Diễn Biến Này Không Đúng Rồi!

Chương 2: Hoàn tất Hiệp ước

Khi Lục Nhiên tỏ ý đáp ứng, chẳng biết có phải là do cậu ảo giác hay không, mà áp suất không khí xung quanh người đàn ông ngồi đối diện kia, tựa hồ tản đi không ít.

Có lẽ đối phương cũng chẳng chắc ăn hoàn toàn như vẻ bề ngoài.

“Hoắc tổng, hiện tại tôi phải làm những gì?"

Nếu đã đáp ứng rồi, Lục Nhiên không rề rà làm gì nữa. Ông chủ có nói thời gian gấp rút, do đó cậu vẫn nên sớm làm quen với "việc làm lương cao" này thì hơn, mau mau nắm vững "nghiệp vụ chuyên môn" mới được.

Rốt cuộc người đàn ông kia cũng đứng lên, cặp chân thon dài thẳng tắp chỉ cần đi vài bước đã đến trước mặt cậu, chìa tay ý bảo cậu đem phần hiệp ước đưa cho y.

Lục Nhiên đưa cả ba phần văn kiện ra.

“Lại đây.” Người đàn ông nói.

Lục Nhiên đứng dậy đi theo.

Hoắc Nghị Thần đem 《 Hợp đồng tình yêu 》 và 《 Điều khoản bảo mật 》 trải lên trên bàn, y lật tới trang cuối cùng rồi chỉ vào nơi yêu cầu ký tên, nói: “Cậu có thể xem lại một lần nữa, nếu không còn vấn đề gì thì ký tên vào chỗ này. Ở đây tôi cũng có một cái giống vậy, sau khi ký tên xong, mỗi người giữ một phần.”

Lục Nhiên nghe theo lời y, cẩn thận xem xét kỹ cả hai phần văn kiện, để tránh bên trong có những vấn đề mà cậu không chú ý tới.

Nhưng cậu biết, phần hiệp ước này có tính co giãn rất lớn. Có thể nói, muốn được bất cứ cái gì thì hoàn toàn tùy thuộc vào cậu cả. Và mục tiêu của cậu chỉ có một, đó là chinh phục được cha mẹ của ông chủ.

Sau khi ký tên xong, Lục Nhiên hỏi: “Hiện tại tôi phải làm gì?”

Người đàn ông xoay người, ngay trước mặt Lục Nhiên mà đem phần văn kiện của y cất vào trong két sắt, sau đó quay lại nói: “Cái này cậu không nên hỏi tôi. Để làm tốt mọi việc, cậu biết mình nên phải làm cái gì chứ?”

Y không đáp mà còn hỏi ngược lại, ánh mắt dán chặt vào người Lục Nhiên.

Cái loại áp bách này mới đúng thật là ông chủ nhà mình. Lục Nhiên nghĩ thầm, có khi nào không khí thoải mái ban nãy chỉ là do y cố tình tạo ra để dụ dỗ cậu ký hiệp ước không vậy….

Đối với việc đối phương đá vấn đề ngược trở lại, Lục Nhiên suy tư một chút nói: “Tôi biết rồi, phải làm tốt vai trò người yêu của anh đúng không? Như vậy tôi cần hiểu rõ về anh hơn nữa, tuy rằng chỉ có bốn ngày, nhưng cũng nắm được kha khá rồi.”

“Cậu vẫn còn nhiều thời gian.”

Lục Nhiên nhướng mày, mới vừa nãy người nói gấp rút là y, bây giờ người nói không gấp rút cũng chính là y, chơi nhau à?

Nhận thấy Lục Nhiên nghi ngờ, Hoắc Nghị Thần giải thích: “Sau khi bọn họ trở về, tôi sẽ lấy thân phận bạn bè mà giới thiệu cậu với bọn họ. Đến lúc đó cậu cứ ở chung với bọn họ cho tốt vào, rồi trong lúc vô ý khiến bọn họ phát hiện ra quan hệ của chúng ta.”

“Ý anh... là bảo tôi trước tiên cứ lừa bọn họ?” Vì sao không trực tiếp thẳng thắn luôn?

“Không hẳn” Hoắc Nghị Thần nở nụ cười, mặc dù ngồi vào vị trí ông chủ ở tuổi chưa tới ba mươi, nhưng bộ dạng lại vô cùng đa mưu túc trí “Bởi vì tôi còn chưa có nói với bọn họ, người yêu của tôi là cùng giới tính.”

