba, vào ngành cảnh sát đã được hai mươi năm, từng phá rất nhiều vụ án kì bí, trong đó không thiếu những vụ án lớn làm chấn động cả nước, chiến công vô cùng hiển hách. Đội trưởng Ngưu đúng là không phải nhân vật tầm thường! Khi giáo sư Lương lựa chọn thành viên cho tổ chuyên án, Tô My từng sắp xếp phân loại hồ sơ của những cảnh sát ưu tú nhất các tỉnh thành cho ông xem, khi ấy tên của đội trưởng Ngưu được xếp hàng đầu tiên.
Phó cục trưởng nói: “Đội trưởng Ngưu rất xuất sắc có điều tôi chưa từng gặp người nào nóng nảy và ngang ngược như anh ta.”
Không phải đợi lâu, ngay sau khi đến huyện Đại Trạch, tổ chuyên án đã lập tức được lĩnh giáo tính khí ngang ngược của đội trưởng Ngưu. Vừa mới bước vào phòng, tổ chuyên án đã thấy đội trưởng Ngưu đang cãi nhau với trưởng phòng cảnh sát huyện, bốn thành viên tổ chuyên án lúng túng đứng ngoài quan sát hai người họ đỏ mặt tía tai tranh luận rất gay gắt. Đội trưởng Ngưu cho rằng công an huyện không cần cầu xin sự hỗ trợ của tổ chuyên án, trưởng phòng cảnh sát huyện nên lập tức hủy thư yêu cầu. Trưởng phòng cảnh sát thấy đội trưởng Ngưu đòi hỏi vô lý, lại dám lớn tiếng với mình như vậy thì thấy rất mất mặt, ông ta liền quát: “Ở đây tôi là sếp hay cậu là sếp hả?”
Đội trưởng Ngưu chỉ tay vào trưởng phòng cảnh sát dằn mặt: “Chớ mang chức tước ra đây mà lấy thịt đè người! Chức trưởng phòng cảnh sát của anh là hệ chính quy thì hàm cảnh sát cấp một của tôi cũng là chính quy đấy!”
Trưởng phòng cảnh sát xua tay: “Thôi! Thôi! Tôi không đấu khẩu với cậu nữa, dẫu sao tổ chuyên án cũng từ xa đã lặn lội đến đây rồi, chúng ta phải bình tĩnh ngồi xuống bàn bạc mới ra vấn đề được!”
Đội trưởng Ngưu vung tay: “Tôi mặc kệ! Tôi nhất quyết không hợp tác với tổ chuyên án. Đây là vụ án của tôi không cần bất cứ ai giúp đỡ!”
Trưởng phòng cảnh sát nói: “Cậu có biết vì sao cậu làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi mà vẫn giậm chân tại chỗ, mãi không thăng quan tiến chức được không? Cậu thử nhìn lại tính khí của mình mà xem, lúc nào cũng nóng nảy và thẳng như ruột ngựa, không chừa lại sĩ diện cho ai bao giờ, phải thế không hả?”
Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng và gượng gạo, giáo sư Lương ho khan một tiếng định cất lời khuyên lơn, nhưng đội trưởng Ngưu tiếp tục coi bốn thành viên của tổ chuyên án như người vô hình, ông ta quay đi như thể không nhìn thấy họ. Trưởng phòng cảnh sát ngại ngùng cười cầu hoà, rồi tỏ ý xin lỗi tổ chuyên án. Đội trưởng Ngưu chống nạnh, nhìn ra phía ngoài cửa sổ nói: “Tổ chuyên án thì có gì ghê gớm? Vụ án chặt tứ chi người lắp thành người tuyết dạo trước ấy, tổ chuyên án thậm chí còn thua cả một cô nhóc sinh viên. Đúng là lũ bất tài vô dụng!”
Họa Long cũng là người nóng tính như lửa, bị đối phương sỉ nhục như vậy làm sao anh nhịn nổi, lửa giận bốc cao vạn trượng, anh lập tức xông lên định tranh luận phải trái với đội trưởng Ngưu nhưng bị Bao Triển giơ tay ngăn lại. Mặt Họa Long đỏ tía tai, gân cổ nổi lên cuồn cuộn, cao giọng hỏi: “Này! Ông anh bảo ai là lũ bất tài vô dụng hả?”
Trưởng phòng cảnh sát đành bước đến lựa lời khuyên giải, ông ta không muốn đắc tội với tổ chuyên án, trong lòng còn hi vọng tổ chuyên án giúp đỡ cảnh sát huyện phá được vụ án này, bởi vụ án này rất nghiêm trọng, ảnh hưởng xấu đến xã hội, nếu cảnh sát huyện không thể phá án thì chắc chắn con đường thăng quan tiến chức của trưởng phòng cảnh sát sẽ gặp trở ngại. Giữa cái khó ló cái khôn, cộng thêm bao nhiêu năm lăn lộn làm công tác tổ chức trong ngành cảnh sát, trưởng phòng cảnh sát liền nghĩ ra cách khơi gợi tinh thần tranh đua giữa tổ chuyên án và đội trưởng Ngưu theo hướng tích cực. Trưởng phòng cảnh sát đề nghị đội trưởng Ngưu thành lập tổ trọng án cùng tranh tài với tổ chuyên án xem ai phá được án trước.
Đội trưởng Ngưu gạt tay tỏ vẻ coi thường: “Tranh tài cái gì? Vô vị! Chi bằng chúng ta cá cược thử xem!”
Họa Long hưởng ứng ngay: “Cá thế nào?”
Đội trưởng Ngưu nói: “Tôi thành lập tổ trọng án, nếu tổ trọng án bắt được hung thủ trước thì coi như tổ trọng án thắng cuộc.”
Giáo sư Lương hỏi: “Nếu tổ chuyên án phá được án và bắt được hung thủ trước thì coi như tổ chuyên án thắng sao?”
Họa Long nóng lòng hỏi tiếp: “Thắng rồi thì sao? Mà thua sẽ bị xử thế nào?”
Đội trưởng Ngưu đáp: “Nếu tôi bắt được hung thủ trước thì các người thua, bốn thành viên tổ chuyên án các người phải quỳ trước cổng phòng cảnh sát huyện, dập đầu tôi là sư phụ. Còn nếu tổ chuyên án các người thắng, thì tôi cũng quỳ xuống, dập đầu vái lạy các người là sư phụ. Như thế đã sòng phẳng chưa? Dám đánh cược không?”
Trưởng phòng cảnh sát tức giận mắng: “Im mồm! Đường đường là một cảnh sát mà cậu dám biến việc phá án thành trò đùa trẻ con sao? Cậu coi trời bằng vung quá rồi đấy!”
Họa Long cũng châm biếm: “Ông anh chém gió hơi quá đà thì phải!”
Tô My cũng phẫn nộ, cô vừa chống nạnh vừa cao giọng: “Muốn chúng tôi dập đầu lạy ông sao? Đừng mơ! Chúng tôi không thèm cá cược với ông.”
Họa Long nói với giọng kích động: “Giáo sư Lương, cứ cược với ông ta đi! Cháu không tin chúng ta thua cuộc. Gã kia ngông cuồng quá, cháu muốn nhìn thấy bộ đạng ông ta dập đầu lạy chúng ta trông mất mặt đến mức nào.”
Giáo sư Lương thong thả cất lời: “Chân tôi tàn tật, lại qua tuổi hoa giáp rồi, hay là thay hình thức cược dập đầu thành khom lưng bày tỏ lòng kính phục được không?”
Thế là đội trưởng Ngưu và giáo sư Lương đập tay thề, hai bên lập giao hẹn cá cược, rồi phân thành hai tổ cùng tiến hành phá án, phòng cảnh sát huyện chia đôi nguồn tài chính chi cho vụ án này cho hai tổ, tổ nào bắt được hung thủ trước, tổ đó giành chiến thắng, đội thua phải khom lưng hướng vào cổng phòng cảnh sát huyện gọi đối phương là sư phụ. Tin này nhanh chóng lan truyền khắp huyện với tốc độ chóng mặt, tất cả cảnh sát trong huyện biết sự tình đều rất phấn khích, họ đợi xem màn kịch hay, thậm chí một vài cảnh sát còn ngầm đánh cược, tỉ lệ đặt cược cho tổ chuyên án và tổ trọng án về cơ bản là ngang bằng nhau.
Sức nặng của tờ giao hẹn cá cược khiến cả hai tổ lập tức triển khai công việc phá án.
Đội trưởng Ngưu là một kẻ cuồng việc, ông ta không biết mỏi mệt là gì, trong một ngày thẩm vấn hơn ba mươi người. Tổ chuyên án cũng không dám lơ là, họ lập tức dốc toàn lực tập trung làm việc một cách vô cùng tỉ mỉ và cẩn thận. Phong cách tiếp cận vụ án của hai bên hoàn toàn khác nhau, đội trưởng Ngưu chém to kho mặn, chỉ chú trọng số lượng đầu việc, thậm chí lúc xét hỏi nhân chứng còn không thèm ghi chép bút lục, trong khi đó tổ chuyên án chú trọng điều tra có chiều sâu cố gắng tìm kiếm những manh mối nhỏ nhất từ những tình tiết dễ bị bỏ qua nhất.
Ngày làm việc đầu tiên kết thúc, đội trưởng Ngưu đã tiến hành điều tra xong bối cảnh xã hội của giám đốc trại giam Bành Thái Hồng. Giám đốc Bành là người rất quảng giao, bà ta quen từ những nhân vật cao cấp như thành viên quan trọng trong ủy ban nhân dân thành phố đến những nhân vật hạ lưu như tội phạm, phạm nhân trong trại. Bà ta giao du với rất nhiều bạn bè, mối quan hệ vô cùng phức tạp. Khi kiểm kê tài sản, cảnh sát phát hiện giám đốc Bành bị tình nghi nhận hối lộ. Lối sống sinh hoạt của bà ta cũng không được mọi người đánh giá tốt, có người còn tố cáo giám đốc Bành nảy sinh quan hệ nam nữ với cả phạm nhân trong trại.
Tổ chuyên án bắt đầu tiếp cận vụ án từ đống xương xếp trước cổng phòng cảnh sát. Số xương người này có nguồn gốc từ xưởng gia công đồ thủ công mĩ nghệ làm từ xương người ở xung quanh thành phố, đa số nguồn hàng đều do bọn trộm mộ hoặc bọn buôn bán văn vật trao trác mua qua lại. Bao Triển hỏi thăm nhà hỏa táng ở huyện mới biết một số con buôn bất hợp pháp thậm chí còn mua xương người tại nhà hỏa táng, sau đó lừa mị đem bán cho thị trường văn vật hoạt động ngầm. Tô My đến trạm điện lực của huyện, được biết trạm điện lực đã phát thông báo cắt điện trên đài, truyền thanh địa phương nên tất cả người dân trong huyện đều biết chuyện tối đó sẽ không có điện. Xem ra muốn tìm kẻ bí mật xếp xương người trước cổng phòng cảnh sát huyện quả không phải việc dễ dàng.
Ngày hôm sau, tổ chuyên án và tổ trọng án cùng đến trại giam.
Trại giam nằm ở phía tây ngoại ô thành phố, ngay gần đường quốc lộ, cạnh đó có trại nuôi chó giống với quy mô lớn và trại ươm cây.
Chủ nhân của trại nuôi chó giống là một thương nhân Đài Loan, ông ta chuyên nuôi dưỡng và buôn bán giống chó ngao Tây Tạng, nên dân bản địa đặt cho ông ta biệt danh là Thanh sói.
