Cô Ngũ Hành Thiếu Tiền

Chương 37: Tôi cầu xin cô đó, cô mau cầu xin tôi đi 1

Bàn tay của Nghê Cách run lên, chai champagne rơi xuống, tháp ly ngàn tầng bị đổ. Sắc mặt của những vị khách xung quanh dần trở nên hung dữ, bọn họ hét lên trước mặt cô: “Vì sao cô không kết hôn cho đàng hoàng hả? Vì sao?! Cô yêu Hạ Thịnh Đông, cô yêu Hạ Thịnh Đông! Anh ta chính là sự kết hợp hoàn hảo của cô đó!”

Nghê Cách bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thấy khung cảnh quen thuộc, cô ấy mới thở phào một hơi.

Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.

“Đinh đông.” Điện thoại di động của Hạ Thịnh Đông phát ra âm thanh. Có tin nhắn đến, màn hình sáng lên.

Nghê Cách nhớ tới thái độ khác thường của Hạ Thịnh Đông khi ở cửa công ty, cô ấy chậm rãi vén chăn lên bước xuống đất rồi rón rén đi đến bên cạnh Hạ Thịnh Đông, rút điện thoại ra, nhanh chóng bước ra phòng khách.

Cô ấy biết mật khẩu điện thoại của Hạ Thịnh Đông, là sinh nhật của cô ấy.

Cô nhập thử một lần, thất bại.

Hạ Thịnh Đông đã giấu cô ấy thay đổi mật khẩu điện thoại rồi.

Cô ấy lấy ngày sinh nhật Hạ Thịnh Đông ra nhập thử, cũng không đúng.

Một khi người phụ nữ trở nên nghi ngờ thì đầu óc cô ấy sẽ giống như một thám tử. Cô ấy nằm lại trên giường, giả vờ ngủ, để ngón tay Hạ Thịnh Đông chạm vào điện thoại.

Hạ Thịnh Đông xoay người ôm cô, lẩm bẩm một câu rồi lại ngủ say như chết.

Nghê Cách dùng chăn trùm kín đầu, lén lút xem điện thoại di động của Hạ Thịnh Đông trong chăn.

Tài khoản mà anh ta đang đăng nhập lúc này căn bản không phải là tài khoản mà anh ta thường dùng, bên trong đó đều là ảnh chân dung của mấy cô gái xinh đẹp. Mà lịch sử của hai cuộc trò chuyện ghim đầu tiên lại càng khiến cô ấy ghê tởm buồn nôn.

Hạ Thịnh Đông luôn miệng nói yêu cô, đưa cô đi làm, đón cô tan tầm, không ngờ sau lưng cô lại làm ra mấy hành động như vậy.

Nghê Cách đá một cước vào người Hạ Thịnh Đông, khiến anh ta sợ tới mức loạng choạng bò dậy.

“Cục cưng, cục cưng của anh, có chuyện gì vậy?”

Nghê Cách ném điện thoại qua, tức giận nói: “Hạ Thịnh Đông, anh khiến tôi quá ghê tởm!”

Hạ Thịnh Đông thấy điện thoại mà Nghê Cách ném tới là của mình, lúc này mới biết chuyện của anh ta đã bị phát hiện. Đều là do anh ta vội vàng đi ngủ mà quên không thoát ra đăng nhập vào tài khoản kia.

Hạ Thịnh Đông lập tức quỳ rạp xuống giường, đưa tay muốn ôm lấy Nghê Cách: “Cục cưng của anh, nghe anh nói đã. Chuyện không phải như vậy đâu, người anh yêu nhất chính là em mà, anh đã mắc sai lầm mà bất kỳ người đàn ông nào cũng phạm phải, em phải tin anh, anh chỉ là bị ma quỷ ám ảnh mà thôi. Anh yêu em, anh yêu em mà Cách Cách.”

Khi Hạ Thịnh Đông lặp đi lặp lại những lời yêu, giọng nói kia lại xuất hiện trong đầu Nghê Cách:

[Anh ta yêu cô, anh ta yêu cô mà. Anh ta không cố ý phạm sai lầm đâu, cô phải tha thứ cho anh ta, bởi vì cô yêu người đàn ông này bằng cả trái tim mình.]

Theo những lời này, một cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng Nghê Cách, cô ấy ôm Hạ Thịnh Đông khóc lớn.

“Em yêu anh, bởi vậy em cũng hy vọng anh chỉ yêu một mình em thôi. Em ghen khi thấy anh nói chuyện với người khác, em ghen đến phát điên lên. Em tha thứ cho anh, ai bảo rằng em yêu anh chứ.”

Hạ Thịnh Đông ôm chầm lấy Nghê Cách, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy. Nghê Cách lại không biết rằng ở chỗ mà cô ấy không nhìn thấy, khuôn mặt anh ta nở một nụ cười vừa tàn ác lại vừa đắc ý.

Trải qua chuyện lần này, Nghê Cách mang khuôn mặt ủ rũ u sầu đi làm. Tâm trí cô ấy lúc này vô cùng hỗn loạn.

Một mặt cảm thấy người đàn ông như vậy không xứng đáng có được tình yêu của cô ấy, một mặt lại cảm thấy mình yêu anh ta đến phát cuồng, bởi vậy không cần phải so đo những chuyện nhỏ nhặt này.

Amy và Lily cũng nhận thấy trạng thái của Nghê Cách không được tốt lắm.

“Cách Cách, cô sao vậy? Ngủ không ngon à?”

Nghê Cách nằm bò trên bàn làm việc: “Tôi cũng không biết mình bị sao nữa, tôi yêu một người, nhưng lý trí của tôi nói cho tôi biết rằng tôi và anh ta không hợp nhau, nhưng tôi lại không thể kìm chế được mà cứ yêu anh ta! Cho dù anh ta phải sai lầm mang tính nguyên tắc nhưng tôi vẫn yêu anh ta đến phát điên lên, sợ đánh mất anh ta! Tôi cảm thấy như tôi đã đánh mất chính mình rồi!”

Lúc Khương Nhất đến làm việc, tâm tình cô cũng không được tốt, chỉ đi hai bước thôi là cả người đã run rẩy rồi.

Đừng có hỏi.

Hỏi là sẽ trả lời rằng điện trên người còn chưa biến mất.

Chính là Sư tổ bà bà đã gây ra.

Tối hôm qua, Sư tổ bà bà quấn lấy cô đòi trang điểm, mà cô cũng hoàn toàn không ngờ rằng mỹ phẩm lại có nhiều thứ để nói đến vậy.