(*) đa mưu túc trí: nhìn xa trông rộng

Hai mắt Lục Nhiên tức khắc trợn to, ngay lập tức cậu đã hiểu ra được vấn đề.

Cái tên cáo già này, trước đó không chịu nói cho hết, xem ra vấn đề lớn nhất là nằm ở đây.

Cậu không chỉ sắm vai người yêu của ông chủ, mà còn phải thừa nhận cơn tam bành chưa biết cấp mấy từ cha mẹ anh ta.

Người yêu của con trai mình là một người cùng giới tính với nó, cậu không cần nghĩ cũng biết tin tức này sẽ công kích tinh thần của hai cụ ông cụ bà kia trí mạng đến cỡ nào!

Cậu có hơi hối hận vì đã lỡ tay ký phần hiệp ước ban nãy, cậu còn chưa đủ cẩn thận….

Hoắc Nghị Thần khẽ trấn an: “Yên tâm, tôi sẽ không để cậu phải chống đỡ một mình.”

Các đốt ngón tay gõ gõ trên chiếc bàn màu đỏ sậm, y ngồi trở về cái ghế ban nãy, bộ dáng tựa hồ đã định liệu được hết, “Tôi không định giấu diếm tính hướng của mình với bọn họ, nhưng tiếc thay mãi đến giờ vẫn không có cơ hội ngả bài”.

Lục Nhiên nhớ tới những quan sát trước đây của mình về người người đàn ông này. Ít nhất từ khoảng thời gian cậu bắt đầu đi làm, lại cộng thêm các tạp chí sách báo này nọ, cậu chưa bao giờ bắt gặp người đàn ông này có bất kỳ scandal nào. Cho nên đây là nguyên nhân mà ông chủ không come out thành công? Căn bản là do y chẳng hề có đối tượng?

Hoắc Nghị Thần nói tiếp: “Lúc này đây, tôi muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Mạnh tay đánh rụng suy nghĩ muốn tìm phụ nữ cho tôi của bọn họ, còn khiến bọn họ biết được tính hướng thật sự của tôi. Do đó, cậu không nên cảm thấy tôi trả lương cho cậu quá cao, bởi vì cái gì cũng có cái giá của nó cả .”

Cái gì cũng có cái giá của nó cả???.

Căn bản là cậu bị lừa rồi ahhhh!

Lục Nhiên cắn răng, oán hận mà trừng người đàn ông nhàn nhã phía đối diện. Rõ ràng cậu cảm thấy ánh mắt của mình có mang tính công kích, nhưng tựa hồ da mặt đối phương quá dày, hoàn toàn chẳng thấm tháp, y còn cười đáp trả lại cậu nữa chứ.

“Hy vọng cậu có thể khống chế tốt tính tình của mình, từ nay về sau cậu chính là một ‘Diễn viên’ .” Đối phương nói như thế.

Lục Nhiên hung hăng liếc y một cái, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, tâm tình chợt tốt lên.

Được lắm, ông chủ chơi cậu một vố, cậu ngại gì mà không trả trở về. Nếu về sau đã là ‘người yêu’, cậu tin chắc sẽ có lúc cậu troll được đối phương!

“Cho nên, trước tiên anh muốn tôi giả làm bạn tốt của anh, chiếm được thiện cảm của cha mẹ anh. Kế tiếp khiến bọn họ phát hiện ra vấn đề, xem như đó là giảm sốc? Mục đích mướn tôi ngả bài với người nhà anh, là vì muốn trải nền sẵn cho người yêu của anh sau này?”

Hoắc Nghị Thần thấy Lục Nhiên nhanh như vậy đã khôi phục được bình tĩnh, còn thản thản nhiên nhiên trình bày vấn đề, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, kèm theo một chút tiếc nuối, nhưng mặt ngoài lại bày ra biểu tình – tán thưởng, gõ gõ mặt bàn nói: “Đúng như vậy, xem ra tôi không có chọn lầm người.”

“Rất vinh hạnh.”

Hoắc Nghị Thần vươn tay ra “Như vậy, nửa năm tới, hợp tác vui vẻ.”

Lục Nhiên bắt tay đối phương, cũng nói “Hợp tác vui vẻ.”

Thời hạn của hiệp ước là đúng nửa năm.