Còn trại ươm cây thực chất là trại trẻ mồ côi, ở đó có bà lão họ La tình nguyện nhận nuôi sáu mươi lăm đứa trẻ mồ côi, bà lão họ La được dân chúng quanh vùng rất kính trọng và yêu mến, trước cổng trại đặt hòm công đức, suốt mấy chục năm nay bao người qua kẻ lại đều dừng chân giây lát khi đi ngang đây quyên góp chút tiền chút của gọi là thể hiện tấm lòng. Ngoại trừ nguồn thu nhập có được từ tiền quyên góp, thì nguồn thu nhập chính của trại trẻ mồ côi này chính là tiền lãi kiếm được từ việc bán chậu hoa và cây giống.
Trại giam có một giám đốc, hai phó giám đốc, căn cứ vào yêu cầu công việc trong trại còn có các nhân viên khác như gác cổng, nam quản giáo, nữ quản giáo, bác sĩ tài vụ, đầu bếp… Huyện Đại Trạch đang triển khai hoạt động nghiêm khắc trấn áp tội phạm hình sự nhân dịp đầu xuân, bởi vậy tất cả thành viên trong trại đều khá căng thẳng và bận rộn, nhiều chiến sĩ cảnh sát vũ trang ôm súng thật đạn thật đứng gác. Sau khi xảy ra vụ án, việc canh gác và quản lí người ra vào trại càng nghiêm ngặt hơn trước một bậc.
Tổ chuyên án và tổ trọng án cùng đi thăm trại giam với phó giám đốc trại giam, lúc này vừa đúng thời điểm thả diều, bầu không khí giữa các phạm nhân và cảnh sát nom có vẻ khá hòa hợp, mấy phạm nhân vị thành niên đang chơi trò trốn tìm, một số quản giáo đi lấy nước cho phạm nhân, còn bỏ thêm một ít trà mạn vào cho thơm miệng, một số quản giáo khác đang cắt tóc cho phạm nhân.
Tô My nhận xét: “Cuộc sống của phạm nhân trong trại giam này cũng đâu tệ nhỉ!”
Họa Long nói: “Thì trong trại giam cũng chỉ có mỗi ba việc là ăn, ngủ và ngồi ván thôi mà.”
Tô My nhíu mày hỏi: “Ngồi ván là gì?”
Phó giám đốc trại giam giải thích: “Chỗ chúng tôi chưa bao giờ xảy ra việc hành hình phạm nhân, ngồi ván là bắt họ ngồi lên tấm ván rồi đọc thuộc lòng nội quy của trại giam.”
Giáo sư Lương chợt bảo: “Tôi cần danh sách những phạm nhân vừa được phóng thích trong thời gian qua.”
Bao Triển nói: “Có khả năng hung thủ sát hại giám đốc Bành là phạm nhân mới ra tù quay lại báo thù, hiện giờ chúng ta vẫn chưa thể loại trừ khả năng này.”
Đội trưởng Ngưu cười nhếch mép vẻ coi thường: “Cắm đầu điều tra việc đó khác nào tự lao vào ngõ cụt! Thôi thì tổ chuyên án các người cứ từ từ mà điều tra. Tôi đến hiện trường phát hiện ra xác nạn nhân xem thế nào.”
Gần trại giam có một rừng trúc, nơi ấy luôn âm u và tĩnh lặng, hồ như luôn vắng bóng người. Giám đốc trại giam Bành Thái Hồng gặp nạn trong rừng trúc đó, nhân chứng phát hiện ra thi thể nạn nhân chính là những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, chúng vào rừng đào măng trước khi đi học, tình cờ phát hiện thấy tử thi này.
Đội trưởng Ngưu dẫn các thành viên tổ trọng án vào rừng trúc, tại đây họ có phát hiện mới. Họ nhìn thấy một ngọn măng trông rất lạ.
Mặt đất xung quanh ngọn măng có dấu hiệu rạn nứt mang tính phóng xạ, đất gồ hẳn lên, đội trưởng Ngưu lấy xẻng đào vầng đất quanh đó, quả nhiên thấy phía dưới lớp đất là một cái đầu lâu xương sọ, ngọn măng vươn ra từ đó và nhô khỏi mặt đất.
Nếu không kịp thời phát hiện thì chỉ vài ngày nữa thôi ngọn măng sẽ rẽ đất mọc lên.
Rõ ràng có thi thể được chôn trong rừng trúc này, rễ trúc xuyên hài cốt lớn dần thành măng.
Vết bùn loang lổ, màu xương đã ngả vàng, nhìn ngoại quan có thể phán đoán tử thi này đã được chôn dưới đất rất nhiều năm rồi.
Đội trưởng Ngưu mừng húm, lập tức tiến hành đào đất lấy mẫu đất, ông vừa làm vừa ra lệnh: “Ngoại trừ thành viên của tổ trọng án, tất cả những người không liên quan xin mời rời khỏi hiện trường!” Tổ chuyên án đứng ngoài quan sát một lúc thấy cũng vô vị vì đội trưởng Ngưu không cho phép họ nhúng tay vào. Bốn thành viên tổ chuyên án tức bực bỏ đi. Họa Long chửi đổng: “Khỉ thật! Chuyện gì thế không biết? Sao tự dưng chúng ta lại biến thành người thừa thế này?”
Phó giám đốc trại giam đưa cho tổ chuyên án một bảng danh sách, trên đó ghi rõ hồ sơ của những phạm nhân mới được phóng thích trong thời gian một tháng nay. Sau khi phạm nhân hoặc nghi phạm bị áp giải vào trại giam, họ đều được chụp ảnh chân dung cỡ 2×3, cả phim gốc và ảnh đều lưu hồ sơ. Căn cứ vào tư liệu và ảnh chụp, tổ chuyên án triển khai công tác điều tra diện rộng, trọng điểm điều tra nhằm vào những nam thanh niên trẻ trung và đẹp trai.
Tổ chuyên án phân tích và cho rằng tác phong sinh hoạt của giám đốc Bành phóng đãng, chịu nhiều điều tiếng đàm tiếu về phẩm hạnh người phụ nữ nên rất có thể bà ta đã bị phạm nhân đã ra tù báo thù sát hại. Trong danh sách mà phó giám đốc trại giam cung cấp, tổ chuyên án đặc biệt chú ý đến hai phạm nhân, người thứ nhất tên là Ngải Mang, người còn lại có biệt danh là Trứng thối. Hai người này hiện đang sống ở cổng tây của huyện thành, cách trại giam không xa. Ngải Mang là người đam mê tập thể hình, nên cơ bắp rất rắn rỏi, khuôn mặt lại thanh tú, đẹp trai, trước đây từng đạt danh hiệu Người có thể hình đẹp nhất trong cuộc thi cấp thành phố, vì dính tội danh đánh cảnh sát nên bị ban trị an bắt giam mười lăm ngày. Trứng thối là tên du thủ du thực trong thành phố, mặt mũi sáng sủa, thư sinh chẳng khác nào Lâm Chí Dĩnh, vì gây gổ đánh nhau nên cậu ta cũng bị bắt vào trại, lẽ ra cậu ta phải nhận án phạt giam nửa tháng nhưng lại được thả ra trước ba ngày so với quy định. Thiên hạ đồn rằng hai người này có mối quan hệ mờ ám với giám đốc Bành. Trứng thối còn nhận giám đốc Bành là mẹ nuôi.
Một viên tuần cảnh lái xe đưa Họa Long và Bao Triển đi tìm nhà của Ngải Mang, cha của Ngải Mang nói cậu ta đã đi tập thể hình ở trung tâm thể hình trên tỉnh từ hai hôm trước, bạn gái cậu ta cũng đang tìm, trước đây mối quan hệ giữa họ rất tốt nhưng giờ đang ầm ĩ đòi chia tay.
Họa Long và Bao Triển đành tạm gác việc tìm Ngải Mang sang một bên, chuyển mục tiêu điều tra Trứng thối. Viên tuần cảnh nói Trứng thối là gã lưu manh, thường tự xưng mình là Hắc đạo sĩ, gần đây trong huyện diễn ra hoạt động nghiêm khắc trấn áp tội phạm nên chắc chắn Trứng thối không dám bén mảng về nhà. Cảnh sát tuần tra dẫn Họa Long và Bao Triển đến các tụ điểm ăn chơi của huyện thành như sân trượt patin, quán karaoke và quán internet, cuối cùng tìm thấy cậu ta trong một quán bi-a.
Trứng thối đang túm tụm cùng bọn lêu lổng chơi bi-a, thấy mấy người họ tiến lại gần, chúng liền ý thức sắp có biến. Trứng thối quẳng gậy chọc bi-a co giò bỏ chạy, những tên du côn khác cũng chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Trứng thối chạy rất nhanh, Họa Long phải đuổi theo suốt một con phố mới tóm được tóc cậu ta, gí đầu xuống đất, bập còng số tám vào cổ tay và áp giải trở lại quán bi-a.
Vừa bước đến cửa quán, Họa Long liền đẩy Trứng thối vào trong xe cảnh sát. Lúc này một chiếc xe con khác lao như bay về phía Họa Long, anh không kịp tránh, liền chạy như bay mấy bước rồi giẫm lên mũi xe, lộn một vòng đẹp mắt giữa không trung, chiếc xe vừa hay chạy dưới người anh, sau đó anh nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Một đám người mở cửa xe lao ra, tên nào tên nấy vác dao và gậy bóng chày, bọn côn đồ chơi bi-a khi nãy cũng quay trở lại chặn hậu. Đám nhãi ranh hung hăng đòi cảnh sát thả Trứng thối, Họa Long liền rút súng ép chúng phải lùi về phía sau, nhóm du côn đứng yên bất động vây quanh xe cảnh sát không chịu rời đi. Họa Long gằn giọng: “Được thôi! Xem ra không dạy cho chúng mày một bài học, chúng mày không sáng mắt ra được!”
Họa Long quẳng súng cho Bao Triển, viên cảnh sát tuần tra vừa căng thẳng theo dõi từng hành động của Họa Long vừa bấm tín hiệu cấp cứu.
Họa Long khẽ nhún người bật lên không trung, tung chân đá vào một tên côn đồ, rồi cúi người nhặt ống thép rơi trên mặt đất, sau đó quay người phang mạnh đánh bay con dao trong tay một tên khác, liền sau đó anh giẫm lên chân kẻ đó, lên gối thúc vào bụng, tên côn đồ oằn lưng ôm bụng rêи ɾỉ. Họa Long được đà ném hắn ra xa, tên côn đồ văng trúng một tên đứng gân đó.
Họa Long ra tay xuất quỷ nhập thần khiến mọi người hoa mắt, chỉ trong chốc lát ba tên côn đồ đã nằm đo ván.
Họa Long vứt ống thép, quát lớn: “Cút! Chiếu theo luật giang hồ thì tao đã nương tay với chúng mày lắm rồi, nếu không chúng mày đã chết không toàn thây!”
Trong mắt đám côn đồ ánh lên tia sợ hãi, Bao Triển hú còi cảnh sát, bọn chúng hoảng hốt, bỏ chạy tứ tán.
Giữa lúc Họa Long, Bao Triển và viên cảnh sát tuần tra định áp tải Trứng thối rời khỏi quán bi-a thì một cụ già thở hổn hển chạy đến báo án. Ông lão bảo khi nãy nhìn thấy một con sói trên đường phố, mõm nó còn cắp một cái đầu lâu xương sọ, hai dân phòng đang dẫn theo đám người dồn con sói vào ngõ cụt. Họa Long cho rằng việc này không liên quan gì đến mình, nhưng Bao Triển lại nghĩ cứ đến xem tình hình thế nào cũng chẳng phương hại gì, viên cảnh sát tuần tra cũng nổi trí tò mò, thế là mọi người lái xe tới cuối phố.
