Cô Ngũ Hành Thiếu Tiền

Chương 18: Người giấy cần gì phải mặc quần áo 2

Bà ấy ngượng ngùng chạy khỏi chỗ TV, nhảy đến trước mặt Khương Nhất, đôi tay ngắn ngủi khua khoắng loạn xạ giống như đang chửi thề.

Khương Nhất cười đến suýt nữa ngã xuống đất: “Được rồi, được rồi, bà chỉ là người giấy, muốn mặc gì cũng được.”

Mặc dù người giấy nhỏ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không có nét mặt nhưng nhìn tư thế kia vẫn biết là bà ấy đang mắng chửi không ngừng.

Khương Nhất không thể không lấy bút lông ra, bôi chu sa đỏ tươi lên mặt trước.

Lúc này người giấy nhỏ mới hài lòng tiếp tục chạy quanh trong phòng.

Một hồi thì mũi chân điểm xuống xoay tròn, một hồi thì nhảy dựng lên trên không trung.

Khương Nhất sợ bà ấy sẽ chơi đến mức tự xé nát mình ra.

Năm phút trôi qua rất nhanh, người giấy nhỏ đang chạy, thân thể bỗng nhiên rơi xuống đất giống như kem ly tan chảy trên mặt đất.

Sau đó vèo một cái, bốc lên ánh lửa, hóa thành một làn khói xanh rồi biến mất, trên mặt đất không còn để lại chút dấu vết gì.

Bài vị vốn nằm trên giường đột nhiên dựng thẳng lên.

Nhìn quá đáng sợ.

Khương Nhất cười an ủi: “Sư tổ bà bà, chờ cháu tìm được vỏ cây Yến Linh rồi sẽ bện cho bà một thân thể, đến lúc đó bà có thể ra ngoài chơi rồi. Buổi chiều cháu còn phải ra ngoài kiếm tiền, bà ở lại đây xem TV đi. Cháu sẽ không rút thẻ phòng ra đâu, bà cũng đừng có chơi trò quỷ dọa người nữa. Nếu mà bà đồng ý thì tối nay cháu sẽ mua tôm hùm đất về cho bà!”

TV đột ngột bật lên.

Các chương trình truyền hình nhanh chóng nhảy liên tục rồi dừng lại, chẳng mấy chốc đã chuyển sang chương trình mà Sư tổ bà bà thường xem.

Điều này có nghĩa là Sư tổ bà bà đã đồng ý!

Liên Hạo sắp xếp cho Khương Nhất xong, lại vội vàng đi tới bệnh viện.

Tầng trên cùng của bệnh viện này là phòng VIP, người có thể ở nơi này đều là những người không phú thì quý, các bác sĩ hàng đầu từ các khoa luôn túc trực sẵn hai mươi bốn giờ.

Lúc Liên Hạo đi tới đó, mẹ kế Lương Như lớn hơn anh ta bảy tuổi cũng ở đó.

Cô ta ngồi dựa vào lưng vào ghế sô pha, hai chân bắt chéo nhau chơi điện thoại, dáng vẻ cực kỳ khinh người. Ngồi bên cạnh Lương Như là một cậu bé khoảng chừng bảy tám tuổi, nét mặt rất giống Lương Như.

Trước khi Liên Hạo đẩy cửa vào, cậu bé kia đang khóc lóc om sòm, la hét vô cùng ồn ào: “Con muốn chơi điện thoại, mẹ mau đưa điện thoại cho con ~”

Thấy Liên Hạo vào cửa, cậu bé kia vội vàng ngồi thẳng dậy, cúi đầu thấp giọng gọi một tiếng anh.

Nhìn dáng vẻ có vẻ rất sợ Liên Hạo.

Liên Hạo lên tiếng, quay đầu nhìn cha mình.

Nửa tháng trước, khuôn mặt cha anh ta vẫn còn hồng hào khỏe mạnh, thế mà giờ đây ông ấy lại không còn ý thức nằm ở chỗ này, hai má hóp lại, tấm lưng đã từng chống đỡ cho toàn bộ gia tộc bây giờ gầy như một thanh củi khô.

“Cha, con đến rồi.”

Biết Liên Chí Cường không nghe thấy nhưng Liên Hạo vẫn gọi một tiếng, cảm giác chua xót trong lòng dâng lên.

Liên Hạo gọi bác sĩ tới hỏi thăm tình hình, biết được mọi chuyện vẫn bình thường, anh ta mới yên tâm được.

Anh ta quay đầu nói với Lương Như trang điểm đẹp đẽ tinh xảo: “Hai giờ chiều nay tôi có mời một đại sư tới, dì nhớ tránh đi một chút.”

“Liên Hạo, dù gì thì trên danh nghĩa tôi cũng là mẹ của cậu, tôi còn phải tránh làm gì hả? Hơn nữa, chiều hôm nay tôi cũng mời một đại sư tới đây, mà đại sư tôi mời tới rất nổi tiếng…”

Liên Hạo lạnh lùng nhìn Lương Như.

Anh ta đã giúp Liên Chí Cường xử lý công việc công ty bao nhiêu năm nay, khí thế rất khϊếp người. Lương Như vẫn có chút sợ đứa con trai trên trời rơi xuống của mình, càng nói thì giọng càng nhỏ hơn.

Cuối cùng cô ta trực tiếp kéo con trai mình đứng dậy, tức giận nói: “Đi thôi!”

Sau khi hai người này rời đi, Liên Hạo mới cởϊ áσ khoác ném lên ghế sa lon, bình tĩnh ngồi xuống, mặc cho thân thể chìm vào trong ghế sô pha mềm mại.

Lái xe mấy tiếng đồng hồ, lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người Lương Như, đầu óc anh ta choáng váng.

Nhưng cha anh ta đang hôn mê bất tỉnh, không nên tiếp xúc với gió, Liên Hạo nhìn cửa sổ, quyết định bỏ qua.

Loại phòng VIP này có hai sảnh trong và ngoài, còn được trang trí sang trọng hơn mấy ngồi nhà bình thường khác.

Liên Hạo đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, định rửa mặt cho tỉnh táo lại.