Tay của đối phương dày rộng mà khô ráo, so với tay của mình ấm áp hơn nhiều, nắm vào rất là thoải mái.

Lục Nhiên thấy đối phương bắt tay mãi không buông, nhướng nhướng mày hỏi: “Bắt đầu từ giờ?”

Hoắc Nghị Thần buông tay ra, trừng mắt nhìn Lục Nhiên nói: “Bắt tay chính là điều cơ bản nhất, về sau cậu cũng nên thích ứng.”

“Không thành vấn đề, tôi sẽ cố hết sức ‘làm theo cái giá của nó’.”

Tiếp xúc da thịt với Hoắc Nghị Thần cũng không làm Lục Nhiên cảm thấy khó chịu gì. Mặc dù cậu rất là soi mói người khác, nhưng Hoắc Nghị Thần lại là người đàn ông cậu đã từng để ý, nên chẳng sao cả.

Chỉ bất quá cậu lại cực kỳ tỉnh táo, bởi người đàn ông như vậy chỉ nên đứng nhìn từ xa.

Hiện giờ lại còn ký hiệp ước có dính dáng tiền bạc với đối phương. Từ đó, bất luận như thế nào, cũng không thể từ tiền bạc mà phát triển tình cảm được.

Tuy rằng điều này làm cậu có chút tiếc nuối, nhưng lại càng thêm an tâm.

Quan hệ rạch ròi như vậy, khiến cậu cảm thấy rất an toàn.

“Hoắc tổng, nếu phải làm người yêu của anh, tôi nghĩ tôi nên tìm hiểu về anh nhiều hơn nữa. Như vậy vài ngày tới, tôi đi theo sau anh quan sát cũng không vấn đề gì chứ?”

Đối phương trả lời cực kỳ thẳng thắn, cơ hồ ngay lúc cậu mở miệng là y đã gật đầu ngay và nói: “Được chứ. Nửa năm tới, đây là công việc hàng đầu mà cậu nên ưu tiên, chỉ cần vì nó, tôi có thể bật đèn xanh tất cả các việc khác cho cậu.” Hoắc Nghị Thần nói xong, rủ mắt, như tựa hồ nghĩ tới gì đó: “Cậu chỉ có thời gian không đến bốn ngày, vậy làm thế nào để hiểu rõ tôi đây?

“Chỉ cần anh không đuổi tôi là được”.

“Đương nhiên tôi sẽ không đuổi cậu rồi”.

Trong lời đối phương tràn đầy mùi ái muội, thiếu chút nữa là Lục Nhiên đã thưởng cho y thêm một cái trừng trắng mắt, nhưng rốt cuộc cậu vẫn nhịn xuống. Hiện nay, nên giải quyết một vấn đề bức thiết khác: “Anh ăn cơm chưa?”

Làm người hầu cho ông chủ tựa hồ chẳng có hạnh phúc gì đáng nói.

Lục Nhiên hỏi ông chủ ăn cơm chưa, đối phương liền một bộ bừng tỉnh, còn lầm bầm lầu bầu: “Hèn gì cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì”. Sau đó y gọi trợ lý Trình đem hai phần cơm trưa lên.

Vì thế cậu chỉ có thể ở lại văn phòng của ông chủ, dưới ánh sáng hôn ám mà ăn phần cơm trưa đã lạnh ngắt.

“Đây là món anh thích à? Hoắc tổng.” Vừa ăn, Lục Nhiên còn không quên tìm hiểu sở thích của đối phương. Hộp cơm này quả thật nhạt tới không gì diễn tả nổi, khiến cậu không khỏi nhớ tới câu ‘lạt như nước ốc’.

Ông chủ nhà cậu nghe xong, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói: “Buổi chiều còn có một cuộc họp.”

A… Là sợ trên người có mùi thức ăn quá nồng, cho nên mới ăn nhạt như vầy.

“Hoắc tổng, tôi rất lấy làm tò mò, sao anh biết được … tính hướng của tôi?”

Nếu nói ‘Bạn tri kỷ đã lâu’ là ý bảo cậu yêu đơn phương ông chủ đây. Vậy chẳng lẽ anh ta cũng chú ý tới tiểu viên chức như mình sao?

Hơn nữa xem ra, ông chủ không phải chỉ đoán mò lung tung, mà y hẳn rất chắc chắn về vấn đề này.