Con ngõ đông nghịt, người ta ùa ra từ mọi ngóc ngách, chen nhau dòm đầu vào ngó, những người đứng ở vòng trong cùng cầm gậy gộc, gạch ngói, móc áo làm vũ khí còn có một người đàn ông lực lưỡng ôm lưới đánh cá. Nhóm người đuổi đến bức tường cuối ngõ cụt, dồn con vật vào đường cùng. Đám đông phía ngoài bàn tán sôi nổi nói rằng con sói đó đang cắp đầu người. Bao Triển chen chân vào xem, nhưng anh chỉ thấy trong góc tường có một con chó đang co ro với vẻ khϊếp đảm, mõm nó cắp một hộp sọ đã ngả vàng.
Dân phòng và nhóm người bạo gan từ từ áp sát lại gần, có người ném đá vào con chó, con chó nhả họp sọ ra, nhe hàm răng sắc nhọn, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đầy đe dọa, mọi người sợ sệt lùi lại sau mấy bước, nhưng sau đó lại tiến lên định phang gậy đánh chết con chó, thấy thế con chó liền nhảy vọt lên bờ tường, chạy mất dạng.
Bao Triển mang hộp sọ về phòng cảnh sát, kết quả khám nghiệm cho thấy hộp sọ này đã được chôn trong đất khá lâu, thời gian tử vong không dưới năm năm. Có lẽ vô tình con chó dùng móng bới lên. Qua phân tích và xét nghiệm, tổ chuyên án nhận ra mẫu đất bám trên hộp sọ rất giống với mẫu đất ở quanh rừng trúc, điều đó chứng minh rất có khả năng tử thi này từng được chôn trong rừng trúc.
Giáo sư Lương và Tô My bắt đầu tiến hành xét hỏi Trứng thối.
Giáo sư Lương mở màn: “Lúc cảnh sát đến bắt cậu, vì sao cậu bỏ chạy?”
Trứng thối thản nhiên trả lời: “Bị người ta đuổi bắt mà không chạy thì có mà điên!”
Giáo sư Lương lại hỏi: “Chúng tôi chỉ muốn hỏi cậu vài chuyện, sau khi hỏi xong và xét thấy không liên quan gì đến cậu, chúng tôi sẽ lập tức thả cậu ngay!”
Trứng thối xẵng giọng: “Tôi cóc biết gì hết! Hỏi cũng vô ích!”
Giáo sư Lương không để ý đến lời cậu ta, ông điềm tĩnh hỏi: “Cậu có bà mẹ nuôi đúng không? Giám đốc Bành bị người ta sát hại rồi, tôi nghĩ chắc cậu cũng biết chuyện này chứ?”
Trứng thối chối bay chối biến: “Tôi không biết! Cũng chẳng hề nghe ai kể!”
Giáo sư Lương nói với Trứng thối rằng vụ án này rất nghiêm trọng, nếu muốn rửa sạch tội tình nghi thì cậu ta phải ngoan ngoãn hợp tác với phía cảnh sát, nếu không thành thật khai báo thì chẳng khác nào tự quàng tội danh tình nghi gϊếŧ người vào cổ mình, mà vụ này chắc chắn cảnh sát sẽ đi sâu điều tra. Sau khi nghe giáo sư Lương phân tích cái lợi và cái hại, Trứng thối ý thức những lỗi lầm mình phạm phải trước đây đều là những vụ án gây gổ đánh nhau vụn vặt, nếu giờ vướng phải vụ gϊếŧ người này thì mình sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng bất lợi. Thế là cậu ta liền thành thật khai hết những hành vi phạm tội của mình, không những thế cậu ta còn khai cả mối quan hệ bất chính với bà Bành. Theo lời khai của cậu ta thì giám đốc Bành là người đàn bà vừa phóng đãng lại vừa dâʍ ɖu͙©, cậu ta nhận mụ già ấy làm mẹ nuôi chẳng qua vì muốn rời khỏi trại giam trước án phạt mà thôi.
Trứng thối từng bị bắt giam vào tù vì tội gây rối trật tự trị an, trong suốt mười lăm ngày trong trại, giám đốc Bành liên tục lấy lí do kiểm tra thân thể phạm nhân xem có giấu giếm chất cấm không để gọi cậu ta vào văn phòng riêng và tỏ ý muốn quan hệ rất nhiều lần với thanh niên trẻ tuổi đẹp trai này, sau đó bà ta thả Trứng thối trước thời hạn mấy ngày.
Trứng thối không có thời gian gây án, bởi trong hai ngày xảy ra án mạng, cậu ta cùng bạn bè về quê đòi nợ thuê, rất nhiều nhân chứng đã đứng ra làm chứng cho cậu ta.
Vậy là manh mối liền bị đứt đoạn.
Cùng thời điểm ấy, một người dân đến đồn cảnh sát phản ánh một tin lạnh tóc gáy, người dân đó vốn là một thợ săn dạn dày kinh nghiệm, ông ta nói con chó cắp đầu người kia thực ra không phải là chó mà là một con sói.
Giữa thành phố lại xuất hiện sói ư? Chuyện này thực không bình thường chút nào! Trưởng phòng cảnh sát đích thân dẫn người tiến hành lục soát quy mô lớn ở mọi ngóc ngách trong thành phố nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy bóng dáng con sói đâu, có lẽ nó đã trốn ra vùng nông thôn ở ngoại thành.
Tổ chuyên án đặc biệt quan tâm đến tin tức này, giáo sư Lương cho rằng nếu quả thực đó là sói thì rất có khả năng nó chạy ra từ trại gây giống chó ở ngay gần trại giam. Họa Long và Bao Triển cùng nhân viên kiểm dịch và nhân viên y tế đến tận nơi tiến hành kiểm tra nhưng không phát hiện điểm gì bất thường. Chủ trại nuôi chó giống là người Đài Loan có biệt hiệu là Thanh sói tuổi ngoại ngũ tuần, trên sống mũi gá cặp kính cận, nom rất nho nhã, có học nhưng trên cánh tay ông ta lại xăm hình, lời nói cử chỉ đậm chất giang hồ.
Thanh sói tự nhận mình quý chó hơn cả quý tính mạng bản thân, ông ta giới thiệu từng giống chó đang nuôi trong trại với nhân viên kiểm dịch chẳng khác nào giới thiệu trân châu, đá quý của gia đình. Ngoại trừ giống chó ngao Tây Tạng ra, ở trại nuôi chó giống này còn nuôi rất nhiều giống chó nổi tiếng trên toàn thế giới như chó chăn cừu Conie, chó chăn cừu Kavkaz, chó săn Whippet… Tình trạng vệ sinh chuồng trại và tiêm chủng cho chó đều đạt tiêu chuẩn.
Nhân tiện đã đến đây, Họa Long và Bao Triển liền đến thăm trại trẻ mồ côi ở kế bên. Trại trẻ mồ côi là nằm trong một khu vườn lớn, giữa vườn có cây hòe già cao lớn, trên cây có mấy tổ quạ, ngoại trừ khu vực kí túc xá dành cho trẻ mồ côi ra thì còn có mấy gian lều lớn phủ nilon, đó chính là nhà kính loại đơn giản dùng để ươm giống rất nhiều loại cây và hoa giống.
Mấy năm trước, bà La nhận nuôi mấy trăm trẻ mồ côi, tivi và báo đài đều từng đăng tải về bà. Hiện giờ bà nuôi sáu mươi lăm đứa trẻ, nhưng hầu hết những em lớn tuổi một chút đều đang ở kí túc của các trường trong thành phố, chỉ còn mười mấy trẻ ở lại trại.
Họa Long và Bao Triển không khai thác được manh mối nào có giá trị từ trại nuôi chó giống và trại trẻ mồ côi. Tổ chuyên án lại rơi vào tình trạng bế tắc, không biết bước tiếp theo nên điều tra từ đâu.
Trong khi đó đội trưởng Ngưu liên tiếp phát hiện những manh mối quan trọng, ông ta kéo cả máy xúc đến, yêu cầu cảnh sát vũ trang giúp đỡ căng biển nghiêm cấm bất kì ai cũng không được ra vào khu vực này. Đội trưởng Ngưu đích thân thao tác máy xúc, san phẳng một vạt trúc, cảnh sát liên tiếp đào được nhiều bộ hài cốt trong rừng, có hài cốt còn được tìm thấy ngay gần khu vực tường rào của trại giam.
Đội trưởng Ngưu khám nghiệm hài cốt, làm xét nghiệm mẫu đất thông đêm, ông ta làm việc điên cuồng như vậy suốt hai ngày hai đêm.
Sang ngày thứ ba, trưởng phòng cảnh sát hốt hoảng thông báo cho tổ chuyên án một tin giật gân khiến ai cũng ngỡ ngàng: “Đội trưởng Ngưu chết rồi!”
Giáo sư Lương bàng hoàng hỏi lại: “Hả? Sao lại thế? Vì sao cậu ta lại chết? Lao lực quá à?”
Khóe mắt trưởng phòng cảnh sát hoe đỏ, ông ta gạt nước mắt nói: “Bị người ta sát hại bằng súng lục. Hung thủ lấy chính súng của đội trưởng Ngưu bắn chết cậu ta.”
Họa Long hỏi: “Ông ta chết ở đâu?”
Trưởng phòng cảnh sát huyện nói: “Trên bờ sông cách bến tàu phía nam thành phố ba cây số.”
Bao Triển lẩm bẩm: “Quái lạ! Ông ta đang làm việc sao lại chạy ra bờ sông làm gì?”
Trưởng phòng cảnh sát nói: “Thường ngày cậu ấy luôn mặc cảnh phục, nhưng lúc chết lại mặc bộ thể thao, đội mũ và đeo kính râm!”
Một người câu cá buổi sớm phát hiện ra thi thể của đội trưởng Ngưu, khi tổ chuyên án đến hiện trường thì vết máu trên bờ sông vẫn chưa khô, điều đó chứng tỏ thời gian đội trưởng Ngưu gặp nạn cách đây chưa lâu. Tổ chuyên án lập tức kiểm tra hiện trường, Bao Triển phát hiện một vài dấu giày thể thao rất khả nghi. Những dấu giày đó có cỡ giày và họa tiết giống hệt nhau, sau khi đối chiếu thì thấy một dấu giày là của đội trưởng Ngưu, dấu giày còn lại có lẽ là của hung thủ để lại. Điều kì lạ là hung thủ và đội trưởng Ngưu lại đeo cùng một loại giày.
Đội trưởng Ngưu thiệt mạng sau một phát súng, vào vỏ hộp sọ sau gáy.
Họa Long mặc đồ lặn nhảy xuống sông nhưng không tìm thấy vỏ đạn và đầu đạn nằm dưới lòng sông. Cảnh sát bước đầu phán đoán hung thủ chỉ bắn một phát súng, nếu qủa vậy thì có thể xảy ra hai khả năng, thứ nhất là tay nghề bắn súng của hung thủ vô cùng siêu việt, thứ hai là hung thủ đứng bắn nạn nhân ở khoảng cách rất gần.
Lúc chết, đội trưởng Ngưu mặc bộ thể thao mới toanh thêu tên một hãng thể thao nổi tiếng, trước ngực còn in dòng chữ “Tập thể hình làm nên kì tích”. Giáo sư Lương lấy kính lúp kiểm tra kĩ càng, ông phát hiện mấy sợi lông động vật bám trên quần áo đội trưởng Ngưu.
Sau khi mang những sợi lông đó đi xét nghiệm thì chứng thực đó là lông chó.
