Chương 8
Ngày đầu xuân, gió lùa vào thùng xe vừa ấm áp vừa đầy thiện ý, thổi tới mặt tạo thành cảm giác ấm áp như trong giấc mộng. Suy nghĩ của tôi lại đầy hỗn loạn, giả như cứ xuân về hoa nở lại tính là một năm, vậy thời gian đã lại trôi qua một năm rồi.Thật ra sao em lại không nhớ chứ. Người không nhớ rõ là anh.
Em vẫn nhớ, là anh nói cho em tuyến đường biểu tình, là anh hẹn em gặp nhau trên đường, là anh bảo không gặp không về, vĩnh viễn không được mất đi hi vọng;
Em vẫn nhớ, đó là một vụ bỏ trốn thất bại, mới rời nhà được nửa tiếng đã bị cha phái người bắt lại, sau đó là những ngày giam cầm không thấy ánh mặt trời dài dằng dặc; tới khi em được ra ngoài lại nhận được tin anh bị bắn chết trong cuộc biểu tình kia;
Em vẫn nhớ, anh là người đã không giữ lời hứa trước, bỏ đi trong lúc em còn chưa biết mọi chuyện ra sao, em ruồng bỏ mọi thứ thuộc về chúng ta, cùng sang châu Âu với Phương Trọng Lương, nhưng rốt cuộc vẫn không lấy anh ấy, vì em còn yêu anh; em nghĩ, cứ tiếp tục như vậy, một mình cả đời, đâu phải không sống tiếp được;
Em vẫn nhớ khi chiến tranh chống Nhật, em vận chuyển thuốc men về nước, chỉ xoay người lại đã thấy tên anh trên danh sách tướng sĩ tử vong trong trận chiến gần nhất —— anh cả nói: trong đợt biểu tình hai mươi năm trước thật ra anh chưa chết, có điều, để cắt đứt ý định của em, anh hai và cha mới nói dối như vậy.
Em vẫn nhớ mình đã nhận di vật của anh từ tay tướng quân Ngô, chỉ là vài đồng tiền ít ỏi, vài bộ quần áo, cả một tấm ảnh dẫu đã trắng bệch nhưng vẫn được gìn giữ rất tốt, trên ảnh là hình em đang mỉm cười rạng rỡ;
Kiếp trước em đã tham dự lễ tang của anh hai lần, em bị anh lừa hơn hai chục năm, em vì anh mà cả đời không lấy chồng, uất ức lâm chung, anh nói đi, anh nói đi, anh lấy gì đền bù cho em?
Em nghĩ, câu trả lời của anh vẫn chẳng thay đổi: kiếp sau, anh đem cả kiếp sau đền bù cho em.
Đáng tiếc, cuối cùng anh vẫn chẳng đền được cho em.