Lục Nhiên cứ tưởng là mình đã che giấu rất tốt chứ.

Giữ mình trong sạch, quan hệ với phái nữ rất không tồi, còn với phái nam thì không nồng nhiệt cũng không lãnh đạm. Cuộc sống của cậu rất có quy tắc mà.

“Hai năm trước, tôi nhìn thấy cậu cùng một người đàn ông.” Trả lời rất ngắn gọn.

Nhưng Lục Nhiên lại cứng đơ cả người.

Hai năm trước, khi đó là lúc cậu mới vào công ty làm.

Cùng một người đàn ông… Ah, là với đối tượng ‘chuẩn bị tìm hiểu nhau một chút’ kia.

Tất cả những người đàn ông độc thân đều muốn mình hết độc thân, tất nhiên cậu cũng không ngoại lệ. Cho nên khi có người tỏ tình với cậu, cậu chỉ định thử thử người đó một chút, cuối cùng mới phát triển tình cảm.

Tuy nhiên đối phương không có thông qua khảo nghiệm của cậu.

Cậu đối với người yêu của mình có một chút… yêu cầu hơi đặc biệt, cho nên đó cũng là nguyên nhân vì sao đến giờ cậu vẫn còn độc thân.

Lại nói, người kia cùng cậu hoàn toàn không hợp nhau, vì thế cậu quyết đoán chặt đứt mọi tình cảm vừa mới le lói với đối phương.

Ai ngờ bị ông chủ phát hiện, xem ra làm ông chủ ai cũng tai nghe sáu đường mắt nhìn tám hướng cả, ngay đến chút việc vặt của công nhân cũng không lọt khỏi tay anh ta.

Được đi, xem ra về vấn đề tính hướng, ông chủ là tìm đúng người.

“Vậy anh có rõ nhân phẩm của tôi hay không?”

Gia nghiệp của ông chủ rất lớn, nếu tìm trúng một tên thiếu đạo đức, không khéo sau này rắc rối đầy đầu.

“Tất nhiên, qua hai năm quan sát, tôi rất là yên tâm với nhân phẩm của cậu”.

Lời khen ngợi kiểu này, quả thật làm Lục Nhiên chẳng biết nên vui hay nên giận.

Tuy nhiên, quan sát hai năm mới tìm được người yêu giả, vậy nếu muốn làm người yêu chính thức của y, chắc phải đợi tới hoa tàn nhụy rữa mất!

Cuộc sống đột nhiên xoay mòng mòng đến 360 độ.

Lục Nhiên vẫn phải chầm chậm tiếp thu. Sự tình đột phát ngoài ý muốn này, thật khiến cậu trở tay không kịp. Ai mà ngờ được đùng một cái cậu liền ‘Thoát khỏi kiếp độc thân’ đâu.

Tình huống phức tạp, sự việc quỷ dị, mà chuyện cậu cần phải làm lại càng khiến người ta đau đầu nhức óc.

Ăn cơm xong, thấy ông chủ không có thời gian phối hợp với ‘công tác’ của mình, cậu chỉ có thể tìm cách khác... Đó là đi tìm trợ lý Trình.

Từ việc đối phương không hề hỏi nhiều một chữ, liền đặt cơm cho ông chủ ngay, đủ có thể nhìn ra trợ lý Trình hiểu biết ông chủ nhiều đến cỡ nào.

Hơn nữa vừa rồi ông chủ cũng có nói, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì người thứ ba biết chuyện này, cũng chỉ có Trình Lôi. Cho nên có việc gì, cứ tìm Trình Lôi mà hỏi

Vì thế, cậu liền đi .

Trợ lý Trình đối với chuyện này cũng có chút để bụng, cho nên bảo Lục Nhiên ‘từ từ’, sau đó liền ngồi trước máy tính gõ phím bùm bùm.

Hơn nửa tiếng sau, ngay lúc Lục Nhiên cho rằng đối phương không thèm để mình vào mắt, thì trợ lý Trình đứng dậy, đưa cho cậu một xấp giấy A4 dày cả một cm.

Lục Nhiên vừa nhìn thấy tiêu đề xấp giấy kia, đầu không khỏi ông ông~~ một tiếng, đột nhiên có cảm giác choáng váng.

《 1800 điều về Sinh hoạt, công tác, tình cảm của Hoắc tổng 》