Tổ chuyên án mở cuộc họp khẩn cấp, vì lai lịch hung thủ bất minh nên chưa thể loại trừ liệu đó có phải nhân viên trong ngành cảnh sát hay không, bởi vậy cuộc họp này được tiến hành hết sức bí mật, ngoại trừ trưởng phòng cảnh sát huyện Đại Trạch ra thì chỉ có một vài chuyên gia trên sở được phép tham gia.
Giáo sư Lương nhận định: “Đội trưởng Ngưu và hung thủ chắc chắn là người quen, hoặc ít nhất họ quen biết nhau.”
Bao Triển cũng đưa ra quan điểm: “Đội trưởng Ngưu không mặc cảnh phục mà mặc thường phục, lại còn đội mũ và đeo kính râm, tất cả hành vi đó chỉ nói lên một điều là ông ta không muốn bị người khác nhận ra mình. Còn chuyện vì sao ông ta đi gặp hung thủ thì hiện tại vẫn chưa điều tra được.”
Họa Long phỏng đoán: “Có khả năng đội trưởng Ngưu phát hiện ra manh mối gì đấy nên bí mật hẹn ai đó ra bên sông, cuối cùng bị chính kẻ đó sát hại.”
Tô My nói: “Trực giác phụ nữ mách bảo tôi rằng vẫn còn một khả năng nữa đó là đội trưởng Ngưu muốn chạy trốn, trước khi trốn đương nhiên phải cải trang.”
Giáo sư Lương phân công nhiệm vụ cho từng người ngay trong cuộc họp. Trước khi bị hại, đội trưởng Ngưu mải miết đào bới các thi hài chôn trong rừng trúc gần trại giam, hiện giờ rừng trúc đã trở thành hiện trường mới, tổ chuyên án phải tiến hành điều tra lại từ đầu. Trưởng phòng cảnh sát huyện Đại Trạch lập tức gọi tất cả đồng nghiệp trong tổ trọng án của đội trưởng Ngưu và những cảnh sát vũ trang chịu trách nhiệm giới nghiêm quanh rừng trúc đến phòng cảnh sát để thẩm vấn. Vụ án được bảo mật tuyệt đối nên mọi việc làm của tổ chuyên án đều không tiết lộ với người ngoài. Đội trưởng Ngưu là người đa mưu túc trí, một cảnh sát lão luyện và giàu kinh nghiệm, vậy mà lại bị người ta gϊếŧ dễ dàng như thể hạ gục một con dê, rất có khả năng hung thủ ẩn nấp ngay bên cạnh ông ta.
Giáo sư Lương cho rằng, giám đốc Bành và đội trưởng Ngưu bị sát hại có mối quan hệ trực tiếp, bởi vậy tổ chuyên án sẽ cùng lúc điều tra hai vụ án này.
Lúc chết đội trưởng Ngưu mặc quần áo thể thao in dòng chữ “Tập thể hình làm nên kì tích”, điều này khiến tổ chuyên án lập tức nghĩ đến Ngải Mang, vì anh ta rất thích tập thể hình. Tên này từng có tiền án tấn công cảnh sát theo ghi chép trong hồ sơ sở dĩ anh ta bị nhốt vào đây là vì bị cảnh sát tịch thu máy tập thể hình, anh ta liền ra tay đánh bị thương cảnh sát trị an ngay tại đồn cảnh sát, người bắt Ngải Mang lúc ấy chính là đội trưởng Ngưu. Sau khi ngồi trại giam mười lăm ngày, anh ta được phóng thích, Ngải Mang ngấm ngầm căm hận giám đốc Bành và đội trưởng Ngưu, nhiều lần nảy ý định báo thù, rồi sau đó anh ta rời huyện Đại Trạch lên thành phố.
Đội trưởng Ngưu chết gần bến tàu. Sáng sớm hôm ấy khách đợi ở bến tàu đều là khách đi thành phố.
Nhờ sự giúp đỡ của phòng bưu chính viễn thông, Tô My tiến hành định vị đường dài chiếc điện thoại mà Ngải Mang đang sử dụng. Kết quả cho thấy Ngải Mang đang ở một trung tâm thể hình trên thành phố. Giáo sư Lương bảo Họa Long và Bảo Triển lập tức lên đường điều tra Ngải Mang, cần phải xác minh xem anh ta có động cơ gây án hay không, đồng thời truy tìm hành tung của anh ta trước thời điểm xảy ra vụ án.
Giáo sư Lương và Tô My cùng một chuyên viên trên sở tiến hành kiểm tra lại rừng trúc cạnh trại giam, rừng trúc đã bị đào bới tanh bành, một vạt trúc rộng đã chặt tận gốc, đào sâu hơn mười mét, tại hiện trường có tổng cộng hàng chục thi hài nằm thành hàng, trông mà lạnh tóc gáy. Cạnh đống đất mới đào được còn có một chiếc giành. Trưởng phòng cảnh sát hỏi một đồng nghiệp cùng công tác trong tổ trọng án với đội trưởng Ngưu mới biết các thành viên chịu trách nhiệm lắp ráp những bộ xương đào được, còn đội trưởng Ngưu chủ yếu phụ trách việc kiểm tra đất, chiếc giành đó dùng để lọc đất. Đội trưởng Ngưu phát hiện được rất nhiều vỏ đạn và đầu đạn đã han gỉ, sau khi khảo sát, cảnh sát xác nhận đó là vỏ đạn có từ thời trước giải phóng.
Trông hàng chục thi thể được khai quật trong rừng trúc có một số cỗ bị thủng lỗ trên hộp sọ, chứng tỏ nạn nhân đã bị bắn chết.
Giáo sư Lương bốc một nắm đất, trầm ngâm một hồi rồi lẩm bẩm độc thoại: “Rốt cuộc đội trưởng Ngưu muốn tìm gì nhỉ?”
Tô My rầu rĩ nói: “Tại sao đội trưởng Ngưu lại có hứng thú với những vỏ đạn trước giải phóng và mấy cỗ thi hài này?”
Giáo sư Lương và Tô My hỏi thăm người dân xung quanh, một vài người già kể lại trước giải phóng tiền thân của trại giam huyện Đạch là nhà tù của Quốc Dân đảng, bọn cai ngục thường xử bắn phạm nhân trong rừng trúc. Giáo sư Lương tìm đọc cuốn sách giới thiệu về huyện và lịch sử của huyện nhưng vì thời ấy cách đây đã quá lâu nên những ghi chép về nhà tù này không nhiều.
Tô My thắc mắc: “Có thực sự cần thiết phải điều tra vụ án đã xảy ra cách đấy mấy chục năm trước không ạ? Cháu đoán những kẻ sát nhân giờ đã chết rồi, hoặc chưa chết thì cũng đã già, rất nhiều người trong số họ đã chạy sang Đài Loan, chẳng lẽ chúng ta vượt biển sang đó tóm cổ chúng sao?”
Giáo sư Lương chau mày như đang suy ngẫm điều gì mãi lát sau mới nói: “Đài Loan à… Tên Thanh sói kia chẳng phải người Đài Loan sao? Hơn nữa chúng ta lại phát hiện thấy lông chó dính trên quần áo của đội trưởng Ngưu.”
Họa Long và Bao Triển từng kiểm tra trại nuôi chó giống của Thanh sói nhưng không thấy điểm gì khác thường. Vì tránh đánh rắn động cỏ nên giáo sư Lương và Tô My quyết định giả danh khách mua chó đến kiểm tra trại gây giống của hắn lần nữa. Xét đến yếu tố an toàn, họ gọi thêm một cảnh sát trung niên đi cùng với danh nghĩa con trai của giáo sư Lương.
Khi ba người xuất phát cũng là lúc hoàng hôn bắt đầu buông xuống, ánh chiều tà tím nhạt giăng mắc không gian.
Viên cảnh sát gõ cánh cổng sắt của trại nuôi chó giống, mấy hôm trước ở đây còn rất nhiều chó, vừa mới gõ mấy cái đã nghe tiếng chó sủa rộ lên đinh tai nhức óc, vậy mà hôm nay lại yên ắng lạ thường.
Thanh sói mở hé cửa thăm dò những người khách mới đến. Ông ta thấy trước mặt là ba người khách lạ, một ông già ngồi xe lăn, một cô gái ăn mặc rất thời thượng và một người đàn ông trung niên có dáng dấp chủ doanh nghiệp. Viên cảnh sát nói với Thanh sói rằng ông phải đi làm quanh năm, ở nhà chỉ có ông bố tật nguyền và cô vợ trẻ, sợ hai người họ không an toàn nên ông ta muốn mua chó giữ nhà.
Viên cảnh sát nhấn mạnh: “Tôi không quan trọng chuyện tiền bạc, quan trọng là nhà anh có con nào hay không, càng dữ tợn càng tốt.”
Thanh sói vừa cười vừa nói: “Các ông đến quá đúng lúc! Tôi định hai hôm nữa sẽ về Đài Loan, nên đem tất cả chó ngao Tây Tạng bán hết rồi, hiện giờ trong chuồng chỉ còn mỗi con chó lai sói lưng đen.”
Trại nuôi chó giống này rất rộng, chiếm trên mười mẫu đất với mấy chục chuồng chó, chỉ riêng khu gây giống cũng phân chia thành nhiều khu vực nhỏ như khu lấy giống, khu dành cho chó đẻ, khu nuôi chó con… Tất cả các chuồng đều có kết cấu nhà xi măng lợp ngói xám, sàn chuồng trải cát. Cửa chuồng ăn thông với sân tập dành riêng cho chó, một số chuồng còn lắp đặt máy chạy bộ chuyên dụng của chó. Thanh sói ở khu phía sau, cạnh nơi ông ta ở là phòng thú y, nhà kho và nhà bếp chuyên nấu thức ăn cho chó. Để đề phòng chó vượt tường trốn ra ngoài, ông ta cho xây tường rào rất cao bao quanh khu trại, nhờ đó người ngoài cũng không thể nhìn thấy mọi hoạt động diễn ra bên trong.
Trên tường phòng khách treo rất nhiều ảnh chó ngao, trong tủ còn trưng bày cúp của hội triển lãm chó ngao, Thanh sói thao thao bất tuyệt kể về những lần đoạt giải thưởng khi tham gia đấu chó. Ông ta tự hào khoe khoang: “Chó tôi nuôi từng đánh bại chó chăn cừu Kavkaz, chó Bull, chó Pit Bull, tháng trước còn thắng cả cảnh khuyển đặc chủng của Hoa Kỳ nữa đấy!”
Viên cảnh sát chặc lưỡi khen: “Lợi hại thật!”
Thanh sói không khẳng định cũng chẳng phủ định, chỉ nói: “Chó lợi hại nhất thế giới đang ở đâu? Chính là ở chỗ tôi đây này!”
Giáo sư Lương cũng tấm tắc khen: “Thế thì ông là vua chó rồi còn gì?”
Thanh sói xua tay giả bộ khiêm tốn: “Vua chó thì không dám nhận, nhưng tôi là dân chơi chó chuyên nghiệp đẳng cấp quốc tế.”
Thanh sói cầm một bức ảnh ở phòng làm việc bên cạnh ra khoe với mọi người. Trong ảnh có một con chó đang nằm rạp mình dưới đất, đầu bị cắn bê bết máu, thảm thương đến không nỡ nhìn, chủ nhân của con chó là nguời Mỹ, ông ta đang ủ rũ cúi đầu. Trong khi đó con chó còn lại diễu võ giương oai đứng bên cạnh, chủ nhân của con chó này chính là Thanh sói, vô số khán giả xúm đen xúm đỏ xung quanh họ.
Giáo sư Lương cầm bức ảnh, ông lập tức nhận ra trong số khán giả đứng vây quanh có đội trưởng Ngưu, tuy trong lòng khẽ reo vui nhưng mặt ông vẫn điềm nhiên như không, ông thủng thẳng nói: “Chúng ta đi xem chó thôi!”
Lúc bước ra khỏi phòng khách, giáo sư Lương đưa mắt ra hiệu cho Tô My rồi liếc về phía văn phòng của Thanh sói ở bên cạnh. Tô My hiểu ý liền viện cớ muốn đi vệ sinh, khi Thanh sói, giáo sư Lương và viên cảnh sát bước vào trại nuôi chó, Tô My liền lẳng lặng lẻn vào văn phòng ông ta.
Tô My thấy ngăn kéo vẫn đang mở, chìa khóa cắm trong ổ, Tô My liền cầm một xấp ảnh trong ngăn kéo ra xem, những bức ảnh xếp bên trên đều chụp cảnh trong những cuộc thi đấu chó, vừa đẫm máu lại vừa tàn nhẫn.
Khi giở đến gần cuối xấp ảnh, Tô My đột nhiên nhìn thấy một cô gái lang thang, quần áo rách nát, nét mặt toát lên vẻ khϊếp đảm tột độ. Cô gái đứng giữa bầy chó, cô đơn và tuyệt vọng, Tô My nhận ra cảnh nền trong bức ảnh chính là trại nuôi chó giống của Thanh sói.
Những bức ảnh được chụp liên tiếp giống như một cuốn phim, từng cảnh quay vùn vụt hiện ra trước mắt Tô My, đầu tiên là cảnh một con chó lai sói lưng đen đuổi theo cô gái lang thang, mấy tấm ảnh tiếp theo chụp cảnh con chó đã đuổi kịp cô gái, nó nhảy bố lên lưng, quật ngã cô gái xuống đất, cuối cùng con chó bắt đầu cắn xé cô gái đáng thương. Tất cả lóe sáng dưới ánh đèn trông rợn tóc gáy, thời điểm chụp mấy tấm ảnh cuối cùng không giống nhau, Tô My nhìn kỹ những bức ảnh đó đã ghi lại trọn vẹn cả quá trình chó ăn thịt người!
Từ khi tham gia vào tổ chuyên án đến nay, Tô My đã trải qua một số cảnh tượng hãi hùng nhưng hình ảnh ăn thịt người đẫm máu và ghê rợn thế này thực sự khiến cô sợ đến run rẩy chân tay.
Tô My lập cập cất xấp ảnh vào ngăn kéo nhưng không cẩn thận chạm vào ấm đun nước nóng ở trên bàn, sau tiếng rơi chát chúa, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng… Cô nghe thấy tiếng súng từ bên ngoài vọng tới, liền sau đó Thanh sói hung hăng chạy xộc vào phòng.
Bên ngoài cửa sổ, cơn gió đêm cuốn tung bụi đất khiến căn phòng càng thêm mờ tối, Thanh sói giơ súng chĩa thẳng vào Tô My và bóp cò, tiếng súng vang lên “Pằng!” một tiếng, Tô My lảo đáo gục xuống, Thanh sói lại bóp cò lần nữa, nhưng may thay trong súng đã hết đạn.
Tối hôm ấy, viên cảnh sát đi theo bảo vệ giáo sư Lương và Tô My bị sát hại. Thanh sói nhốt Tô My và giáo sư Lương vào trong chuồng chó, đồng thời xích con chó vào nắm cửa cho con chó lai sói lưng đen chặn bên ngoài, cuối cùng y thu dọn hành lí với tốc độ nhanh nhất có thể, rồi lái xe của cảnh sát vội vã chạy trốn.
Trước khi chạy trốn, Thanh sói thu hết điện thoại và các vật dụng khác trên người giáo sư Lương, Tô My và viên cảnh sát, xe lăn của giáo sư Lương bị quẳng ngoài chuồng chó.
Chuồng chó là không gian khép kín, trong phòng không có cửa sổ, ngoại trừ một cái bát và một đôi đũa ra thì ở đây hoàn toàn không còn vật gì khác. Con chó lai sói lưng đen canh ngoài cửa chính là con chó trong bức ảnh.
Bả vai Tô My bị trúng đạn, cô rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nằm bất động trên sàn nhà.
Biến cố xảy ra quá đỗi bất ngờ, giáo sư Lương gắng hết sức bình tĩnh lại, ông xé áo giúp Tô My băng bó và cầm máu.
Tô My lấy chút sức tàn hỏi giáo sư Lương với giọng ngắt quãng: “Bác… ơi! Cháu… sẽ chết phải không? Anh Long và cậu Triển sẽ… đến cứu… chúng ta chứ?”
Giáo sư Lương an ủi cô: “Cháu cứ yên tâm! Con nhóc này cháu phải gắng gượng đến cùng! Sẽ không sao đâu! Chúng ta sẽ tìm cách thoát ra khỏi đây!”
Họa Long và Bao Triển đang bận điều tra Ngải Mang ở trên thành phố. Bên cạnh đó, mọi hành vi của tổ chuyên án đều phải bảo mật nghiêm ngặt nên giáo sư Lương không nói cho cảnh sát huyện Đại Trạch biết mình âm thầm đến trại nuôi chó giống, bởi vậy sẽ chẳng có ai đến cứu họ. Giáo sư Lương buộc phải tự cứu lấy mình. Vậy mà hiện giờ Tô My lại trúng đạn, mất máu quá nhiều, sự sống đang treo trên sợi chỉ mành, họ không còn nhiều thời gian, u tối nay không thể thoát khỏi chuồng chó này thì chắc chắn Tô My sẽ chết…
Sau vụ án này, học viện cảnh sát xuất hiện thêm một câu hỏi trong đề thi sát hạch dành cho thí sinh ngành cảnh sát điều tra chuyên nghiệp. Câu hỏi ấy căn cứ vào trải nghiệm thực tế của tổ chuyên án. Đề bài ra như sau:
Nếu bạn bị nhốt trong một chuồng chó hoàn toàn khép kín, vách tường cao ba mét, không có cửa sổ, nền nhà đắp đất trải cát, kết cấu chuồng chó là tường xi măng mái ngói, trần nhà là trần ngói, được chống đỡ bằng giá ba chạc thép mái nhà được tạo thành bằng cỏ tranh, bùn và ngói. Cửa làm bằng gỗ thịt và bị khóa ngoài, nắm tay cửa bộc sợi xích xích một con chó đang đói khát. Trong tay bạn chỉ có hai công cụ giúp bạn chạy trốn là một cái bát và một đôi đũa. Bạn chỉ có mười hai giờ để đào thoát. Hãy trình bày chi tiết các bước chạy trốn của bạn?
Sau khi Thanh sói bắn chết viên cảnh sát y chỉ mải nghĩ đến việc chạy trốn, Tô My trúng đạn, giáo sư Lương chỉ là ông già tàn tật ngồi xe lăn. Y nghĩ hai người đó không thể gây trở ngại cho mình nên để tiết kiệm thời gian, y bỏ mặc Tô My và giáo sư Lương nhốt vào chuồng chó, rồi cuốn quýt thu dọn hành lý, bước thấp bước cao lao ra xe đi vun vυ't.
Trại nuôi chó giống nằm ở vị trí khá hoang vắng, tuy trại trẻ mồ côi và trại giam cách đó không xa nhưng dẫu hét to hô cứu cũng chẳng ai nghe thấy.
Màn đêm dần bao trùm lên trại, chuồng chó tĩnh mịch đến rợn người, Tô My vẫn rơi vào trạng thái hôn mê, nằm bất động trên sàn, hơi thở thoi thóp, nếu không kịp đưa cô đến bệnh viện thì hậu quả thật khôn lường.
Giáo sư Lương bắt đầu quan sát chuồng chó thật kĩ, đây là phòng đỡ đẻ cho cɧó ©áϊ, trên nền nhà là cái bát từng đựng thuốc sát trùng, giáo sư Lương gõ đũa vào miệng bát, con chó xích ngoài cửa bắt đầu sủa cuồng loạn nhảy xổ lên như sắp phát rồ.
Muốn thoát ra khỏi căn phòng này chỉ có bốn hướng: trèo lên mái nhà, xuyên qua tường, mở cửa ra ngoài và chui xuống lòng đất.
Công cụ dùng để thoát hiểm chỉ có một cái bát và đôi đũa!
Đầu tiên giáo sư Lương loại trừ khả năng vượt tường hoặc xuyên tường để thoát hiểm, bởi vách tường này được làm bằng gạch chín và xi măng, dùng bát và đũa để đào tường hẳn không phải chuyện dễ dàng, mà lỡ bát vỡ, đũa gãy thì con đường thoát hiểm duy nhất sẽ hoàn toàn rơi vào bế tắc vì đã mất công cụ thoát hiểm.
Phía dưới tường là nền đất trải cát, khả năng đào được thông đạo xuyên lòng đất bằng cái bát và đôi đũa quả không phải khả năng lớn.
Hiện giờ chỉ còn hai con đường thoát thân là trèo lên mái nhà và đi qua cửa để ra ngoài.
Mái nhà cách mặt đất tầm ba mét, xe lăn của giáo sư Lương lại bị Thanh sói vứt ở ngoài cửa, ông chỉ có thể dùng đôi tay chống trên mặt đất di chuyển chậm chạp từng bước trong phòng, một ông già liệt chân làm sao có thể leo lên được mái nhà đây? Mà nếu có leo lên được mái nhà thì làm sao mà leo xuống vách tường bên kia được?
Đầu tiên ông nghĩ đến việc cởϊ áσ ra, xé thành sợi, bện vào giống như dây thừng. Thế là ông có thêm một một công cụ thoát hiểm nữa. Muốn thoát ra ngoài dây thừng là vật không thể thiếu được.
Có điều sau khi bện dây thừng xong thì lại nảy sinh một vấn đề mới, đó là làm thế nào để mắc dây thừng lên xà nhà được làm bằng giá ba chạc thép bây giờ?
Giáo sư Lương liếc nhìn đôi đũa và cái bát trên sàn nhà lòng thầm nghĩ nếu xếp chéo đôi đũa thành hình chữ thập rồi đặt lên trên miệng bát rồi buộc chặt thì có thể vắt dây thừng lên xà nhà và trở thành chiếc móc ngược giúp cố định đầu dây trên xà nhà.
Nhưng một vấn đề tàn khốc lại bày ra trước mắt ông: Một ông già tóc bạc đâu còn sức để leo lên xà nhà chỉ với hai cánh tay!
Ông cầm đôi đũa lên, tỉ mỉ nghiên cứu, đây là đôi đũa tre, trông có vẻ rất chắc chắn.
Ông lại nghĩ ra một cách mới: Quẳng dây thừng lên viền ba chạc tại vị trí lợp cỏ tranh gần với mái nhà nhất sau đó dùng đũa gỗ khoan lên cánh cửa tạo ra lửa, rồi châm vào dây thừng, đầu dây thừng bén cháy sẽ ăn lan lên tận chỗ mái tranh gây ra hỏa hoạn, ngọn lửa bốc cao có thể sẽ khiến mọi người chú ý đến và lao tới cứu, nhưng làm vậy vô cùng nguy hiểm, chẳng khác nào tự thiêu, lửa bén lên mái nhà chắc chắn sẽ cháy rất nhanh, khói tỏa ra mù mịt, không khéo mọi người chưa kịp đến cứu thì hai người trong chuồng chó đã chết cháy hoặc chết ngạt.
Giáo sư Lương bắt đầu chuyển sự chú ý đến cánh cửa, ngay bên kia cánh cửa là con chó lai sói từng ăn thịt người, muốn thoát khỏi đây buộc phải giải quyết con quái thú kia trước đã. Nếu dùng đũa khoan cửa gỗ lấy lửa rồi dùng dây thừng dẫn cháy, liệu ngọn lửa có thể thiêu cháy con chó không?
Cánh cửa chính là tấm bình phong ngăn cách giữa người và chó, nếu chó không chết mà cửa lại cháy rụi trước thì rất có thể hai người họ phải đối mặt với hậu quả là bị ăn thịt!
Chết cháy và bị chó săn ăn thịt, cái chết nào dễ chịu hơn đây?
Càng nghĩ giáo sư Lương càng lo lắng, ông biết nếu không thể thoát ra khỏi đây thì chắc chắn Tô My sẽ chết. Con người thậm chí có thể ăn thịt đồng loại nếu họ quá đói.
Giáo sư Lương lại gõ đũa vào bát, con chó đói khát đứng canh cửa lại điên cuồng cào móng vuốt sồn sột lên cửa, phát ra những âm thanh nghe đến rùng mình.
Giáo sư Lương ép mình phải trấn tĩnh lại, ông nghĩ đến ba vấn đề.
Nếu không có chó canh bên ngoài thì phải làm gì để thoát ra ngoài?
Phải gϊếŧ chết chó bằng cách nào?
Có thể lợi dụng sức mạnh của con chó không?
Ông trầm ngâm suy ngẫm hồi lâu, hiển nhiên cửa là lối thoát thân an toàn nhất, chỉ cần gϊếŧ chết chó là có thể nghĩ đến việc phá cửa lao ra ngoài.
Nhưng một ông lão tàn tật muốn gϊếŧ một con chó to khỏe, dữ dằn nhường kia đâu phải chuyện dễ, huống hồ con chó đó còn cách ông một cánh cửa.
Đột nhiên giáo sư Lương nghĩ đến việc làm cách nào để dụ con chó tự dẫn xác vào trong phòng.
Ý tưởng như tia sét lóe lên giữa màn đêm dẫn đường cho ông đi đúng hướng. Sau khi suy nghĩ thật chín muồi, giáo sư Lương đã tìm ra cách thoát khỏi nơi này.
Ông quyết phen này “Trạng chết Chúa cũng băng hà”, rồi đập vỡ bát, lấy mảnh sành vót đầu đũa nhọt hoắt. Giáo sư Lương đo đạc sơ qua rồi vẽ một vòng tròn sau cánh cửa. Tô My vẫn bất tỉnh nhân sự, vì muốn thoát khỏi nhà tù tử thần này, ông quên cả xấu hổ, đại tiện vào vòng tròn mà mình vừa vẽ, sau đó thút nút đầu dây thừng thành mối nối linh hoạt có thể kéo ra thít vào dễ dàng, rồi đặt xung quanh đống phân. Như vậy ông có bốn công cụ có thể sử dụng để thoát hiểm, bao gồm: bát, đũa, phân và dây thừng.
Mảnh bát vỡ và cây đũa nhọn hoắt có thể dùng làm vũ khí, đống phân dùng để thu hút con chó, nếu không có đống phân thì có lẽ ông buộc lòng phải cắt thịt trên người mình ra để làm mồi câu nó, dây thừng có vai trò giống như chiếc thòng lọng sẵn sàng thít chặt cổ chó. Đây là những bước tất yếu nếu muốn gϊếŧ con chó dữ ngoài kia.
Giáo sư Lương không ngừng gõ đũa vào bát, con chó sủa ông ổng với vẻ đầy bất an, cái mũi cực thính của nó đã ngửi thấy mùi phân, móng vuốt bắt đầu bới đất phía dưới cánh cửa, sàn nhà là nền đất trải cát. Trước đây vì muốn tránh nước chảy vào chuồng nên Thanh sói đã đôn vách nhà cao hơn mặt đất, bởi vậy chân cửa còn cách mặt đất một khoảng nhỏ, khoảng cách ấy đủ để con chó đào hố chui vào. Chó có bản năng đào hố. Con chó đói mõm ruột ra sức lấy móng vuốt bới đất vì nó muốn được ăn món hấp dẫn đang ở trong chuồng. Cuối cùng nó cũng đào được một đường rãnh nhỏ đủ để chui đầu vào, có điều chiều dài sợi xích có hạn nên con chó với mãi vẫn không tới bãi phân, nó cố hết sức thò đầu vào đường rãnh, vừa lúc ấy giáo sư Lương tung dây thừng chòng vào cổ nó và thít chặt.
Con chó vẫy vùng muốn thoát, nó định rụt cổ ra khỏi đường rãnh, nhưng giáo sư Lương đã thần tốc kéo mạnh sợi dây thừng về phía mình rồi buộc vào tay cầm.
Tiếp theo đó, giáo sư Lương lấy cây đũa nhọn và mảnh bát vỡ cố gắng gϊếŧ chết con chó. Văng vẳng vang lên giọng lẩm bẩm ngắt quãng của giáo sư Lương: “Hồi trẻ tao có biệt danh là Thợ săn, biệt danh này… không phải hữu danh vô thực đâu đấy! Nhưng tao thích đồng nghiệp gọi tao là đồ tể hơn… Muốn tao đầu hàng à? Đừng có mơ… Mày còn dám cào tao… Tao phải thít cổ mày… Tao phải lột sạch quần áo của mày… Chết đi!”
Cuối cùng, giáo sư Lương sức cùng lực kiệt gục xuống con chó nằm im bất động, nó đã chết. Giáo sư Lương gắng gượng nhõm người dậy tháo xích và dây thừng khỏi cổ con chó, đẩy nó ra khỏi đường rãnh, sau đó ông cố kéo Tô My bò theo đường rãnh chui ra ngoài. Khi ấy bầu trời chi chít ánh sao, vầng trăng khuyết treo vắt vẻo giữa không trung.
Đêm đó, bà lão ở trại trẻ mồ côi nghe thấy tiếng gõ cửa, bà trở dậy chậm chạp bước ra cổng, vừa mở ra thì thấy một ông lão khắp người dính máu, hồ như ông không mặc gì trên người, trước ngực ông có mấy vết cào rất sâu, ông ngồi trên xe lăn, trong lòng ôm một cô gái thở thoi thóp, chiếc xe lăn vốn khá nhỏ nên không chịu được sức tải của hai người. Có lẽ ông lão phải khó khăn lắm mới lăn được từng vòng xe đến trước cổng trại trẻ mồ côi. Ông mệt đến nỗi thở không ra hơi, mãi lát sau mới vừa thở hổn hển vừa thốt ra được hai từ: “Bệnh viện…”
Trại trẻ mồ côi của bà lão La không có điện thoại nên bà vội vàng gọi mấy đứa lấy xe ba bánh chở hai người họ đến bệnh viện. Bà lão không hề biết hai người khách lạ mặt này là ai nhưng vẫn giúp họ làm thủ tục nhập viện, lúc nộp viện phí thì xảy ra một vấn đề nhỏ: Bà không mang đủ tiền.
Bà lão liền lấy một sợi dây chuyền vàng ra bảo với y tá rằng: “Cứu người là việc quan trọng! Mong cô cầm giúp vật này!”
Thu ngân của bệnh viện nói: “Chúng cháu chỉ thu tiền mặt, sợi dây chuyền của bà vừa nhìn đã biết là đồ giả, trên đó còn dính bùn kia kìa!”
Bà lão nói: “Tôi đảm bảo sợi dây chuyền này làm bằng vàng thật. Tôi là bà La ở trại trẻ mồ côi, tôi đào thấy sợi dây chuyền này trong lần ươm hoa.”
Lúc này, cô nhân viên thu ngân của bệnh viện mới nhận ra người đang đứng trước mặt: “Thì ra bà là bà La ạ? Cháu đã nghe kể rất nhiều về bà, mọi người đều bảo bà chẳng khác nào mẹ Teresa. Thôi! Bà cứ cho bệnh nhân nhập viện trước đã!”
Khi Tô My tỉnh lại, cô phát hiện Họa Long và Bao Triển đang ngồi bên cạnh, giáo sư Lương nằm ở giường kế bên. Ngoài cửa sổ ánh nắng chói ngời rực rỡ. Ba người thấy Tô My đã tỉnh liền mỉm cười với cô, Tô My nói: “Sao tôi lại ở đây… Ô! Tôi nhớ ra rồi… Nói thật, chưa bao giờ tôi cảm thấy giáo sư Lương, anh và cậu Triển lại quan trọng với tôi như lúc này.”
Bao Triển nhẹ nhàng bảo: “Chị My, chị cứ yên tâm nằm đây dưỡng bệnh, vụ án này cứ để chúng tôi lo liệu.”
Họa Long thông báo tình hình vụ án: “Ngải Mang đã bị chúng tôi bắt tại thành phố, hắn khai giám đốc Bành đã lây virus HIV sang hắn, hắn có nhiều điểm tình nghi nên chúng tôi bắt hắn vào trại giam đợi xét hỏi.”
Giáo sư Lương bổ sung thêm: “Vật mà đội trưởng Ngưu muốn tìm trong rừng trúc không phải hài cốt cũng không phải bất kì manh mối nào liên quan đến vụ án giám đốc Bành bị sát hại, thực ra vật ông ta muốn tìm là vàng. Rất có khả năng trước khi tháo chạy sang Đài Loan, bọn Quốc Dân đảng đã chôn rất nhiều vàng ở quanh khu vực trại giam. Thanh sói chính là hung thủ gϊếŧ chết đội trưởng Ngưu, rồi y dùng chính khẩu súng từng gϊếŧ đội trưởng Ngưu để gϊếŧ viên cảnh sát đi theo bảo vệ chúng ta. Tiểu My, cháu phúc dày mạng lớn nên chỉ bị trúng đạn vào bả vai đấy! Hiện tại cảnh sát đã phát lệnh truy nã Thanh sói.”
Bao Triển thắc mắc: “Cháu thấy có một điểm rất kì lạ bà lão họ La lấy đâu ra sợi dây chuyên vàng đó nhỉ?”
Giáo sư Lương giải thích: “Cậu Triển cậu có biết vàng chôn dưới đất, vàng sẽ biết chạy không?”
Họa Long tròn mắt hỏi: “Vàng mọc chân ạ?”
Giáo sư Lương phá lên cười: “Đúng vậy! Tôi tin rằng gieo nhân nào ắt gặt quả nấy, người tốt sẽ được trời thương. Những sợi dây chuyền vàng đó vốn được chôn gần trại giam, vậy mà sau năm mươi năm chúng lại mọc chân chạy sang vườn ươm hoa của bà lão La. Vài ngày nữa, chúng ta sẽ đi thăm bà lão, tiện thể hỏi rõ thực hư câu chuyện này là thế nào.”
Mấy hôm sau, Họa Long và Bao Triển mua ít quà lái xe đưa giáo sư Lương đến trại trẻ mồ côi. Xe chạy một mạch đến trước cổng trại, Họa Long kể cho giáo sư Lương nghe một chuyện, khi họ từ thành phố trở về huyện Đại Trạch thì phát hiện cứ cách một đoạn thì hai bên đường lại xuất hiện một tấm biển, nội dung viết trên đó rất đáng chú ý.
Từ đằng xa, cua xe vào địa phận của huyện Đại Trạch, Họa Long đã nhìn thấy một tấm biển hình chữ nhật rất lớn ghi “Kính chào quý khách đến huyện Đại Trạch – kinh đô của trúc!” Lái xe thêm một đoạn nữa thì cứ cách một trăm mét lại thấy một tấm biển hình chữ nhật bằng sắt đó không phải biển quảng cáo, cũng không phải biển đề biểu ngữ, mà chỉ viết đơn giản mấy chữ như sau:
Đại đội Cảnh sát giao thông huyện Đại Trạch xin thông báo: Lái xe qua đoạn đường này chú ý! Phía trước có một trại trẻ mồ côi tư nhân!”
Phòng Dân chính huyện Đại Trạch xin thông báo: “Viện trưởng của trại trẻ mồ côi là một bà lão cô đơn, đến nay bà lão đã thu nhận 350 trẻ mồ côi!”
Phòng Giáo dục huyện Đại Trạch xin thông báo: “Trong trại trẻ mồ côi này có 109 em đã thi đỗ đại học và 6 em hiện đang là nghiên cứu sinh.”
Ủy ban nhân dân huyện Đại Trạch xin thông báo: “Nếu quý khách có lòng muốn quyên góp hoặc mua hoa giống cho trại trẻ mồ côi, thì xin dừng xe ở đây!”
Giáo sư Lương, Họa Long và Bao Triển liền xuống xe. Đây là một biệt viện không hề bắt mắt dẫu ở ngay ven đường, trên cánh cổng sắt hình vuông gắn tấm biển hình vòng cung viết năm chữ “Viện phúc lợi Ánh Dương”, biệt viện nằm trên khu đất rộng năm mẫu, trước cửa đặt hòm công đức bằng tôn, bên cạnh treo chuông và búa gõ. Mấy chục năm nay, hòm công đức bị mưa gió bào mòn đến hoen gỉ, trầy tróc, ngay cả quả chuông và chiếc búa cũng bị ăn mòn loang lổ, dẫu vậy chúng vẫn tỏa sáng lấp lánh, chúng tôi biết trên cõi đời tồn tại một thứ ánh sáng không thể quan sát bằng mắt thường mà chỉ dùng trái tim mới cảm nhận được nó.
Thứ gì trên thế giới này quý giá hơn vàng?
Thứ gì trên cõi đời này chói mắt hơn vàng?
Trong sân trại trẻ mồ côi có một gốc hòe già, ánh mặt trời vàng như mật ong rót đầy sân trại, cây hòe vươn cành lá xum xuê đón nắng, mỗi khi có cơn gió ghé thăm, cây hòe lại ngân lên khúc ca êm dịu của mẹ thiên nhiên!
Bà lão La lấy chiếc ghế gấp đặt dưới gốc cây, bà bắt đầu kể cho nhóm giáo sư Lương nghe về cuộc đời mình. Giờ bà chẳng khác nào ngọn nến sắp tàn, ngọn đèn sắp cạn đầu. Từ nhỏ bà đã mồ côi mẹ, bước vào tuổi thiếu niên lại mồ côi cả cha, bà chưa từng có được hạnh phúc cắp sách đến trường như bao trẻ em khác. Đến tuổi trưởng thành bà lấy chồng và chuyển về huyện Đại Trạch, nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, chồng bà không may bị bom nổ tan xác trong một lần đi khai thác đá trên núi. Đó là năm 1978. Từ đó bà kiếm sống bằng nghề nhặt đồng nát sắt vụn và làm ruộng, cũng bắt đầu từ thời điểm ấy bà nhận nuôi sáu đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi dựa vào nguồn thu nhập ít ỏi của mình. Rồi càng ngày người đàn bà bất hạnh ấy càng thu nhận nhiều trẻ mồ côi, bất kể bản thân ngậm đắng nuốt cay vất vả làm việc và chắt chiu từng đồng bạc lẻ để nuôi những đứa trẻ không phải máu mủ của mình. Nhiều đứa trẻ là trẻ sơ sinh bị vứt bỏ trong thùng rác của bệnh viện, bà thương xót mang chúng về nuôi. Sau khi đài báo đưa tin tấm gương người tốt việc tốt của bà lên phương tiện thông tin đại chúng, xã hội cảm động trước tấm lòng của bà liền ồ ạt quyên góp, thế là viện phúc lợi Ánh Dương được thành lập. Sau đó, bà lão La làm rất nhiều nghề để có thêm tiền nuôi lũ trẻ, nào là bán kem, nào là mở hàng bán đậu phụ, lại còn mở xưởng làm găng tay bằng phương pháp thủ công, ngặt nỗi con người lương thiện ấy không giỏi làm ăn, nên làm gì hỏng nấy. Trong khi đó trẻ mồ côi đến viện phúc lợi Ánh Dương càng lúc càng đông hơn, cùng với đó gánh nặng kinh tế đè lên vai bà càng trĩu xuống. Cuộc sống của bà và lũ trẻ vất vả hơn tất cả những gì người ta có thể tưởng tượng.
Một ngày nọ có anh tài xế chở một người đàn ông nom có vẻ là người quyền cao chức trọng đến trại trẻ của bà. Anh ta lấy búa gõ chuông nhưng lại không quyên góp gì cho viện.
Bà lão La tưởng anh tài xế nọ muốn chơi khăm nên bà giận ra mặt: “Đi chỗ khác mà chơi! Tôi có mấy trăm đứa con, không rảnh tiếp anh!”
Lúc bấy giờ người đàn ông ngồi sau xe mới bước xuống và nói: “Cháu không góp tiền nhưng cháu muốn nói với bà một câu, câu ấy đáng giá ngàn vàng.”
Bà lão La xua tay đuổi khách: “Không rảnh! Không rảnh nghe các người huyên thuyên!”
Anh tài xế khuyên nhủ: “Bà ơi! Chỉ phiền bà năm phút thôi mà! Cháu đảm bảo gợi ý của anh ấy có giá trị hơn quyên tiền quyên bạc rất nhiều!”
Người đàn ông sang trọng nói rằng bà lão có năm mẫu đất, trong khi thu nhập từ việc trồng trọt canh nông lại rất ít ỏi, nếu sử dụng mảnh đất này để trồng hoa ươm cây mang bán thì đảm bảo sinh lời, vì ở đây có ưu thế lớn về vị trí địa lí, nằm ngay gần đường quốc lộ, tài xế lái xe qua không tranh nhau mua mới lạ, thế là tiền chảy về túi bà khác nào suối đổ vào sông, nhờ thế trại trẻ mồ côi cũng thoát khỏi cảnh túng thiếu, cùng quẫn như hiện tại. Bà lão nghe thấy có lí nhưng bảo mình không giỏi kinh doanh, không biết giá cả thị trường thế nào mà mua đi bán lại.
Người đàn ông đó nói: “Sao bà phải để ý đến vấn đề giá cả? Lương tâm con người tự khắc sẽ biết nên trả bà bao nhiêu, bà chỉ cần trồng hoa, bày ra ven đường, không cần đề giá, khách mua hoa muốn đưa bà bao nhiêu tiền thì bà nhận bấy nhiêu tiền. Bà cứ yên tâm, không ai nỡ trả ít tiền cho bà đâu!”
Bà lão La ngạc nhiên hỏi người khách lạ đang đứng trước mặt mình: “Cậu là ai?”
Anh tài xế vội chen lời giới thiệu: “Đây là tân bí thư huyện ủy của huyện Đại Trạch chúng ta đó ạ! Anh ấy vừa mới được bổ nhiệm.”
Bí thư huyện ủy giúp bà lão La làm hai việc. Thứ nhất là cử mấy nhân viên kĩ thuật xuống trại trẻ chỉ cho bà các kĩ thuật ươm trồng, sửa sang trại trẻ mồ côi thành cơ sở ươm và trồng hoa giống. Thứ hai là dựng biển sắt suốt dọc đường huyện Đại Trạch, ông còn đặc biệt yêu cầu nội dung viết trên tấm bảng không được quan cách, văn hoa mà phải hết sức mộc mạc, dễ hiểu.
Những khách du lịch đường dài chịu khó quan sát sẽ lập tức thấy một vài điểm khác thường khi đi qua các địa danh, ví như một huyện nào đó dùng sơn để phủ xanh đất trống đồi trọc, một thành phố nào đó xây rất nhiều bức tường đẹp đẽ, mỹ quan dọc hai bên đường, nhìn những bức tường đó trông giống một phần của khu biệt thự xa hoa, nhưng thực tế phía sau bức tường lại là những ngôi nhà lụp xụp, rách nát của người dân thôn quê.
Một số thông tin có thể khiến chúng ta suy ngẫm mãi về sự đời, chúng khiến ta phải bật lên câu hỏi: “TẠI SAO?”
Giáo sư Lương nói với bà lão La: “Chị nhiều tuổi hơn em nên cho phép em gọi chị là chị. Lần này chúng em đến đây không phải với cương vị của cảnh sát mà chỉ muốn đến thăm chị như những người bạn thôi. Ngoài ra em có việc muốn tìm hiểu một chút, làm sao chị đào được sợi dây chuyền vàng đó? Chị La, chị cứ yên tâm! Em sẽ không viết phần này vào trong bất kì báo cáo nào của cảnh sát đâu. Chúng ta chỉ nhân tiện nói chuyện phiếm thôi!”
Bà lão thành thật đáp: “Chuyện này đúng là rất kì lạ! Tôi đang trồng hoa trong thì đào được một đống dây chuyền vàng và cả hộp sọ người nữa.”
Giáo sư Lương gật đầu bảo: “Năm nay chị La chắc ngoài bảy mươi rồi nhỉ? Chị có nhớ trước giải phóng đây là khu vực chuyên xử tử phạm nhân không?”
Bà lão nói: “Ba tháng nữa tôi tròn tám mươi, nghe bố chồng đã quá cố của tôi nói trước giải phóng đây làn khu vực chiến tranh, là nơi tạo nghiệt đấy! Không biết bao nhiêu người phải nằm xuống, quân Quốc dân cày xới đất này không biết bao nhiêu lượt. Vào lần tấn công cuối cùng, chúng bắn chết rất nhiều người ngay tại căn phòng trong rừng trúc. Quân Quốc dân bắt phạm nhân phải đào một hố thật sâu, sau đó bắn chết họ rồi chôn xuống chính cái hố do họ tự đào. Xử lí phạm nhân xong, chúng liền bỏ trốn, chẳng may chúng gặp quân Cộng sản. Hai bên đánh nhau suốt một ngày một đêm ròng rã, quân Quốc dân gần như chết hết, người ta cũng vùi chúng xuống dưới những gốc trúc. Bởi vậy đây là mồ chôn tập thể của hàng ngàn người!”
Nghe xong câu chuyện, tổ chuyên án trở về, Bao Triển nói: “Qua suy đoán và phân tích, tôi cho rằng bọn chúng ra lệnh cho phạm nhân đào hố, rồi chôn hết số vàng tịch thu được, sau đó bắn chết phạm nhân. Chẳng ngờ giữa đường lại gặp Cộng sản nên bị diệt toàn quân, số người biết chuyện chôn vàng trong rừng trúc chắc không nhiều, có thể lúc ấy chỉ còn một người sống sót, hắn ta chạy trốn sang Đài Loan, mấy chục năm sau con trai hắn – chính là Thanh sói vượt biển sang Trung Quốc để tìm lại báu vật năm xưa, y cố ý xây trại nuôi chó giống để che mắt thiên hạ.”
Họa Long bổ sung thêm: “Thanh sói và đội trưởng Ngưu là bạn thân của nhau qua bức ảnh có thể nhận thấy mối quan hệ giữa họ rất thân mật.”
Ba tháng sau, bộ đội biên phòng đã vô tình tóm được Thanh sói khi y đang lênh đênh trên một con tàu vượt biển ra nước ngoài. Trên thực tế rất nhiều hung thủ trong các vụ trọng án đã sa lưới vì những nhân tố ngẫu nhiên, ví dụ phạm nhân cướp của gϊếŧ người Ngụy Trấn Hải vượt ngục thành công, nhưng y bị cảnh sát tóm được vì quần chúng tố cáo y bắn súng loạn xạ nhân lúc pháo nổ chào đón năm mới, phạm nhân Cung Nhuận Bách – hung thủ của vụ gϊếŧ hàng loạt trẻ em vì tham của mà để cậu bé đã biết rõ bộ mặt sát nhân của y và y ôm suốt một đêm về nhà lấy tiền, sau khi cậu của cậu bé báo án, cảnh sát liền ập đến vây bắt.
Huyện Đại Trạch đệ trình lên tổ chuyên án ba tập hồ sơ bảo mật ghi chép lại toàn bộ quá trình diễn ra vụ án này.
Giám đốc Bành bị Ngải Mang sát hại. Trong thời gian thi hành án trong trại giam, giám đốc Bành thấy cậu thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, cơ thể săn chắc thì nảy sinh tà ý bà ta thường gọi Ngải Mang vào văn phòng, lấy cớ kiểm tra xem có giấu chất cám trong người không để sờ soạng. Ban đầu bà ta tìm đủ mọi cách để kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, rồi cuối cùng thẳng thừng ngỏ ý quan hệ. Ngải Mang từ chối, nhưng giám đốc Bành lại cười dâʍ đãиɠ uy hϊếp: “Cậu em! Cậu chiều chị một tí, chị sẽ không để em thiệt đâu mà sợ! Nhưng nếu không nghe lời, thì chị sẽ báo em muốn vượt ngục chạy trốn, lúc ấy việc bắn chết em thực dễ đàng chẳng khác nào bắn chết con chim sẻ… Cậu em, nghe lời chị nào! Ngoan nào!…”
Ngải Mang bị nhiễm bệnh đường tìиɧ ɖu͙© từ giám đốc Bành, sau khi được thả khỏi trại giam, hắn lập tức đến một phòng khám tư nhân trong huyện, bác sĩ bảo rất có khả năng hắn nhiễm HIV giai đoạn đầu. Ngải Mang lo lắng, sợ hãi vội lên bệnh viện tuyến tỉnh kiểm tra lần nữa, bệnh viện tỉnh nói rằng các triệu chứng còn đang trong thời kì tiềm tàng nên không biểu hiện rõ, cần quan sát một thời gian mới biết có nhiễm HIV hay không. Trong suốt thời gian theo dõi tiến triển của mầm bệnh, nỗi khϊếp sợ mắc phải căn bệnh thế kỉ HIV xen lẫn nỗi căm hận giám đốc Bành khiến Ngải Mang quyết định âm thầm hẹn bà ta ra rừng trúc gần trại giam rồi ra tay gϊếŧ hại một cách tàn nhẫn.
Trước đó mấy ngày, đống xương người xếp trước cổng bốn đơn vị cảnh sát huyện Đại Trạch là do đội trưởng Ngưu bày ra, dãy số được xếp bằng xương người chỉ tọa độ bí ẩn hướng về trại giam cũng do một tay đội trưởng Ngưu giải mã.
Đội trưởng Ngưu có máu đỏ đen, Thanh sói lợi dụng nhược điểm này nên cố ý kết bạn với ông ta. Nhiều lần Thanh sói dẫn đội trưởng Ngưu ra ngoại thành tham gia các cuộc đấu chó. Đấu chó cũng là một hình thức cá độ, người đặt cược lớn thường là các đại gia nhà giàu, tiền cược đôi khi lên đến hàng triệu tệ. Ban đầu đội trưởng Ngưu cũng thắng được một vài món kha khá, sở dĩ ông ta thắng cược là nhờ Thanh sói chơi gian, y cho sói giả dạng thành chó rồi ra thi cùng những chú chó khác, đương nhiên con sói lai chó kia hễ xông trận là chiến thắng, mà dẫu y mang chó thật ra thi thì con chó đó cũng đã trải qua bao nhiêu buổi tập săn người. Bởi vậy y muốn thắng là nhất định sẽ giành chiến thắng.
Càng ngày đội trưởng Ngưu càng lún sâu vào hố bùn đỏ đen, Thanh sói cố tình để chó của mình thua cuộc nên chẳng mấy chốc đội trưởng Ngưu đã lâm vào cảnh khánh kiệt, càng thua lại càng máu cá cược, Thanh sói xúi giục kẻ đang thua bạc đến khuynh gia bại sản là đội trưởng Ngưu chiếm dụng công quỹ của phòng cảnh sát tiếp tục đổ vào những canh bạc mà mình tất thua. Đội trưởng Ngưu không thể rút chân ra được nữa! Ông ta luôn nơm nớp lo sợ việc chiếm dụng công quỹ bị phát hiện, khi ấy Thanh sói xuất hiện với mặt nạ của ân nhân cứu mạng, y tiết lộ cho ông ta một thông tin bí mật: Xung quanh trại giam chôn rất nhiều vàng thỏi và dây chuyền vàng. Thanh sói thề thốt rằng thông tin này do chính cha y nói cho y biết nên tuyệt đối không thể sai, sau khi đào được vàng thì hai người sẽ chia đôi.
Đội trưởng Ngưu nóng lòng muốn bù lại khoản công quỹ mà mình đã chiếm dụng và tiêu vào việc cá nhân, nên ông ta khổ công bày ra thế trận tọa độ xương người, hướng tọa độ chính là trại giam. Chỉ làm như vậy thì ông ta mới được phép đến thực địa điều tra với cương vị là một cảnh sát. Khu vực quanh trại giam là khu vực cấm, không ai được phép xây dựng bất kì công trình nào trong phạm vi nhất định xung quanh trại, càng không được phép đào bới, khai quật với quy mô lớn, bởi vậy ông ta cần một lí do hợp lý để cấp trên dễ dàng thông qua. Sau khi bày thế trận tọa độ xương người, vừa hay giám đốc Bành bị Ngải Máng gϊếŧ hại ở trong rừng trúc, thế là đội trưởng Ngưu càng có lí do mượn cớ phá án để khai quật hiện trường.
Trưởng phòng cảnh sát huyện mời tổ chuyên án đến giúp đỡ, đội trưởng Ngưu liền nổi trận lôi đình, bởi ông ta lo sợ rất có khả năng tổ chuyên án sẽ lần ra hành vi bí mật của mình, đồng thời biết được mục đích thực sự của việc khai quật rừng trúc. Thấy đội trương Ngưu phản đối kịch liệt, trưởng phòng cảnh sát đành gợi ý hai tổ thi nhau phá án, ý tưởng này rất hợp ý ông ta, thế là ông ta liền đánh cược với tổ chuyên án, bởi cá độ là căn bệnh thâm căn cố đế của ông ta.
Đội trưởng Ngưu miệt mài đào bới trong rừng trúc suốt hai ngày hai đêm, ông ta tách khỏi đồng nghiệp, tự mình đào đất tìm vàng. Khi tìm được kha khá vàng, ông ta chạy một mạch đến trại nuôi chó giống tìm Thanh sói ngay trong đêm. Đội trưởng Ngưu thay bộ quần áo mới, đeo kính râm và đội mũ, định bụng đi tàu lên thành phố đổi vàng thành tiền mặt. Thanh sói tiễn ông ta ra bến tàu khi cả hai ngồi đợi tàu bên bờ sông, Thanh sói nói một câu khiến đội trưởng Ngưu cảm động rụng rời: “Số vàng này không nhiều như tôi tưởng. Thôi! Cho cậu tất. Cậu đổi thành tiền, rồi mau lén bù vào công quỹ cậu đã chiếm dụng. Sau này đừng bao giờ cá độ nữa!”
Đội trưởng Ngưu cảm kích nói: “Suốt đời tôi chỉ có cậu là người bạn tốt duy nhất. Người anh em, chuyến này trở về tôi nhất định sẽ bái thiên địa kết nghĩa anh em với cậu!”
Tuy đội trưởng Ngưu là cảnh sát hình sự lão luyện nhưng bởi đang cảm kích trước sự rộng lượng của Thanh Sói, coi y là ân nhân cứu mạng nên ông ta không hề cảnh giác, mặt khác khi ấy trời còn chưa sáng rõ, nên ông ta không phản ứng kịp khi Thanh sói đột nhiên rút khẩu súng giắt ở eo đội trưởng Ngưu ra, thần tốc mở chốt, lên đạn, gϊếŧ chết đội trưởng Ngưu rồi đoạt lại số vàng.
Sau đó, Thanh sói nhanh chóng xử lí hết số chó trong trại, định bụng trốn về Đài Loan. Trước ngày khởi hành một hôm, tổ chuyên án gồm giáo sư Lương và Tô My cùng viên cảnh sát trên sở đến trại nuôi chó giống điều tra. Khi nghe tiếng Tô My đánh vỡ bình đun nước ở văn phòng, Thanh sói lập tức hiểu ra ba người khách mới đến là cảnh sát, y quyết đoán nổ súng gϊếŧ viên cảnh sát rồi lôi Tô My bị trúng đạn ở bả vai và giáo sư Lương trói gà không chặt vào chuồng chó. Xong đâu đấy y cuống cuồng bỏ trốn.
Tổ chuyên án mời một chuyên gia đến giải thích về việc vàng chạy từ trại giam sang trại trẻ mồ côi. Vị chuyên gia khẳng định nếu chôn vàng dưới đất, vàng hoàn toàn có khả năng di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác.
Vàng có đặc tính di chuyển và kéo dài, một gram vàng có thể kéo dài đến bốn ngàn mét, mật độ của vàng rất lớn nên chỉ một thỏi vàng nhỏ như quân mạt chược nhưng cầm trên tay thấy rất nặng. Vì mật độ lớn nên khi chôn thỏi vàng xuống đất, vàng sẽ tự động chìm xuống và di chuyển. Số vàng mà bọn Quốc dân đảng chôn dưới đất đã trải qua hơn nửa thế kỉ nên nó chịu tác động của hoàn cảnh môi trường địa chất như hóa học, vật lí và các nguyên nhân khác như sự vận động của lớp vỏ trái đất nên số vàng chôn dưới đất năm đó đã “chạy” sang vườn ươm hoa của bà lão La. Đó là điều có thể hiểu được.
Bao Triển nghe một hồi, mặt nghệt ra bảo: “Tôi không hiểu những điều chuyên gia vừa giải thích cho lắm. Cá nhân tôi cho rằng đó là do bà lão ở hiền gặp lành.”
Giáo sư Lương nói: “Đôi khi người ta có thể lấy lí do ý trời để giải thích cho nhiều chuyện kì bí.”
Sau khi Thanh sói sa lưới pháp luật mấy hôm, bà lão La chợt nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cổng viện, rồi sau đó là rất nhiều tiếng gõ cửa dồn dập.
Bà lão chậm chạp ôm tấm lưng còng ra mở cửa. Bà đi qua vườn, mái tóc bạc phơ run rẩy bay theo chiều gió, bộ quần áo bà mặc bạc thếch và giản dị. Bà đi về phía cổng giống như người mẹ khấp khởi ra mở cổng cho những đứa con!
Đó là người mẹ trong kí ức của mỗi chúng ta!
Đám người xôn xao đứng ngoài cổng là những đứa con của bà, chúng từ mọi miền đất nước trở về đây để mừng thọ tám mươi tuổi mà chính bà đã lãng quên.
Bà lão mở cửa, rồi bà mỉm cười, ánh cười hiền hậu và ấm áp như ngọn gió xuân. Chúng ta chẳng có lí do gì không tin bà có thể sống bách niên giai lão.